Buổi sáng.
Bộ tài chính.
Trong một tòa nhà, một khu tiếp đãi.
Trương Huy mang theo bọn họ đi vào, nói: Phòng làm việc của tôi cũng không đủ cổ, các người ngồi ở đây đi, đừng đi loạn, cũng đừng nói lung tung, chú ý một chút, ngày hôm nay trong bộ có lãnh đạo thị sát tuần tra, về phần đòi tiền, một hồi Tiền chủ nhiệm họp xong tôi sẽ hỏi giúp các người.
Trần Tiểu Mỹ liền nói ngay: Tốt, bọn em đã biết.
Nghiêm Nhất Chí cũng khách khí nói: Cảm ơn chủ nhiệm Trương.
Trương Huy ừm nói: Tôi còn có chút việc, tôi sẽ không cùng các người?
Trần Tiểu Mỹ vội nói: Được, anh bận của anh đi.
Trương Huy quay người lại, gọi tới một người trẻ tuổi nói: Tiểu Trịnh, rót mấy ly nước cho bọn họ.
Tốt chủ nhiệm Trương. Người trẻ tuổi kia hiển nhiên là khoa viên thuộc hạ của Trương Huy, lập tức đi làm.
Nước rất nhanh tới, Đổng Học Bân Nghiêm Nhất Chí ba người vừa ngồi vừa uống, Đổng Học Bân bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: Nghiêm cục trưởng, Trần cục trưởng, các người nghĩ có nắm chắc không?
Nghiêm Nhất Chí cười khổ Tôi nghĩ vẫn là có chút mơ hồ.
Trần Tiểu Mỹ cũng nói: Tôi cũng cảm thấy như thế, anh họ tôi dù sao không phải người phụ trách chuyện này, ừm, cho nên hy vọng vẫn là không quá lớn.
Đổng Học Bân gật đầu nói: Một hồi tranh thủ đi, tiền phải lấy được.
Nghiêm Nhất Chí thử thăm dò nhìn hắn Đổng huyện trưởng, lỡ như bên kia không cho, chúng ta. . .
Đổng Học Bân kiên định uống nước, nói: Trong huyện đã đói, cho nên không có lỡ như.
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ bất đắc dĩ nhìn nhau. Cũng đều không nói cái gì. Lẳng lặng chờ.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Thời gian từng chút trôi qua.
Trong nháy mắt đã tới buổi trưa, bất quá vẫn không có người liên hệ bọn họ.
Trần Tiểu Mỹ đối với loại sự tình này đã sớm làm quen, cô ấy sợ Đổng huyện trưởng chịu không nổi, vì vậy liền nói: Đổng huyện trưởng, Nghiêm cục trưởng, bằng không hai ngài đi ăn trước đi? Tôi ở chỗ này chờ là được, nếu như có tin tức, tôi lập tức gọi điện thoại cho hai ngài, cũng tới kịp.
Đổng Học Bân ngồi vững như Thái Sơn Không có việc gì. Không đói bụng.
Nghiêm Nhất Chí thở dài nói: Mỗi lần đều là như thế này, vừa chờ cũng là mấy tiếng.
Trần Tiểu Mỹ nói: Lần trước tôi nhớ là dài nhất, từ sáng sớm đợi đến buổi tối tan tầm, cuối cùng vẫn không nhìn thấy lãnh đạo tương quan.
Nghiêm Nhất Chí cảm khái nói: Đúng vậy, bệnh đau lưng của tôi cũng là lần kia tái phát.
Đổng Học Bân cũng cười, xem ra tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, Đổng Học Bân đã từng làm việc cũng đợi đủ năm sáu tiếng đồng hồ, bất quá ai kêu bọn họ là đến đây cầu người đòi tiền, tiền trong tay người ta, vậy chỉ có thể đem thái độ hạ thấp nhìn sắc mặt của người ta.
Lại qua vài phút.
Trương Huy rốt cục từ xa xa đi tới, bắt chuyện bọn họ một tiếng, thấp giọng nói: Tiền chủ nhiệm bên kia có thể, đi thôi, tôi mang các người đi.
Ba người lập tức đứng dậy. Ngồi một thời gian dài, cái mông của Đổng Học Bân cũng tê, đi một chút, lúc này mới chậm rãi hồi phục một ít.
Phía trước.
Một phòng làm việc.
Trương Huy cung kính gõ cửa đi vào Tiền chủ nhiệm, người tôi là tới, thêm phiền phức cho ngài.
Phía sau bàn làm việc chính là một người trung niên thân thể có chút mập, dáng dấp hơn bốn mươi tuổi, lông mi có chút trụi. Nhìn không thuận mắt, ông ta đang xử lý một phần văn kiện, Trương Huy nói xong năm sáu giây, Tiền chủ nhiệm mới hơi ngẩng đầu nhìn, gật đầu nói: Được. Cậu mau trở về làm công tác vệ sinh đi, buổi chiều lãnh đạo sẽ tuần tra. Nhất định đừng để xảy ra vấn đề.
Trương Huy lập tức nói: Vâng, tôi đã biết.
Cho Trần Tiểu Mỹ bọn họ một ánh mắt, Trương Huy đi ra.
Đổng Học Bân ba người vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đều ngồi đi. Tiền chủ nhiệm cường thế đè tay Có chuyện gì? Ánh mắt ông ta nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí, bởi vì trong ba người thì Nghiêm Nhất Chí tuổi tác lớn nhất.
Bất quá có Đổng Học Bân, Nghiêm Nhất Chí đương nhiên không thể nói trước tiên, mặc dù không cùng một phe phái với Đổng huyện trưởng, có chút quy củ vẫn phải biết. Nghiêm Nhất Chí nhìn hướng Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Xin chào Tiền chủ nhiệm, tôi là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Học Bân của huyện Trinh Thủy.
Phản ứng lúc trước của Trương Huy nhìn thấy Đổng Học Bân cũng không khác Tiền chủ nhiệm lắm, hơi ngẩn ra, mới biết được thì ra người trẻ tuổi nhất mới là chính chủ, mới là cấp bậc cao nhất trong ba người, trong lòng tự nhiên rất ngoài ý muốn, thường vụ phó huyện trưởng trẻ tuổi như thế? Nói ra là cán bộ cấp phó xử? Tiền chủ nhiệm không khỏi nhìn Đổng Học Bân vài lần, nhưng vừa nghĩ đến Trương Huy nói bọn họ là từ huyện nghèo khó cấp quốc gia tới, trong lòng cũng không khỏi phai nhạt, hàng năm người tới bộ tài chính đòi tiền nhiều lắm, cho nên nhìn riết rồi quen, Tiền chủ nhiệm đối với người tới đòi tiền cũng càng ngày càng không để ở trong lòng, có thể trẻ tuổi như thế đi tới cái chức vụ cấp bậc này, ở địa phương phỏng chừng là có chút bối cảnh, bất quá tới trung ương, tới các bộ và uỷ ban trung ương, cái cấp bậc này tự nhiên sẽ không tính cái gì, kinh thành cái khác không có, chức quan quơ một cái là đầy.
Thấy tiền chủ nhiệm nhìn về phía mình, Đổng Học Bân nói : huyện Trinh Thủy chúng tôi là huyện nghèo khó cấp quốc gia, thậm chí trong các huyện nghèo khó cấp quốc gia cũng là cái loại này tương đối khổ nhất, điều kiện kinh tế rất kém cỏi, tình huống cụ thể ngài hẳn là biết, tôi cũng sẽ không quanh co lòng vòng, lần này tới cũng là muốn xin bộ tài chính giúp chúng ta một phen, giúp dân chúng chúng tôi một lần, nếu không ngay cả tiền lương đều không có, ngay cả quyền lợi cơ bản nhất của dân chúng cũng không có, khẳng định sẽ xảy ra đại loạn, huyện chúng tôi đã thật sự rất đói.
Được, lại là cái cảnh này.
Tiền chủ nhiệm là lãnh đạo phụ trách chuyện này, hầu như mỗi ngày đều phải nghe một lần lời này, đại khái đều là khóc than khóc khổ, không có một chút ý mới, cho nên tâm tình cũng không có biến hóa gì, nói: Loại sự tình này các người hẳn là tìm thành phố đi? Không được tìm tỉnh.
Đổng Học Bân nói: Đã đi tìm, thành phố hiện tại không có tiền, tỉnh chúng tôi cũng vậy, vừa mới xảy ra thiên tai, không có tiền cho chúng tôi.
Tiền chủ nhiệm nhìn hắn Nhưng ở đây cũng không có tiền dư thừa.
Nghiêm Nhất Chí nói: Tiền chủ nhiệm, ngài xem có thể cho huyện chúng tôi một chút hay không, tình huống của chúng tôi thật sự rất trắc trở.
Trần Tiểu Mỹ cũng nói: Đúng vậy Tiền chủ nhiệm, ngài giúp chúng tôi đi.
Tiền chủ nhiệm khẽ lắc đầu Lúc đầu năm, dự toán năm nay cũng đã đánh ra, cũng lên kế hoạch rồi, mỗi một đồng tiền trong bộ đều có chổ, không có tiền dư thừa, cô là em họ của tiểu Trương phải không? Tiểu Trương công tác dưới tay tôi bảy tám năm, lẽ ra mặt mũi của hắn tôi phải cho, bất quá trong bộ hiện tại thật sự không dư dả, chúng tôi cũng không thể làm được gì, ừm, tôi thất các ngươi trở về đi, tìm thành phố và trong tỉnh suy nghĩ biện pháp, các người trực tiếp tới bộ tài chính, trình tự cũng là không đúng.
Nghiêm Nhất Chí trong lòng thở dài, ngoài miệng nói: Bằng không hai triệu cũng được, Tiền chủ nhiệm, ngài giúp chúng tôi một lần đi, nhân dân toàn bộ huyện chúng tôi đều nhớ kỹ tốt.
Tiền chủ nhiệm xua tay nói: Đừng nói hai triệu, cũng là hai trăm ngàn tôi cũng cho không được các người, hiện tại toàn cầu khủng hoảng kinh tế, chổ cần tiền nhiều lắm.
Trần Tiểu Mỹ vẫn như cũ nói: Tiền chủ nhiệm.
Tiền chủ nhiệm nói: Tôi thật sự là không thể giúp được, các người trở về đi.
Đổng Học Bân biết ông ta là nói có lệ, cũng không thèm nói lại.
Phần lớn tiền có dự toán, cái này Đổng Học Bân tin, nhưng hai trăm ngàn đều không được? Không có tiền? Các người sao có thể không có tiền, chút chuyện ấy Đổng Học Bân vẫn rõ ràng, chỉ cần quan hệ tốt, chỉ cần chuyện tình nghiêm trọng, đừng nói hai trăm ngàn, hai trăm triệu khẳng định cũng có thể lấy ra được, hiện tại Tiền chủ nhiệm nói như vậy, rõ ràng không phải không thể đưa tiền, mà là không muốn đưa, là nghĩ không cần phải đưa. Nói trắng ra là ra vẫn là Tiền chủ nhiệm không đem bọn họ để vào mắt, là mặt mũi của anh họ Trần Tiểu Mỹ không đủ lớn, không có quan hệ, vì sao phải cho các người tiền?
Đổng Học Bân sớm nhìn thấu chuyện này, trong lòng rất khó chịu, mẹ nó, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, mỗi trở về bộ bàn chuyện đều phiền phức như thế, Tạ Quốc Lương đi công tác, hơn nữa chuyện bạn trai của con gái ông ta Tạ Tĩnh Đổng Học Bân còn hành động đồng lõa, nếu như không có việc này, Đổng Học Bân đã sớm tìm Tạ Quốc Lương đòi tiền rồi, sao có thể cù nhây với một chủ nhiệm nho nhỏ cái gì? Đẩy qua đẩy lại, ông thật đúng là xem mình như một nhân vật? Nhưng mà hiện tại Đổng Học Bân đã không giống trước đây hở một chút thì trở mặt, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ còn ở bên cạnh nhìn, Đổng Học Bân cũng biết phải chú ý hình tượng của mình, vì vậy chỉ có thể đem cơn tức đè ép xuống, phương thức làm việc trước đây của mình, cũng không thể đưa đến huyện Trinh Thủy, ảnh hưởng không tốt.
Tiền chủ nhiệm. Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ còn đang nài nỉ ông ta.
Tiền chủ nhiệm không nhịn được nói: Được rồi, tôi còn có công tác muốn làm.
Đổng Học Bân chậm rãi đứng lên Chúng ta đi thôi. Bất quá lời này khó tránh khỏi mang theo chút lạnh lùng.
Tiền chủ nhiệm nghe ra tới, không khỏi nhìn Đổng Học Bân, trong lòng nói cho dù cậu là một thường vụ phó huyện trưởng, vậy cũng là huyện nghèo khó, còn dám phát hỏa với tôi? ?
Thấy Đổng huyện trưởng mất hứng, Trần Tiểu Mỹ cũng không dám nói cái gì, chào Tiền chủ nhiệm, cùng Nghiêm Nhất Chí và Đổng huyện trưởng chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở.
Trương Huy đột nhiên đi đến, vội vàng nói: Tiền chủ nhiệm, lãnh đạo của bộ tài chính tới chổ chúng ta tuần tra.
Tiền chủ nhiệm sắc mặt căng thẳng Đến đâu rồi?
Trương Huy nhanh chóng nói: Đã đến ngay dưới chúng ta, đang đi thang máy lên!
Tiền chủ nhiệm căn bản không đem Đổng Học Bân bọn họ để ở trong lòng, cho nên cũng hỏi: Lãnh đạo nào mang đội?
Trương Huy nói: Là Tạ bộ trưởng đi công tác trở về, Tạ bộ trưởng mang đội tới!
Nghe vậy, Tiền chủ nhiệm thoáng thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần lãnh đạo thị sát bọn họ đều bận trước bận sau lăn qua lăn lại, bất quá phó bộ trưởng đệ nhất của bộ tài chính Tạ Quốc Lương, cũng có tiếng là người hiền lành, chỉ cần không phải vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, Tạ bộ trưởng cho tới bây giờ sẽ không làm khó mọi người : Được, tôi đã biết, cậu nhanh chóng cho người bên dưới chuẩn bị đi, thông báo bọn họ một tiếng, chuẩn bị tinh thần.
Được, tôi đi. Trương Huy vội đáp một tiếng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh