Buổi chiều.
Ủy ban kỷ luật.
Sự tình tiến triển mười phần thuận lợi.
Có bản khẩu cung của Tống Phi, Sở Phó Khu trưởng sẽ không chạy được, tham ô công khoản đút vào hầu bao cá nhân, thu nhận hối lộ, như thế cũng đủ để hắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi. Hình thức điều tra của Ủy ban kỷ luật chủ yếu có vài loại như sau, gọi điện thoại tìm hiểu tình hình - đây là nhẹ nhất, hầu hết đều là những vấn đề không có gì to tát, còn một loại khác chính là gọi điện thoại mời đối phương chủ động đến Ủy ban kỷ luật “uống trà”, loại tình huống này bình thường đều là những vụ bị tố cáo nhưng không có chứng cớ gì, vì là giáp mặt để giải quyết, nếu nặng hơn một chút, chính là đi đến đơn vị của đối phương để chịu sự điều tra, điều này có nghĩa là đã có chút chứng cớ bất lợi - Đổng Học Bân đã từng vì vấn đề tài sản mà phải chịu qua loại đãi ngộ này. Cuối cùng là loại gần như song song điều tra, đó là trực tiếp đến Ủy ban kỷ luật nhận sự điều tra, loại này thuộc phạm trù đưa tin.
Đổng Học Bân trực tiếp gọi cho Lưu Hán Khanh, “Lão Lưu, lập tức đi làm thủ tục, mời Sở Phó Khu trưởng khu Tây Bình lại đây”.
“Được, tôi lập tức đi đây” Lưu Hán Khanh nhận mệnh, mượn lời khai của Tống Phi đi đến chỗ Bí thư Chiêm xin lệnh.
Đổng Học Bân ngồi một mình trong văn phòng nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan, “Tuệ Lan, là anh đây, bên em thế nào rồi?”
Tạ Tuệ Lan không vội không nóng nói: “Đang ở xử lý ảnh hưởng của vụ sập trường cấp ba, vừa mở cuộc hội nghị với ngành giáo dục địa phương, yêu cầu bọn họ trấn an mọi người? Còn bên anh điều tra đén đâu rồi? Có điều tra được cái gì không ? Quên đi, bên Ủy ban kỷ luật có nguyên tắc giữ bí mật, không cần nói cho em biết.”
Đổng Học Bân cười nói: “Anh mà không nói, trở về khẳng định sẽ bị em làm khó dễ”.
“Ha ha, hình tượng của Tạ tỷ trong lòng anh chỉ thế thôi sao?”
“Nếu em không muốn biết đã không hỏi, em hỏi rồi còn không cho anh nói, như thế này rõ ràng là anh phải nói, bằng không thì anh có mà đẹp mặt!” Đổng Học Bân nói: “Thật ra cũng không có gì phải giữ bí mật cả, vừa rồi thẩm tra Tống Phi, đã bắt hắn lại rồi, hắn khai ra Sở Phó Khu trưởng khu Tây Bình, có điểm này thì sự việc sẽ dễ tra xét rồi, anh vừa bảo người đi gọi họ Sở kia, sẽ lập tức đến đây thôi”.
“Tống Phi đã khai nhanh như vậy sao?”
“Ừm, anh dùng một chiêu nhỏ là đã có thể hạ ngục hắn”.
“Được, ha ha, coi như anh thông minh?”
Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Không phải anh thông minh, mà là phương thức làm việc của Ủy ban kỷ luật bên này rất cứng nhắc, một đám người cau mày hỏi, như thế mà có thể hỏi được mới là lạ, anh hiện tại mới biết được như thế nào điều tra án hình sự, lúc nào cơ quan công an cũng tiến hành điều tra một cách nhanh chóng, mà điều tra cán bộ tham ô lại chậm quá, có vài tháng thậm chí đã nhiều năm cũng không có tiến triển, phương thức điều tra bên này rất theo khuôn phép cũ,tất cả quá trình thấm vấn điều tra đều phải theo quy trình từ trên xuống, còn bên này tất cả những người điều tra đều là cán bộ lãnh đạo, mọi người đều có những cố kỵ riêng, thế cho nên càng ngày càng quen với phương thức làm việc này, nhưng anh thì không quan tâm đến điều đấy, anh chỉ cần dùng chiêu khi mà lúc anh còn làm ở cục công an đã dùng, nhìn một cái, hiệu quả mười phần rõ ràng, anh cũng chưa nói chuyện, Tống Phi liền tranh lời nói trước”.
Tạ Tuệ Lan híp mắt, “Tống Phi là thương nhân, còn dễ đối phó một chút, có điều lát nữa phải điều tra Phó Khu trưởng? Như thế này có thể sẽ không dễ dàng, mồn mép bọn họ rất giảo hoạt”.
“Anh biết, có điều có mồn mép đến máy anh cũng có biện pháp bắt họ khai, yên tâm đi, đúng rồi, đừng nói chuyện của anh nữa, nói xem bên thường ủy của em có gì thú vị không đi?”
“Ha ha, vẫn bế tắc”.
“Vẫn bế tắc? Vậy Phùng Kiệt không chịu nhận trách nhiệm sao?”
“Phùng Phó Thị trưởng hẳn là sẽ không tham dự nhận hối lộ, ông ta không có gan làm thế đâu, cho nên chuyện này đối ông ta khẳng định có ảnh hưởng, nhưng không tính là lớn”.
“Ông ta không cho điều tra trường cấp ba, như thế mà còn không gọi là trách nhiệm sao?”
“Nhưng ông ta đã tự mình đi xuống thị sát, hơn nữa lần này cũng không có nhân viên gặp nạn”.
“Hắc, nói như vậy ông ta vẫn là ứng cử thứ nhất tranh ghế thường ủy sao?”
“Có thể nói như thế, thật ra chuyện này ở trên hẳn là sớm định rồi”.
“Với cái đức hạnh đó của ông ta còn… Quên đi, anh nghĩ thêm biện pháp vậy!”
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân không khỏi có chút căm tức, Tuệ Lan nói phải điều tra chất lượng tòa nhà trường cấp ba, họ Phùng kia không cho điều tra, chết sống nói không có chứng cớ, sau lại đó đi trường cấp ba, tòa quả nhiên bị sập, tao còn cứu Phùng Kiệt mày một mạng, cứu rất nhiều người lau mông cho mày, hiện tại thì xong rồi, khác gì tao tạo thêm uy danh cho mày? Giúp mày đem số nhân viên thương vong giảm đến con số không? Còn mày, con mẹ nó, Phùng Kiệt mày ngồi mát ăn bát vàng? Sau khi dư chấn xảy ra mày chỉ lo cho chính mình, chạy trốn cái gì cũng không quản! Bây giờ còn nói không có trách nhiệm gì sao? Cứ ngồi đó chờ được thăng chức lên thường ủy sao?
Mày đừng có mơ đi!
Làm gì có chuyện dễ như vậy!
Trong hạng mục trường cấp ba lần này Đổng Học Bân đã đạt được rất nhiều thứ, trừng trị loại gian thương như Tống Phi, bắt loại cán bộ vô pháp vô thiên như Sở Phó Khu trưởng chịu kỷ luật, cứu tất cả mọi người thoát khỏi vụ sập tòa nhà dạy học, không có bất cứ ai bị chết cả, nhưng cuối cùng lại không làm cho Phùng Kiệt bị ảnh hưởng thế cho nên không có biện pháp đạt được mục đích giúp Tuệ Lan tranh chức thường ủy, Đổng Học Bân đã quên không suy nghĩ việc không có người gặp nạn, cho nên hiện tại nhất thời có chút bị động.
“Tiểu Chu! Tiểu Chu!” Đổng Học Bân lớn tiếng nói ra bên ngoài.
Chu Trúc lập tức đẩy cửa tiến vào, “Chủ nhiệm, ngài gọi tôi?”
Đổng Học Bân trầm ngâm một lát nói: “Kiểm tra ghi lại nhật ký trò chuyện trên điện thoại di động của Sở Phó Khu trưởng, từ sáng này hôm qua cho đên trưa hôm qua, tất cả đều phải ghi hết lại, nhanh đi”.
“Vâng” Chu Trúc đi làm .
Mới qua mười phút, Chu Trúc đã trở lại, cầm trong tay một biên lai điện tín thật dài, “Đây là bên điện tín vừa chuyển fax đến”.
Ủy ban kỷ luật bọn họ cùng hợp tác với rất nhiều cac ngành tương quan, cho nên hiệu suất rất nhanh.
Đổng Học Bân cầm lấy xem, mày hơi hơi dựng lên, “Các dãy số ở trên là từ đâu gọi đến, cũng phải tra xem?”
Chu Trúc nói: “Các số phía dưới là tôi đã so sánh đối chiếu với tư liệu, tất cả đều đã được đánh dấu vào rồi, có mấy cái không có trong hồ sơ, nên chưa có thời gian kiểm tra, nếu ngài cần thì tôi lại đi”.
“Không cần, đủ rồi” Đổng Học Bân chỉ chỉ một dãy số có đánh dấu lúc 10h sáng, “Cái này có ghi là của Thư ký Tống, là thư ký của ai?”
Chu Trúc đáp: “Là của Phùng Kiệt Phùng Phó Thị trưởng”.
“Làm tốt lắm!” Đổng Học Bân vỗ vỗ tờ thông tin điện thoại, “Gọi điện cho Thư ký Tống, mời hắn đến Ủy ban kỷ luật một chuyến!”
Chu Trúc ngạc nhiên, “Mời thư ký Tống? Việc này… ngài đang nói Phùng Phó Thị trưởng sao? Nhưng chứng cớ lại…”
Đổng Học Bân đánh dấu bản ghi nhớ cuộc điện thoại giữa thư ký Tống cùng Sở Phó Khu trưởng, “Còn nhớ rõ lúc chúng ta đến đó, Phùng Phó Thị trưởng bọn họ cũng đến không? Hơn nữa lúc ấy hiện trường có rất nhiều vật liệu kiến trúc không hợp cách đều bị dời đi, tôi vẫn hoài nghi là có người mật báo, hiện tại xem ra tìm được người đó rồi”.
Chu Trúc muốn nói lại thôi.
Đổng Học Bân nói: “Có chuyện gì cậu cứ nói đi”.
Chu Trúc nghi hoặc nói: “Có thể là thư ký Tống gọi điện thông báo cho Sở Phó Khu trưởng rằng Phùng Thị trưởng muốn tới thị sát, cho nên mới gọi cuộc điện thoại, việc này cũng không thể chứng minh được… Hơn nữa tôi nghe nói, Phùng Phó Thị trưởng đã nói trong cuộc họp các thị trưởng là sẽ phái người đi xuống điều tra sự việc, cho nên Phùng thị trưởng đi trường trung học cũng…”
Đổng Học Bân cười cười, chỉ mặt sau nói, “Cậu xem thời gian trò chuyện xem, mười phút, cậu cảm thấy một thư ký của Phó Thị trưởng thông báo cho cấp dưới là lãnh đạo muốn đi thị sát, cần nhiều thời gian trò chuyện như vậy sao? Bên trong khẳng định có khuất tất, cuộc điện thoại của thư ký Tống khẳng định còn ám chỉ cái khác”.
Chu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế”.
“Đi mời người đi, mau chóng!”
“Được”.
Hiện tại ý chí chiến đấu của Đổng Học Bân đang sục sôi, đi ra cửa thấy La Hải Đình đang đi trên hành lang, liền gọi:“La Chủ nhiệm, lát nữa thư ký của Phó Thị trưởng Phùng sẽ lại đây, cô phụ trách một chút nhé” Sau đó Đổng Học Bân lại gọi cô quay lại dặn vài câu.
…
Cùng lúc đó.
Suốt một ngày trong lòng không yên bất an, Sở Phó Khu trưởng nghe một cuộc điện thoại, là là một dãy số lạ.
“Alo” Đầu kia là giọng của một người trung niên, “Có người nhờ tôi chuyển cho ông câu này, Tống Phi đã khai ra ông rồi, người của Ủy ban kỷ luật hẳn là sắp tìm đến ông, thư ký Tống cũng bị Ủy ban kỷ luật truyền lời”.
Sở Phó Khu trưởng đã lo lắng đến khả năng này, nhưng sau khi nghe xong vẫn hít một hơi.
Người nọ nói: “Vị trí của ông khẳng định không bảo đảm, có điều ông còn trẻ, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, ông không nghĩ cho chính mình thì cũng phải nghĩ cho người khác, cho nên sau khi đến Ủy ban kỷ luật, ông hẳn là biết cái gì nên nói cái gì không thể nói, đặc biệt là cuộc điện thoại, hiểu chưa?”
“Tôi… hiểu rồi”.
“Vậy là tốt rồi, ông nói càng nhiều trách nhiệm cũng lại càng nhiều, việc này ông hẳn là rõ ràng, cho nên tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa, cứ như vậy đi”.
Buông di động, Sở Phó Khu trưởng kinh ngạc phát ngốc.
Thật ra cho dù không có cuộc điện thoại này, Sở Phó Khu trưởng cũng không có chuẩn bị là sẽ nhiều lời, trong lòng ông vẫn rõ ràng đúng mực, nếu ngậm miệng không nói ông còn có một con đường sống, ít nhất cho dù ông ngồi tù, cũng còn có một người sẽ nhớ kỹ là ông tốt, chiếu cố người trong nhà ông.
Lúc này, cửa vừa mở ra, Lưu Hán Khanh mang theo người bước vào, cầm tờ lệnh nói: “Chúng tôi là người của Ủy ban kỷ luật! Ông là Sở Phó Khu trưởng đúng không? Mời ông đi theo chúng tôii một chuyến”.
…
Hơn hai giờ chiều.
Trong một gian phòng của Ủy ban kỷ luật.
Đổng Học Bân đem một phần lời chứng giao cho Sở Phó Khu trưởng,“Tự ông xem đi, hai tháng trước Tống Phi đã từng đưa chop ông một khoản hối lộ, thời gian địa điểm đều có, còn có một ít hợp đồng công trình và biên lai gửi ngân hàng lúc ấy có ghi lại, chúng tôi cũng đã xác minh với các ban ngành liên quan, ông còn có gì để nói không?”
Sở Phó Khu trưởng không nói được một lời.
“Vậy là ông thừa nhận đúng không? Tôi có thể lý giải như vậy chứ?” Đổng Học Bân nói.
Sở Phó Khu trưởng vẫn không nói gì, cúi đầu nhìn chân mình
Đổng Học Bân gật gật đầu, “Còn có một sự kiện, sáng ngày hôm qua trước khi tòa nhà dạy học bị sập, ông từng nhận được một cuộc điện thoại của thư ký Tống, có phải ông ta đã âm thầm ám chỉ cái gì với ông không ?”
Sở Phó Khu trưởng mày giương lên, “Không có gì”.
“Không có gì là cái gì?”
“Cậu ta nói Phùng Thị trưởng muốn tới thị sát”.
“Ha ha, muốn tới thị sát? Vậy mà cần phải nói hơn tám phút sao?”
“Thư ký Tống nói lịch trình cụ thể của lãnh đạo cho tôi, cho nên thời gian dài một chút, việc này có vấn đề gì sao? Ai quy định thời gian trò chuyện không thể vượt qua tám phút chứ?”
Đổng Học Bân cười nói: “Vậy được, cứ như vậy đi”.
Bọn Ninh Thiếu Dương Chu Trúc ở bên cạnh ngẩn ra, không nghĩ tới Đổng Chủ nhiệm sao lại bỏ qua nhanh như vậy. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh