Buổi chiều.
Huyện Thành Cương.
Trong hành lang bệnh viện Đổng Học Bân sau khi tiếp xong điện thoại thì mắt lạnh cất điện thoại vào túi, bắt chuyện với y tá nhờ cô ấy chăm sóc Tuệ Lan giùm, quay người lại, Đổng Học Bân đi xuống lầu, vừa đi vừa đem mọi chuyện đảo qua trong đầu một lần, trong nháy mắt đã suy nghĩ đến rất nhiều, hắn muốn chơi người nào, thủ đoạn rất nhiều, bất quá Đổng Học Bân đều nghĩ cái đó đều quá ôn hòa, đó chính là phương pháp chỉ có thể dùng đến khi có xung đột mâu thuẫn bình thường, còn lần này thì không giống, vợ và đứa nhỏ thiếu chút nữa bị sự ích kỷ và đê tiệ của đám lãnh đạo và cán bộ huyện Thành Cương hại chết, một vài thủ đoạn bình thường Đổng Học Bân căn bản là không dự định dùng, thủ đoạn không lột ra rút thịt thì sao có thể giải được mối hận trong lòng Đổng Học Bân? Hắn không muốn tiện nghi cho đám khốn huyện Thành Cương này, khẳng định phải bắt bọn chúng trả giá lớn, trả giá bằng máu!
Về phần ảnh hưởng?
Ảnh con mẹ nó chứ hưởng!
Cán bộ của huyện Trinh Thủy bị huyện Thành Cương phái người vây công, Khương Phương Phương bị thôn dân do huyện Thành Cương phái ra phun trúng một ngụm dàm, Tuệ Lan và đứa nhỏ bị mấy người của huyện Thành Cương thiếu chút nữa hại chết ...
Huyện Thành Cương!
Huyện Thành Cương!
Tất cả đều là bọn họ!
Đổng Học Bân đã không thể nhịn được nữa!
Hiện tại dù là Thiên Vương lão tử tới cũng cản không được hắn!
Vừa muốn xuống lầu, một cán bộ của thành phố Phần Châu cầm điện thoại di động thở hồng hộc chạy lên đây, sau khi thấy Đổng Học Bân, hắn vội nói: Đổng huyện trưởng, điện thoại của thành phố Mai Hà, Liêu cục trưởng bảo tôi chuyển cho ngài. Nói xong, hắn lại quay điện thoại di động nói: Hoa thị trưởng, chồng của Tạ thị trưởng tiếp.
Hoa thị trưởng?
Phó thị trưởng Hoa Lập thành phố Mai Hà?
Phó thị trưởng không có tiến thường ủy thị ủy, nhưng phân công quản lý giáo dục và chiêu thương?
Đổng Học Bân chưa thấy qua. Bất quá đối với lãnh đạo của thành phố bọn họ cũng có một ít lý giải, quan hệ môn đạo bên trong tuy rằng không rõ ràng, nhưng ít nhất vẫn có thể gọi được danh tự và chức vụ, nếu là phó thị trưởng phân công quản lý giáo dục, Tạ Tuệ Lan lần này tới điều tra nghiên cứu khẳng định là do Hoa Lập tiếp đãi, hiện tại Tuệ Lan xảy ra chuyện tại huyện Thành Cương, Đổng Học Bân cũng không ngoài ý muốn Hoa Lập sẽ gọi cú điện thoại này cho cán bộ của thành phố Phần Châu.
Người của thành phố Phần Châu đưa điện thoại qua.
Đổng Học Bân cầm đến đây.A lô, hoa thị trưởng.
Hoa Lập ừ một tiếng, Là chồng của Tạ thị trưởng sao? Đổng Học Bân Đổng huyện trưởng? Ônghiển nhiên cũng biết chồng của Tạ Tuệ Lan chính là thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy, cũng là người lần trước tới thành phố Mai Hà đòi tiền gây ra động tĩnh không nhỏ.Nghe nói tình huống của Tạ thị trưởng đã ổn định? Đứa nhỏ cũng bảo vệ? Vạn hạnh, tôi mới vừa họp, cũng mới nhận tin không lâu. Như vậy, tôi hiện tại đi qua.
Cảm ơn Hoa thị trưởng quan tâm, tôi muốn biết chuyện này rốt cuộc giải quyết thế nào.
Ừm? Cái gì giải quyết thế nào?
Vợ tôi không phải trượt chân!
Không phải? Vậy sao ngã xuống?
Là bị Lý Chí Tân huyện Thành Cương bọn họ đẩy ngã!
Hoa Lập bên kia dừng một chút, trầm ngâm nói: Lúc đó gió lớn như vậy, trọng tâm không vững, Tạ thị trưởng còn mang thai, không thấy đường trượt chân cũng bình thường, không thể khẳng định là Lý huyện trưởng bọn họ đụng? Hơn nữa nghe nói xung quanh tất cả đều là cát bụi, cũng không nhìn thấy rõ, cho dù Tạ thị trưởng có thể thật sự là bị đụng ngã. Cũng là ngoài ý muốn, tất cả mọi người nhìn cũng không rõ ràng, huống hồ tài liệu thi công rơi gấp như vậy, trong quá trình chạy khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm, cái này cũng là chuyện không thể dự liệu. Tôi sẽ nhắc nhở bọn họ đem nguyên nhân sự cố điều tra rõ ràng.
Đổng Học Bân vừa nghe, ngữ khí cũng trầm tới, Ngài nghe rõ không Hoa thị trưởng, tôi nói không phải đụng, mà là đẩy, vợ tôi là bị người của huyện Thành Cương đẩy!
Sao cậu biết?
Tuệ Lan chính mồm nói cho tôi biết.
Lúc đó tầm nhìn thấp như vậy. Tạ thị trưởng không chừng là thấy không rõ. Hoa Lập một câu nói cô ta không thấy rõ, trực tiếp đem lời nói của Tạ Tuệ Lan phủ định.
Đổng Học Bân cũng nghe ra thái độ của Hoa Lập, cơn tức lập tức chạy lên trên đầu, Sao ngài biết vợ tôi không có thấy rõ? Tầm nhìn có thấp vợ tôi cũng không phải người mù! Là đẩy hay là đụng cô ấy còn phân không rõ sao? Hơn nữa cán bộ của thành phố Phần Châu đều nhìn thấy từ xa! Mỗi người đều là nhân chứng! Tư thế bị đụng ngã và bị đẩy ngã căn bản là không giống nhau! Lui một bước mà nói! Cho dù vợ tôi là bị bọn họ vô ý đụng ngã! Chuyện này cũng không tính xong, không hời hợt như ngài nói? Người của huyện Thành Cương không chỉ bỏ lại một phụ nữ có thai yếu đuối không để ý! Thậm chí còn đẩy ngã vợ tôi chỉ lo bản thân mình chạy trối chết! Có như vậy sao? Đây là cán bộ cái gì? Đây là đảng viên cái gì?
Đổng huyện trưởng, tâm tình của cậu tôi lý giải. . .
Tôi không cần lý giải, tôi muốn chính là công đạo! Tính tình của Đổng Học Bân cũng phát ra.
Nghe một phó huyện trưởng dám nói với mình như thế, Hoa Lập cũng có chút không nhịn được, Cũng là một ngoài ý muốn, Tạ thị trưởng không phải đã không có việc gì sao?
Thế nào là không có việc gì? Trên người nhiều vết thương! Đứa nhỏ thiếu chút nữa không còn! Sau này còn không biết di chứng hay không! Cái này gọi là không có việc gì? Vậy cái gì gọi là có việc? Đổng Học Bân phát hỏa nói: Một ngoài ý muốn thì cho qua? Hai mạng người ngài há mồm nói qua?
Hoa Lập lạnh lùng nói: Cậu ồn ào với tôi có tác dụng gì! Cậu đồng chí này! Tôi lý giải tâm tình của cậu! Nhưng tức giận cũng không được như vậy?
Đổng Học Bân nổi điên nói: Con người tôi chưa bao giờ phát giận loạn! Nếu như tài liệu thi công thật sự rơi trúng đầu vợ tôi! Vợ tôi bởi vì né tránh mà ngã xuống! Tôi cái gì cũng không nói! Đây là cô ấy tới số! Là số mạng cô ấy! Nhưng khi đó vật rơi căn bản là không có rơi xuống hướng vợ tôi! Mà là hướng về phía đám người của huyện Thành Cương! Bọn họ bỏ chạy lúc đầu đã an toàn! Nhưng còn tiếp tục chạy! Thậm chí đem người ta đẩy ra! Tôi muốn hỏi một chút! Người của huyện Thành Cương dựa vào con mẹ nó cái gì mà báo vợ tôi là trượt chân? Hả? Ông dựa vào cái gì nói chứng cứ cũng không có mà nói là ngoài ý muốn? Đem trách nhiệm của lãnh đạo cán bộ huyện Thành Cương đẩy hết? Ông có ở tại hiện trường sao? Có ở sao! ?
Hoa Lập cũng giận, Vậy cậu đi tìm chứng cứ đi!
Không cần ông nói tôi cũng sẽ đi tìm! Nếu như bình thường, Đổng Học Bân khẳng định sẽ cho phó thị trưởng mặt mũi, dù sao cũng là thượng cấp của hắn, nhưng ngày hôm nay Đổng Học Bân mặt mũi của ai cũng sẽ không cho, hơn nữa hắn từ giọng điệu và thái độ của Hoa phó thị trưởng nghe ra, cái lão họ Hoa này cùng huyện Thành Cương có quan hệ rất tốt, hoặc là quan hệ của ông ta cùng huyện trưởng Lý Chí Tân huyện Thành Cương rất không tồi, từ đầu đến cuối ông ta đều giải vây cho người của huyện Thành Cương!
Cái con bà nhà ông!
Đổng Học Bân cũng bắt đầu hận luôn ông ta, ngay lập tức cúp điện thoại!
Hoa Lập chưa từng gặp phải loại cán bộ không biết trời cao đất rộng này, thấy hắn cúp điện thoại của một người phó thị trưởng, Hoa Lập trong lúc nhất thời cũng tức giận không nhẹ!
Bên cạnh người cán bộ của thành phố Phần Châu thì không có gì ngoài ý muốn.
Đừng nói cúp điện thoại của lãnh đạo, cái này tính cái rắm!
Chuyện mắng lãnh đạo đánh lãnh đạo ôn thần đều đã trải qua cả rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh