Diêu gia.
Tiểu viện.
Bên ngoài trời còn sáng, mây rất thấp.
Xe của Đổng Học Bân đã dừng ngoài ngõ, sau khi mở cửa xuống xe, liền từ ghế cạnh người lái cầm một đống đồ ăn đứng trước cửa nhà Diêu gia.
Cửa khép hờ, không đóng.
Gõ gõ cửa, không người đáp lại.
Đổng Học Bân liền đi vào : Thúy nhi?
Cửa phòng bắc của cha mẹ cô ấy cũng mở, nhưng hình như mọi người đều đi.
Chỉ có phòng của Diêu Thúy ở phía tây truyền ra tiếng nói của cô ấy : Học Bân? Sao sớm như vậy?
Đổng Học Bân nói : Sau khi cô đi thì Lý thư ký giục tôi về nhà sớm, tôi ra ngoài chợ mua chút đồ, lái xe đến đây
Ai da, đã nói đừng mua mà
Cứ ăn của nhà cô hoài không thích hợp
Có gì đâu, với tôi mà cậu còn phân rõ ràng vậy à
Tôi cũng không phân, ha ha, cô cũng vừa về sao?
Ừm, mới vừa về vài phút, trước khi cậu kêu cửa, cậu chờ chút, tôi dọn dẹp đồ đã
Đổng Học Bân lúc này cũng đứng trước cửa, không suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng không xem Diêu Thúy là người ngoài, trực tiếp đẩy cửa tiến vào : Sớm biết vậy để tôi đưa cô trở về, bất quá đi ra mới thấy cô đạp xe về, cũng là ... Ặc! Còn đang nói, Đổng Học Bân vừa vào phòng liền kinh ngạc.
Diêu Thúy cũng ngây ngẩn cả người, đứng trên đôi giày cao gót cô ấy đưa tay ra sau lưng trần để mang áo ngực, áo ngực màu xanh cứ thế mà lộ ra ngoài, bên dưới mặc một váy hoa qua gối, nhưng thân trên thì không mặc cái gì, hàng họ đều lộ ra hết!
A! Đổng Học Bân hoảng sợ.
Diêu Thúy mặt đỏ lên, nhanh chóng lấy tay che ngực, nhưng tay vừa rút, dây lưng phía sau cũng tự nhiên rớt, dây áo ngực bên vai phải cũng rơi xuống, ngực phải của cô ấy nhất thời lộ ra một phần thịt lớn, vội nói : Cậu ... cậu đi ra ngoài trước đi!
Đổng Học Bân nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa cho cô ấy, trong lòng cũng giật mình vài cái, cái liếc mắt nà thật sự đủ cho hắn đã ghiền : Cô không phải nói đang dọn đồ sao?
Trong phòng vang ra âm thanh : Tôi nói cậu tin à?
Đổng Học Bân hả một tiếng : Nếu cô nói cô đang thay đồ thì tôi không phải sẽ không vào sao
Diêu Thúy sẵng giọng : Tôi cái này không phải là ngại sao, cậu cũng thật là, sao không gõ cửa?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Tôi nghĩ cô đang dọn đồ, tôi nghĩ có thể giúp được thì giúp cô một tay, được, tại tôi tại tôi.
Không bao lâu, cửa mở.
Diêu Thúy mặc quần áo xong đi ra, nhìn hắn.
Thấy cô ấy mặc đôi giày màu xanh mình tặng, Đổng Học Bân lại xem xét trang phục chỉnh thể của cô ấy, không khỏi từ trong miệng thốt lên hai chữ, Đẹp quá.
Diêu Thúy sửa sửa vạt áo.Vừa rồi nhìn thấy?
Hả? Đổng Học Bân vội nói dối: Không có không có.
Diêu Thúy trừng mắt liếc hắn, Cậu nghĩ tôi tin sao? Khẳng định nhìn thấy!
Đổng Học Bân ho khan một tiếng nói, Ngày hôm nay trách tôi, được rồi, cơm tối phạt tôi làm cho bạn học cũ xinh đẹp của chúng ta ăn ngon một lần. Được không?
Diêu Thúy bị chọc nở nụ cười, Cậu đúng là có thể nói, hai ta cùng làm đi.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn vào phòng bắc, Đúng rồi? Dì chú đâu? Còn có em trai cô nữa?
Diêu Thúy à một cái, Bọn họ đi thăm viếng, ngày hôm nay không trở về. Chỉ mấy người chúng ta ăn.
Cô coi cô kìa, làm cái gì vậy. Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Khẳng định là cô đuổi dì chú đi, có phải không? Sao cô như vậy.
Diêu Thúy mỉm cười, Nghiêm cục trưởng Trần cục trưởng cũng tới, ba mẹ tôi cũng không thể ở lại, vừa lúc bọn họ nói hai ngày nay muốn thăm người thân, tôi để cho bọn họ đi.
Cô mà như vậy tôi sau này thật không dám tới, còn muốn thăm cha mẹ cô một chút, cô làm ngược lại, đuổi dì chú đi mất.
Được rồi được rồi, lần sau rồi nói.
Tôi trở lại kinh thành lần này cũng mang cho ba mẹ cô chút đồ, đến lúc đó cô đừng quên nha, ở trên xe tôi, lúc đi nhắc nhở tôi.
Được, quên không được.
Vậy chúng ta làm cơm?
Được, Nghiêm cục trưởng bọn họ hẳn là cũng sắp đến.
Trong phòng bếp, Đổng Học Bân đem đồ ăn buông xuống, nhìn trên bếp, thì ra Diêu Thúy khi trở về cũng mua đồ ăn, cũng không ít.
Diêu Thúy đau đầu, Đã nói không cho cậu mua rồi mà.
Đổng Học Bân cười nói: Ăn không hết bỏ tủ lạnh.
Tủ lạnh nhà tôi cũng không có lớn như vậy. Diêu Thúy bất đắc dĩ, Ăn không hết là lãng phí, cũng không phải rẻ, bốn người chúng ta cũng ăn không hết đâu.
Nghĩ trong nhà chỉ có một mình Diêu Thúy, Đổng Học Bân thẳng thắn nói: Như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho Bồ bí thư và Giản bộ trưởng hỏi bọn họ.
Diêu Thúy không ý kiến, Được.
Đổng Học Bân đi đến trong viện gọi điện thoại, Giản Hướng Vinh có thời gian, Đổng Học Bân hỏi một câu Giản bộ trưởng cũng đáp ứng, nói tới liền, Bồ bí thư chỗ đó không biết có được hay không, Đổng Học Bân lúc gọi qua Bồ An còn đang tăng ca, nói sẽ tận lực đến đây. Cuối cùng Đổng Học Bân suy nghĩ, hiện tại lãnh đạo và cán bộ chủ yếu của Khương hệ hắn hầu như đều kêu, không nói một tiếng cùng Khương Phương Phương cũng không thích hợp, ngay cả biết ngày hôm nay Khương huyện trưởng có thể bề bộn nhiều việc, có rất nhiều chuyện chờ cô ấy xử lý, nhưng Đổng Học Bân vẫn phải gọi.
Khương huyện trưởng, tôi.
Có việc gì?
Ngài ở bên ngoài à? Là như thế này, tôi ở nhà tiểu Diêu, mua không ít đồ ăn làm chút để ăn, Giản bộ trưởng và Nghiêm cục trưởng bọn họ đều đến đây, Bồ bí thư hẳn là cũng muộn chút. Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cũng không người ngoài, ngài xem có vinh hạnh mời ngài ăn cơm một lần hay không? Từ ngữ khí của thằng nhãi Đổng Học Bân này là có thể đã nhìn ra, hắn ngày hôm nay tâm tình tốt, từ tốt trong lộ ra đến ngoài.
Tôi xem thử.
Chúng tôi chờ ngài.
Đừng chờ tôi, không biết được, nhìn rồi nói.
Chưa quyết định, phỏng chừng cho dù tới cũng có thể rất muộn, Đổng Học Bân cũng không vội làm cơm, vào phòng bếp nói một tiếng cùng Diêu Thúy, hai người liền bắt đầu rửa đồ ăn.
Mười phút sau.
Cục trưởng cục tài chính Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ tới.
Diêu thư ký?
Đổng huyện trưởng?
Hai người vào sân, thấy không người, hô một tiếng.
Đổng Học Bân trong tay còn cầm đồ ăn ướt sũng, từ phòng bếp đi ra nhìn một chút, cười nói: Lão nghiêm chị Trần tới? Mau vào đi.
Nghiêm Nhất Chí sửng sốt, Ngài đây là?
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Rửa đồ ăn, đợi lát nữa đi, Khương huyện trưởng Giản bộ trưởng bọn họ phỏng chừng cũng tới, tôi và tiểu Diêu làm đồ ăn trước.
Trần Tiểu Mỹ ai da một tiếng, nhanh chóng đi tới, Ngài đừng động ngài đừng động, sao có thể để cho ngài làm.
Đúng đúng, để chúng tôi tới là được. Nghiêm Nhất Chí cũng đi tới giành đồ ăn trong tay của Đổng Học Bân.
Hôm nay Trần Tiểu Mỹ đã mặc vào quần jean màu trắng Đổng Học Bân đưa cô ấy, rất vừa người, đùi và mông đầy ắp đều căng rất chặt, đường vòng cung nhìn một cái không xót gì, cũng không tệ lắm, chọc Đổng Học Bân nhìn đùi cô ấy nhiều lần, mới nói: Không có việc gì, ngày hôm nay các người cũng nếm thử tay nghề của tôi đi.
Trong phòng bếp.
Đổng Học Bân tiếp tục rửa đồ ăn.
Diêu Thúy phân loại đồ ăn, Trần Tiểu Mỹ cắt đồ ăn, phân công rất minh xác.
Nghiêm Nhất Chí làm gì biết làm cơm, căn bản là không nhúng tay, thế nhưng Đổng huyện trưởng đều ở đây bận việc, ông đương nhiên không có khả năng đi ra ngoài ngồi hoặc là ở một bên nhìn, kết quả là, con mắt của Nghiêm Nhất Chí rơi xuống vài củ hành tây, đi tới giành cắt, từng chút từng chút, cũng coi như có ý tứ.
Không lâu sau.
Giản Hướng Vinh và Bồ An trước sau cùng tới.
Giản bộ trưởng tới? Bồ bí thư cũng tới sớm như vậy?
Ừm, đem chuyện này giao cho người phía dưới xong thì tôi đi ra.
Đổng huyện trưởng, ha ha, cậu sao lại làm cơm?
Khương huyện trưởng một hồi có thể tới, tôi ngày hôm nay cũng biểu lộ trù nghệ một chút.
Tôi và lão Bồ cũng không biết làm cơm, còn có cái gì giúp được không? Chúng tôi cũng phụ một tay.
Đừng, đừng, không cần người nhiều như vậy, các người uống chút trà đợi một lát là được.
Đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi, cũng bắt đầu dọn ra bàn, bất quá Khương huyện trưởng còn không biết có thể tới hay không, bọn họ cũng không được ăn trước.
Bỗng nhiên, trong viện lại có người vào.
Dĩ nhiên là phó huyện trưởng Lữ Chí, Bồ bí thư, Đổng huyện trưởng, Giản bộ trưởng, lão Nghiêm cũng đến?
Đổng Học Bân cũng không gọi Lữ Chí, cũng không biết là có ý gì, bất quá vẫn khách khí nói: Lữ huyện trưởng, mời đến mời đến, vừa lúc cùng nhau ăn.
Lữ Chí nói: Khương huyện trưởng gọi tới.
Khương huyện trưởng gọi? Đổng Học Bân liền rõ ràng, Lữ phó huyện trưởng vẫn không nóng không lạnh không có tỏ thái độ qua và vân vân, đây là có ý hướng về Khương hệ? Khẳng định là đúng rồi, nếu không Khương huyện trưởng không có khả năng gọi ông ấy đến đây. Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng đã nhìn ra, đều rất nhiệt tình giao lưu với Lữ Chí, ngồi cùng một chỗ uống trà. Khương hệ người tuy rằng ít, nhưng chính là vì ít người, cho nên nội bộ mới tương đối ngưng tụ.
Khoảng chừng bảy giờ rưỡi.
Khương Phương Phương mang theo thư ký Lý Hiểu Na tới.
Khương huyện trưởng vừa vào sân, mọi người nói chuyện phiếm đều đứng lên.
Đều tới? Khương Phương Phương cười nhạt nói: Bên kia có chút việc vừa xử lý xong, không phải nói đừng chờ tôi sao? Sao không ăn trước?
Bồ An cười nói: Cũng không đói.
Giản Hướng Vinh nói: Đúng vậy, bữa trưa đều ăn muộn.
Đổng Học Bân cũng chen vào một câu, Khương huyện trưởng tới, hiện tại chúng ta có thể đói bụng.
Phía sau Lý Hiểu Na cười khúc khích, Khương Phương Phương chỉ chỉ Đổng Học Bân, mọi người cũng đều nở nụ cười ha ha.
Cũng là lúc để tôi biểu hiện trù nghệ, các người ngồi, tôi đi xào rau. Đổng Học Bân xoay người đi phòng bếp.
Trần Tiểu Mỹ nhất thời nói: Tôi giúp ngài.
Diêu Thúy và Nghiêm Nhất Chí cũng đi lên, Lý Hiểu Na vừa nhìn, đồng dạng muốn đi phòng bếp hỗ trợ.
Theo thực quyền, người trong viện ngoại trừ Khương huyện trưởng ra cũng là Bồ bí thư và Đổng huyện trưởng có chức vụ cao nhất, sao có thể để cho hắn một mình bận việc.
Đổng Học Bân không đáp ứng, cười tủm tỉm đứng ở cửa phòng bếp nói: Hôm nay đừng ai giành với tôi, ai giành tôi gấp với người đó, tới huyện Trinh Thủy lâu như vậy, chuyện tình cũng đều vượt qua không ít, cái này cái kia mọi người cũng đều biết, cũng không có thời gian rãnh mời mọi người ăn, hôm nay là mượn nhà của bạn học cũ mời khách, đồ ăn đương nhiên là tôi làm, ặc, đương nhiên, ăn ngon không thì tôi cũng không cam đoan.
Bồ An cười, Khẳng định ăn ngon!
Khương Phương Phương mỉm cười, Vậy chúng ta ăn của Đổng huyện trưởng một lần.
Áp lực rất lớn, tôi đi, ha ha. Đổng Học Bân xoay người lại đi vào, bắt đầu xào rau.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh