Ngày kế.
Sáng sớm, ánh mặt trời thoáng mang theo tình cảm ấm áp chiếu sáng phòng bệnh.
Đổng Học Bân mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, bên tai truyền đến tiếng nói của nữ, âm thanh rất êm tai.
"Tôi cho người mua vài phần ăn sáng, cô ăn cái gì?" Là âm thanh của Tạ Tuệ Lan.
"Tôi uống sữa đậu nành và bánh quẩy, Tiểu Bân thích ăn bánh bao."
"Ừm, vậy một cái bánh bao hai bịch sữa đậu nành cộng thêm tứ cái bánh quẩy."
Âm thanh của giày cao gót dần dần đi xa, cửa mở ra, nghe được Tạ Tuệ Lan đang nói cái gì với một người y tá bên ngàoi, không bao lâu, tiếng động của giày cao gót lại bước vào trong phòng bệnh. Bình thường bệnh viện chỉ để ý ba bữa ăn của bệnh nhân, người nhà người ta cũng mặc kệ, lại càng không sẽ giúp người ta xuống lầu mua đi, bất quá đương nhiên là đối với người bình thường mà nói, Tạ Tuệ Lan là huyện trưởng, người ta ước gì làm người chạy việc cho cô ấy.
Đổng Học Bân mở mắt, "Huyên di, Tạ tỷ, hai người sao dậy sớm vậy? Sao không ngủ tiếp?"
"Tỉnh rồi à?" Cù Vân Huyên lộ ra nụ cười cưng chiều, đưa tay xoa bóp mũi hắn, "Vật nhỏ, ngày nào anh chưa khỏi bậy, em làm sao mà cảm thấy ngủ ngon được."
Tạ Tuệ Lan chậm rãi ngồi xuống giường, cười nói: "Ngày hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Khá hơn, cảm ơn hai người, khổ cực."
"Khổ cực gì." Cù Vân Huyên cười cười, " Nếu như anh yêu thương em, hãy mau dưỡng bệnh cho tốt."
Đổng Học Bân nhìn vệt đen trên hai vành mắt của cô ấy, nhất thời không kiên nhẫn nói: "Nói thật, hôm nay có lực hơn tốt qua, không có vấn đề gì lớn, Huyên di, em tìm một khách sạn ở trước đi, ngủ một giấc, Tạ tỷ, ban ngày em không phải còn đi làm sao, em cũng trở về ngủ một chút, đừng chậm trễ công tác, anh thật sự không có việc gì." Nói xong, Đổng Học Bân còn tỏ vẻ mạnh mẽ muốn chống dậy ngồi lên, chứng minh mình rất khỏe mạnh.
Cù Vân Huyên nhanh chóng đè hắn lại, trừng mắt nhìn hắn, "Tìm đánh phải không! Đừng nhúc nhích! Nằm nghỉ ngơi đi!"
Tạ Tuệ Lan cũng oán giận nói: "Cái này mà không có chuyện? Ngày hôm qua anh thiếu chút nữa hù chết bọn em, trong vòng ba tháng gửi hai lần thư thông báo bệnh tình nguy kịch, anh thật có năng lực!" Ngày hôm qua là một lần, thư thông báo bệnh tình nguy kịch lần trước là gửi về trong vụ đất lở của Huệ Điền Hương, Đổng Học Bân hôn mê vài ngày, khi đó cũng gửi thông báo bệnh tình nguy kịch.
Đổng Học Bân ngượng ngùng cười, rất ngượng ngùng.
Lúc này, một người y tá cầm vài phần bữa sáng gõ cửa vào, khẩn trương nói: "Tạ huyện trưởng, mua xong rồi."
"Ừ, cảm ơn cô." Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm tiếp nhận, nói sẽ trả tiền lại cho cô ấy.
Cù Vân Huyên nhanh hơn, lấy ra hai mươi đồng kín đáo đưa cho y tá, "Cảm ơn."
Y tá vội vàng xua tay, "Ngài quá khách khí." Đẩy qua lại một hồi, cuối cùng vẫn nhận tiền.
Sau hai phút, không đợi Đổng Học Bân bọn họ ăn xong, cô y tá đã trở về, cầm trong tay một hộp thuốc, là thuốc mà Đổng Học Bân sau khi ăn sáng phải uống, bác sĩ Dương chủ nhiệm cũng đến, nói về kế hoạch trị liệu và kết quả kiểm tra xét nghiệm của Đổng Học Bân ban ngày với Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên. Đối với việc Tạ huyện trưởng có thể ở bệnh viện chăm sóc cho Đổng cục trưởng cả đêm, mọi người trong bệnh viện có chút bất ngờ, nhưng không quá kỳ quái, ai cũng biết ngày hôm qua Tiểu Đổng cục trưởng liều mạng cứu mạng của Tạ huyện trưởng, Tạ huyện trưởng cảm kích trong lòng, thu xếp công chuyện chăm sóc cho hắn cũng là đương nhiên.
Chờ phòng bệnh lần thứ hai thanh tịnh, ba người bắt đầu ăn điểm tâm.
Lúc này nhìn ra tính cách khác nhau rồi.
Cù Vân Huyên không tự mình ăn, mà là cầm cái bánh bao ở trong tay xé nhỏ ra, cẩn thận đút cho Đổng Học Bân, chờ hắn ăn xong Cù Vân Huyên mới cười cười, cầm bánh quẩy đưa vào trong miệng, sau khi ăn uống đơn giản, cô ấy lại đỡ phía sau lưng Đổng Học Bân đút hắn uống nước, sau đó mới ăn phần của mình. Mà Tạ Tuệ Lan thấy Đổng Học Bân có người chăm sóc rồi, liền đoan trang ngồi phía trước bàn, nhếch chân bắt chéo, không dùng đũa gắp bánh quẩy bỏ vào miệng, mà là lấy dao cắt bánh quẩy thành một đoạn, cuối cùng mới ưu nhã gắp nó bỏ vào miệng, giống như đang ăn thịt bò.
Một người ôn nhu hiền lành, một người ung dung đoan trang, đều là tiểu mỹ nhân nhất đẳng cả.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân nói: "Tạ tỷ, em nhanh chóng đi làm đi, đừng chậm trễ."
Tạ Tuệ Lan ừ một tiếng, "Nghe bác sĩ nói, từ từ nghỉ ngơi, tan tầm em sẽ đến thăm anh."
Đổng Học Bân nói không cần, chủ yếu sợ cô ấy một ngày không ngủ cảm thấy chịu không nổi, hơn nữa ngày hôm qua Tạ tỷ cũng bị hoảng sợ không ít, nhưng Tạ Tuệ Lan không nói cái gì, khoát khoát tay, gọi điện thoại cho tài xế lão Hình, kêu ông ta lái xe qua bệnh viện nhân dân huyện đón cô ấy, sau đó đi xuống lầu.
"Tiểu Bân, có đi vệ sinh không?"
"Ặc, không cần."
"Vậy uống nước?"
Đổng Học Bân nhìn thần thái uể oải của cô ấy, kéo tay, "Huyên di, coi em mệt đến độ không mở được mắt, buổi tối hôm qua em đã không chợp mắt rồi, cái này được rồi, đừng làm cho mình mệt mỏi nữa, nhanh lên, bên kia không phải có giường xếp sao, em nhanh chóng nghỉ ngơi một hồi đi."
Cù Vân Huyên nói: "Em không sao."
Đổng Học Bân mất hứng nói: "Huyên di, nghe anh một lần được không?"
Thấy hô hấp Tiểu Bân lại nhanh, Cù Vân Huyên vội nói: "Được được, được được, em ngủ còn không được sao, anh đừng tức giận, ngoan, em đi ngủ đây." Giữa ba ngày, nói không chừng sẽ có ai đến, Cù Vân Huyên cũng không cởi quần áo, nằm lên giường xếp, kéo chăn đắp lên, ngước mặt nhìn đến hướng của Đổng Học Bân dịu dàng nói: "Có khó chịu thì gọi em dậy, đúng rồi, rung chuông gọi y tá cũng được."
"Biết rồi, nhanh ngủ đi."
"Ừm, anh xem TV nha."
Qua hai phút, Đổng Học Bân chỉ thấy hô hấp Huyên di càng ngày càng cân bằng, đã ngủ rất ngon.
Đổng Học Bân lúc này mới yên tâm, kéo cánh tay vô lực cầm lấy điện thoại trên bàn, chui vào trong chăn, kéo chăn lên đỉnh đầu, sau đó nhỏ giọng gọi điện trong nhà, báo bình an với mẹ già, nhưng không dám nói mình nằm viện, lại gọi cho đám người Lương cục trưởng, nói có bệnh xin nghỉ, Lương Thành Bằng cũng nghe nói Tiểu Đổng cục trưởng đêm qua suýt nữa nguy kịch, kêu hắn dưỡng bệnh, ngàn vạn lần đừng nóng vội xuất viện.
Chờ điện thoại gọi xong, Đổng Học Bân cũng nhàn rỗi.
Hắn ở phòng bệnh một người, cũng là phòng bệnh tốt nhất bệnh viện nhân dân huyện, có tủ lạnh, có vi ba, còn có TV LCD 26 inch, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Đổng Học Bân cầm điều khiển từ xa mở TV, chuyển kênh liên tục, muốn tìm một chút tin tức xem có cái nào nói về vụ đánh bom hẹn giờ ngày hôm qua hay không. Bất quá có thể là chuyện này ảnh hưởng không tốt, bị cấp trên che, tin tức chỉ là nói giản đơn, quay vài hình ảnh cận cảnh của tòa nhà sau khi nổ, chút người phỏng vấn nhanh cống hiến của Đổng Học Bân, cái khác không có nói rõ ràng.
Cái này cũng bình thường, liên quan đến chuyện của lãnh đạo huyện, đương nhiên tương đối mẫn cảm.
Không lâu sau, mẹ già có lẽ là thấy tin tức, mới biết xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại tới hô to gọi nhỏ mắng chửi một lần, cuối cùng hung hăng quở trách Đổng Học Bân một trận, Đổng Học Bân không dám cãi lại, ừ à đáp lời, qua mười phút sau, Hàn Tinh mẹ của Tạ Tuệ Lan cũng gọi điện thoại tới, âm thanh có chút nghẹn ngào, nhiều lần biểu đạt lòng biết ơn với Đổng Học Bân, cảm ơn hắn cứu Tạ Tuệ Lan, không đợi Đổng Học Bân nói cái gì, điện thoại đã đổi người, tự nhiên là thị ủy kinh thành Tạ Quốc Bang, chỉ nói hai chữ cảm ơn.
Đổng Học Bân có chút vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói cái gì mà hẳn là.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, xem ra thu hoạch của chuyện lần này cũng không chỉ một chút như vậy.
Sắp tới buổi trưa, hai người y tá gõ cửa vào phòng, mang Đổng Học Bân đi làm xét nghiệm làm kiểm tra, Đổng Học Bân lập tức đem ngón tay dựng thẳng bên mép làm một động tác đừng lên tiếng, hai y tá vừa nhìn Cù Vân Huyên ngủ bên cạnh, liền rõ ràng, cố gắng đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói nói mấy câu cùng Đổng Học Bân, sau đó đẩy một xe đẩy kéo hắn đi chụp ảnh làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm đều bình thường.
Buổi tối hơn bảy giờ, Cù Vân Huyên mới tỉnh.
Cô ấy từ trên giường ngồi xuống, kinh ngạc nói: "Tiểu Bân, mấy giờ rồi? Sao trời đã tối rồi?"
Đổng Học Bân nói: "Sắp tám giờ, mệt nhọc thì ngủ thêm một chút."
Cù Vân Huyên che che miệng, nhanh chóng đứng lên phủ thêm một cái áo khoác, "Sao không gọi em, thật là, kết quả xét nghiệm ngày hôm nay thế nào?" Sau khi hỏi thăm, cô ấy đi tìm bác sĩ phụ trách của Tiểu Bân, hỏi thăm một chút kế hoạch trị liệu và rất nhiều thứ kiêng kỵ, sau đó lặng lẽ ghi lại.
Tám giờ, Tạ Tuệ Lan tới.
Vào trong nói chuyện với Đổng Học Bân một chút, Tạ Tuệ Lan thì và Cù Vân Huyên ra ngoài, "Thế nào?"
Đứng trong hành lang Cù Vân Huyên thấp giọng nói: "Cũng may, kết quả xét nghiệm không có dị thường, ngày hôm nay trạng thái tinh thần Tiểu Bân cũng không sai."
Tạ Tuệ Lan nói: "Cần bao lâu mới có thể hồi phục?"
"Bác sĩ nói chỉ cần tâm tính bình ổn, hồi phục hẳn là rất nhanh." Cù Vân Huyên thở dài, nói: "Nhưng chỉ là hồi phục thân thể, bác sĩ tâm lý nói, loại áp lực tinh thần không phải ngày một ngày hai có thể khỏi hẳn, phải chậm rãi điều dưỡng, chậm rãi nghỉ ngơi, quan trọng nhất cũng là tinh thần không thể quá căng thẳng, không thể tức giận, không thể sốt ruột, chỉ cần cam đoan những cái này, hẳn là không cần lo lắng tái phát."
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, "Vậy không cho hắn sốt ruột."
". . . Tôi biết." Cù Vân Huyên dứt lời, cùng Tạ Tuệ Lan một lần nữa trở về.
Đổng Học Bân cảnh giác nói: "Hai ngươi lén lút nói cái gì vậy?" Hắn thật sự sợ mình mắc bệnh nan y, hắn cũng chưa sống đủ.
Tạ Tuệ Lan hí mắt cười cười, trêu ghẹo nói: "Bọn em thương lượng chờ anh xuất viện xử lý anh thế nào, ha ha."
Đổng Học Bân ặc một tiếng, " Xử lý thế nào?"
Đi tới, Tạ Tuệ Lan ngồi xuống trên giường, "Trước đem hai chân của anh đánh gãy, sau đó để anh ra đường tự sinh tự diệt, chủ ý này thế nào?"
Đổng Học Bân mặt trắng lại.
Cù Vân Huyên vội vàng nói: "Đừng nghe Tạ tỷ của anh nói bậy, vừa rồi cô ấy hỏi thăm bệnh tình của anh, không nói cái gì khác."
Đổng Học Bân vẻ mặt cầu xin nói: "Đánh gãy chân thì đánh gãy chân, hai người không đánh anh, trong lòng anh đều khó chịu."
"Sao còn nói cái này." Cù Vân Huyên hung hăn trừng hắn, "Anh còn trẻ, kết hôn và mấy chuyên khác còn chưa làm, chuyện này trước không nên nói ra, anh cũng đừng quá tự trách mình, lúc trước em với anh quen nhau, quả thật ó chút không rõ ràng, bên Tạ tiểu thư cũng có thái độ có chút mông lung, chính anh lại hiểu lầm, không rõ ràng, cho nên việc này ba chúng ta đều có vấn đề, không phải lỗi của anh, hiểu không?"
Đổng Học Bân không nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng ừm một cái.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn Cù Vân Huyên, "Đúng rồi, còn không biết Cù tiểu thư là làm sinh ý gì."
Cù Vân Huyên hơi trầm ngâm, "Tôi cùng Tiểu Bân ở kinh thành mở công ty đấu giá, chủ yếu làm đấu giá đồ cổ, thật ra nói là hai chúng tôi, trên thực tế phần lớn tiền đều là Tiểu Bân kiếm, hắn có nhãn lực nhìn đồ cổ, cược thạch cũng có nhãn lực, mạnh hơn chuyên gia trong công ty rất nhiều."
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: "Tên nhóc này, có bản lĩnh lắm."
Đổng Học Bân nghe mà đắc ý, nói: "Hai ngươi bởi vì muốn dụ anh vui vẻ nên tâng bốc anh à, anh thật sự là cầu thị."
Cù Vân Huyên tức giận xoa bóp khuôn mặt của hắn, "Ngốc đồ, cho anh đắc ý."
"Anh đắc ý cái gì." Đổng Học Bân mắt trợn trắng.
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Hắn cũng không được khen nhiều, ha ha, cô càng khen hắn càng mạnh hơn."
Ngày hôm qua còn đao kiếm tứ tung, ngày hôm nay thì vui vẻ, Đổng Học Bân nhìn Cù Vân Huyên, nhìn Tạ Tuệ Lan, trong lòng thoải mái miễn bàn, cái này gọi là nhân họa đắc phúc, đổi lại ngày hôm qua, đánh chết Đổng Học Bân cũng sẽ không nghĩ Tạ tỷ và Huyên di có thể hòa khí như thế nói giỡn bên cạnh mình, đó là hình ảnh chỉ có thể xuất hiện trong mộng, nhìn nhìn, Đổng Học Bân cũng không muốn hồi phục, hắn hy vọng bệnh bình kéo dài mười năm hai mươi năm mới tốt.
"Xem TV nha, các người nói sao?"
"Được, xem tiết mục gì?"
"Tiểu Bân nói đi."
Thấy hai người đều cho mình quyết định, Đổng Học Bân hào khí ngàn vạn : ". . . Xem phim!"
Tạ Tuệ Lan mỉm cười, " Cũng đã đoán được anh sẽ nỏi như vậy, chờ em kiếm phim cho anh."
Cù Vân Huyên nói: "Có một kênh phim, bình thường hay chiếu phim nước ngoài, cũng không tệ lắm."
"Ừm, tìm được rồi." Tạ Tuệ Lan đem âm thanh TV mở lớn lên, "Xem đi, hình như là một phim khoa học viễn tưởng."
Tới buổi tối cũng không có trị liệu gì, Tạ Tuệ Lan đi đến cánh cửa phòng bệnh khóa trái l ại, sau đó thoải mái ngồi ở phần trống bên cạnh Đổng Học Bân, sau đó dựa lưng vào đầu giường, Cù Vân Huyên vừa nhìn, cũng ngồi xuống bên kia Đổng Học Bân, cũng có tư thế như Tạ Tuệ Lan, trong tay cô ấy còn cầm một trái lựu, vừa lột vừa đút cho hắn ăn.
Một trái một phải hai tiểu mỹ nhân cùng nhau, Đổng Học Bân nghĩ mình hạnh phúc muốn chết.
Ngày hôm qua còn ở địa ngục, hôm nay đã vào thiên đường, biến hóa không thể hài lòng hơn được nữa.
Đổng Học Bân cắn răng một cái, tay trái từ bên trong chăn vươn tới, chậm rãi nắm tay của Huyên di, kéo bàn tay trắng noãn của cô ấy vào lòng bàn tay, Huyên di không nói cái gì, cũng cầm tay hắn. Thấy thế, Đổng Học Bân lại đem tay phải vươn tới, nắm lấy tay nhỏ của Tạ Tuệ Lan. Nắm tay một cái. Tạ Tuệ Lan cũng không nói chuyện, cười dài cũng nắm trở lại, ngón tay hơi cọ mu bàn tay của hắn.
Cù Vân Huyên đương nhiên thấy được Đổng Học Bân cũng nắm tay của Tạ Tuệ Lan, Tạ Tuệ Lan cũng nhìn thấy Cù Vân Huyên cũng bị Đổng Học Bân nắm tay, nhưng mà, hai người tựa hồ đều làm bộ không phát hiện, con mắt nhìn chằm chằm vào phim.
Cảm giác hạnh phúc của Đổng Học Bân tiếp tục tăng lên, lên lên lên, tới một trình độ không thể tưởng nổi.
Bất quá Đổng Học Bân cũng không ngốc, đương nhiên biết hai cô ấy là vì không muốn cho mình sốt ruột tức giận mới không có phản ứng gì cả, Đổng Học Bân không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm được một phút đồng hồ buông lỏng tay của hai người ra.
"Tạ tỷ, Huyên di."
"Ừm?" Tạ Tuệ Lan hơi nghiêng đầu.
Cù Vân Huyên cũng nhìn qua, "Chuyện gì?"
Đổng Học Bân nói: "Có phải là sau này anh khỏi bệnh rồi, hai người lại tính sổ với nhau?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Tiểu tử anh thật ra rất thông minh."
"Sẽ không." Cù Vân Huyên lặng lẽ huých chân Tạ Tuệ Lan một chút, nói: "Sự tình từ nay về sau chúng ta ngồi cùng một chỗ từ từ thương lượng, rốt cuộc nên làm thế nào, sẽ không tính sổ với anh." Đưa tay vào tóc hắn, Cù Vân Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn thả lỏng, "Không nên nghĩ nhiều như vậy, nghe lời."
Đổng Học Bân chần chờ vài giây, rốt cục trịnh trọng nói: "Thật ra hai người không cần như vậy, thật không cần, anh không yếu đuối như vậy, sốt ruột một chút liền đòi chết, ừm, chuyện của hôm qua là trùng hợp, sau này khẳng định sẽ không, cho nên. . . Cho nên hai ngươi muốn thế nào thì thế đó đi, rời đi cũng tốt, mắng anh cũng được, tôi đều chịu được, thật sự không cần lo lắng, thật sự."
Cù Vân Huyên nhìn hắn, " Nếu như em đi, anh sẽ vui vẻ?"
Đổng Học Bân nói: "Vậy thì không phải, nhưng nếu như em muốn đi, vậy. . ."
"Em nói muốn đi lúc nào?" Cù Vân Huyên cả giận: "Em đều bị anh làm cho mơ mơ hồ hồ, phương hướng đều không phân rõ, em đi được sao?" Da mặt Huyên di luôn luôn không dày, rất ít nói loại lời tâm tình này, nói xong mặt cô ấy cũng không tự chủ đỏ lên một chút.
Đổng Học Bân vội vàng nói: "Thế nhưng. . ."
Tạ Tuệ Lan lúc này cũng nói: "Ngày hôm qua em cũng có chút xúc động, hiện tại suy nghĩ một chút, chuyện đều đã xảy ra, tức giận có tác dụng gì? Vân Huyên vừa nói không sai, chuyện này tất cả mọi người có trách nhiệm, không phải vấn đề của một mình anh, so với cãi nhau ầm ĩ, còn không bằng hòa khí ngồi xuống từ từ nói chuyện, đây mới là biện pháp giải quyết vấn đề, đúng hay không?"
Đổng Học Bân rất cảm động, "Tạ tỷ. . ."
Cù Vân Huyên xoa xoa đầu của hắn, "Việc này trong chốc lát nói không rõ ràng, trước tiên không nói, hiện tại em chỉ muốn anh được hài lòng được vui vẻ, chỉ cần anh thân thể khỏe mạnh, em đã vô cùng cao hứng, cái này tốt hơn so với cái khác, nếu như anh nghĩ cái này nghĩ cái kia, phiền tới phiền lui lại làm ra bệnh gì, em sớm muộn gì cũng bị anh hù chết." Nói xong, vành mắt cô ấy cũng đỏ lên, "Anh là đồ xấu, anh kêu em làm sao sống?"
"Huyên di. . ."
Tạ Tuệ Lan cười cười, "Đừng nói điềm xấu, mạng của Tiểu Bân đều lớn hơn người khác, tôi thấy, sống một trăm tuổi cũng không là vấn đề, ha ha."
Đổng Học Bân thật sự bị Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên làm cảm động từ đầu đến chân, "Cảm ơn, hai người . . . Thật tốt."
Cù Vân Huyên nắm mũi hắn nhéo nhóe, "Hiện tại biết em tốt?"
"Xem phim đi." Tạ Tuệ Lan cầm tay của Đổng Học Bân, nhẹ nhàng thưởng thức đầu ngón tay hắn, "Phim này em thấy không tồi, người ngoài hành tinh xâm lấn? Ha ha."
Cù Vân Huyên nở nụ cười, "Ừm, xem phim."
Đổng Học Bân âm thầm hối hận trong lòng, ừ một tiếng, cũng không muốn hai cô ấy sốt ruột, lộ vẻ mỉm cười cùng các nàng xem TV. Đổng Học Bân trong lòng đã làm quyết định, tình huống hiện tại chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước, nhưng vô luận sau này thế nào, hắn cũng không thể làm chuyện có lỗi với Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên