Ngày hôm sau.
Buổi sáng mười giờ.
Đổng Học Bân hừng đông mới ngủ, tự nhiên cũng thức dậy trễ, mở mắt ra nhìn trời đã sáng rồi, liền đứng lên vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Bỗng nhiên nghĩ tới ban đêm mới phát hiện một chỉ lệnh, Đổng Học Bân hôm qua mệt mỏi cũng chưa kịp thí nghiệm vài lần, vì vậy liền nổi lên tâm tư. Hắn cũng không có trực tiếp dùng SLOWER, mà là lấy điện thoại của mình ra trước, mở công năng ghi hình, để cho máy quay đối diện mình, chờ xác nhận không sai sót, Đổng Học Bân mới cầm lấy bàn chải đánh răng bôi kem đánh răng.
Được rồi.
SLOWER!
. . . Bầu không khí xung quanh nhất thời căng thẳng!
Đổng Học Bân lập tức cầm bàn chải đánh răng dùng tốc độ bình thường nhất của hắn để đánh răng, một chút, năm chút, mười chút, trên tay hắn có thể rõ ràng cảm giác được đang chịu lực căng thẳng, cảm giác không giống với khi tất cả vật thể đọng lại của STOp, nhưng không căng thẳng như STOP, nhẹ hơn một chút so với trở lực của cái kia, điểm giống nhau duy nhất của SLOWER và STOP chính là, dưới không gian tác dụng, Đổng Học Bân là người duy nhất không bị chỉ lệnh tác dụng, hắn muốn thế nào thì thế ấy, cảm giác bình thường không khác gì, không khí đọng lại không tác dụng lên người hắn, nhưng những vật khác thì đều bị tác dụng rất rõ ràng, ví dụ như giọt nước và kem đánh răng trong miệng Đổng Học Bân văng ra, đều từ từ rơi xuống, tốc dộ rất chậm, bọt nước trong vòi nước cũng chậm rãi rơi xuốn gnhư sên, giống như đang xem phim chiếu chậm vậy.
OK ... Giải trừ!
Không khí khẽ động, thời gian còn thừa không giảm nữa.
Đổng Học Bân cất bàn chải đánh răng và lau lau tay, cầm điện thoại di động đến đây, nhấn nút dừng lại, sau đó phát lại đoạn ghi hình vừa rồi.
Ngay từ đầu, Đổng Học Bân đang bôi kem đánh răng trong đoạn ghi hình không có gì khác biệt.
Nhưng qua vài giây, cũng là lúc Đổng Học Bân dùng SLOWER, tay đánh răng của Đổng Học Bân trong đoạn ghi hình giôg như có tàn ảnh, bàn chải trong tay di chuyển với tốc độ cực nhanh, chải xẹt xẹt ngay trong hàm răng của hắn, trên thế giới này cho dù người có động tác nhanh đi nữa cũng không có được loại tốc độ quỷ dị này, cho cảm giác giống như trên tay của Đổng Học Bân là một cái máy xoa bóp vậy, mỗi giây là khoảng mười lần chải!
Quá nhanh!
Rất nhiều tàn ảnh thậm chí ngay cả camera dều không ghi được!
Đổng Học Bân sau khi xem xong thì nhanh chóng xóa đi, trong lòng kiên định, cười ha ha, đánh răng súc miệng lại, đem bọt trong miệng nhổ ra.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ ... Thời giam chậm lại, thời gian của mọi người mọi vật thể sẽ bị hạn chế, đồng dạng, cái này cũng có ý nghĩa rằng Đổng Học Bân là người duy nhất không bị ảnh hưởng ... là thời gian gia tốc ... Ừm, thứ tốt!
Cái này lúc đánh người còn tốt hơn cả là STOP ... MENU ... STOP ... BACK ... REVERSE ... FORWARD.
Hiện tại thêm một cái SLOWER ... Thời gian giảm tốc độ.
Đổng Học Bân rất thỏa mãn, chỉ lệnh của mình càng ngày càng nhiều, sau này khả năng có thể phát huy cũng càng ngày càng lớn.
Bởi vì thời gian còn thừa không nhiều, Đổng Học Bân cũng không thử lại SLOWER, sau khi tùy tiện làm điểm tâm, hắn đắc ý ngồi xuống giường, tiếp tục xem sách y học, lúc này đã hơi chăm chú, cả buổi chiều và nửa buổi tối thời gian hắn mới xem xong một quyển, ngồi nghỉ mệt một hồi, lại lấy ra một đĩa CD tặng kèm theo sách ra xem vài tiếng.
Y học.
Quả nhiên bác đại tinh thâm.
Đổng Học Bân cũng xem mê mệt, xem liên tiếp vài ngày.
Hai ngày nay cũng chẳng ma nào tìm hắn, Đổng Học Bân thẳng thắn đọc sách luôn.
...
Hôm nay.
Buổi tối chín giờ hơn.
Reng reng reng, reng reng reng, dãy số của Tạ Tĩnh xuất hiện trên điện thoại di động của Đổng Học Bân.
Xem sách nhiều ngày như vậy Đổng Học Bân cũng cháng váng hoa mắt, đều chuẩn bị ngủ. Mang theo khốn ý xoa xoa con mắt, đưa tay tiếp.
Tiểu Tĩnh.
Anh rể, ngủ à?
Sắp rồi, ha ha, đang xem sách.
Là như thế này, Tôn Khải bọn họ buổi chiều ngày mai muốn đi.
Ừm? Nhanh như vậy? Trường học chơi xuân còn chưa được mấy ngày mà?
Đã vài ngày rồi, dự toán trường học cho bọn họ đã khá nhiều, cho nên em cùng Tôn Khải thương lượng một chút, muốn ngày mai mời ăn.
Được, anh không thành vấn đề, mấy giờ? Chỗ nào?
Mười hai giờ đi, chổ của Tôn Khải bọn họ cách nhà anh gươi không xa, chúng ta thẳng thắn gặp măt ở cửa bắc phố Hòa Bình nha? Đi chỗ nào đến lúc đó rồi nói?
Được, vậy quyết định như thế.
Vậy anh sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp.
Được, em cũng nghỉ ngơi đi, ngủ sớm.
Cúp điện thoại nhìn thời gian, Đổng Học Bân cầm sách nằm xuống.
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Reng reng reng, điện thoại lại vang lên.
Đổng Học Bân đều đang ngủ, đưa tay với vài cái mới mò lấy được điện thoại, cũng không nhìn là ai gọi, nhắm mắt lại tiếp, A lô, ai vậy?
Mẹ!
Mẹ?
Là tiếng của Loan Hiểu Bình.
Đổng Học Bân nói: Đã trễ thế này còn gọi điện thoại? Phù, con đều ngủ rồi.
Loan Hiểu Bình vội nói: Thầy giáo Tôn Khải con nhờ chú Dương an bài vào trường học, rốt cuộc có quan hệ gì với con? Bạn con?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Đúng vậy, làm sao thế?
Loan Hiểu Bình hít vào, Hắn ở kinh thành đã xảy ra chuyện!
Xảy ra chuyện? Đổng Học Bân ngẩn ra, Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn hẹn buổi trưa ngày mai đi ăn mà?
Loan Hiểu Bình vội vàng nói: Chú Dương con cũng là vừa nghe thầy giáo đi chơi xuân bên kia nói! Buổi tối có mấy người nữ sinh đi ra ngoài chơi! Kết quả gặp phải cướp đường! Thấy mấy đứa nhỏ lớn lên cũng không tồi! Liền động tâm tư muốn cưỡng gian các nàng! Mọi người bị kéo đến ngõ bên cạnh! Tôn khải và mấy người thầy giáo buổi tối kiểm tra phòng phát hiện thiếu người! Đều đi ra ngoài tìm các nàng! Kết quả mấy người nữ sinh vừa bị lưu manh làm thì bị Tôn Khải thấy được! Liền đánh nhau với bọn họ! Nói đến đây, âm thanh của Loan Hiểu Bình có chút nghẹn ngào, Nữ các học sinh đều được hắn bảo vệ! Nhưng hắn bị đám lưu manh đâm một đao! Chờ mấy người nữ học sinh gọi điện thoại kêu người tới Tôn Khải đã không được!
Cái gì? Đổng Học Bân cả kinh ngồi dậy, cái buồn ngủ gì cũng không có, Người hiện tại ở đâu? Bệnh viện nào?
Loan Hiểu Bình nói: Ngay gần chúng ta! Xe cấp cứu vừa tới! Hẳn là đưa đi bệnh viện phố Hòa Bình!
Đổng Học Bân xuống giường mặc giầy, Con lập tức đi qua!
Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này, thời gian BACK không nhiều lắm, cho dù sau khi lui về cũng không còn kịp rồi, Đổng Học Bân chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo bỏ chạy xuống lầu! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh