Ngoài tiểu khu.
Buổi sáng chưa đến tám giờ.
Từ trong nhà đi ra, Đổng Học Bân nghiêm mặt lạnh đứng đưa tay đón một chiếc taxi, mở cửa ngồi lên chổ cạnh người lái.
Tài xế hỏi: Đi chỗ nào?
Đổng Học Bân nói: Cứ đi phía trước.
Tài xế kỳ quái nói: Đi phía trước là chỗ nào? Nói một chổ đi?
Hỏi chổ xong tôi nói cho ngài. Đổng Học Bân cứng rắn nói.
Tài xế lắc đầu liếc nhìn hắn một cái, nhấn ga đi.
Lúc này, Đổng Học Bân cũng lấy điện thoại ra, lật lật danh bạ điện thoại, hắn gọi một cú điện thoại cho Đàm Lệ Mai công tác tại quốc an.
Tít tít tít, thông.
A lô, Học Bân? Đàm Lệ Mai âm thanh rất thấp.
Đổng Học Bân không nói hai lời nói: Đàm tử, địa chỉ thị cục của ở đâu?
Đàm Lệ Mai sửng sốt, Thị cục? Thị cục nào? Công an?
Đổng Học Bân nói: Không phải công an, là thị cục của các người, địa chỉ nói cho tôi biết.
Xảy ra chuyện gì? Ngữ khí của cậu sao. . . Cậu hỏi địa chỉ thị cục làm gì?
Cái khác cô đừng quản, tôi phải đi qua bàn chút chuyện, tôi biết cái địa chỉ này là bảo mật, bất quá cũng không phải cái bí mật gì, rất nhiều người đều rõ ràng, tôi không có tiếp xúc qua cái này, cho nên còn chưa có đi qua bên kia, cô ở tại phân cục nhiều năm như vậy, hẳn là biết?
Tôi biết, nhưng cậu. . .
Được rồi, vậy tôi hỏi người khác.
Đừng đừng, cậu đừng cúp, tôi, ài, tôi hiện tại đang ở ngay thị cục, buổi sáng ngày hôm nay thị cục có họp. Rất nhiều lãnh đạo của phận cục quốc an đều phải tham gia, bởi vì hội nghị có quan hệ với chúng tôi, tôi và mấy người cán bộ phân cục cũng theo Chân cục trưởng đến đây, cũng là Chân An Quốc Chân cục trưởng, ông ấy hiện tại cũng vẫn là người đứng đầu phân cục, ừm, cậu muốn đến đây, vậy. Vậy cậu nói với tôi trước chuyện gì có được hay không, ặc, quên đi, hỏi cậu khẳng định cũng không nói cho tôi biết. Cắn răng một cái, Đàm Lệ Mai nói nhỏ: Được rồi, tôi ngày hôm nay cũng mặc kệ bất cứ giá nào, địa chỉ tôi cho cậu. Sau khi cúp điện thoại tôi đem địa chỉ gửi vào điện thoại di động cho cậu, bất quá ngày hôm nay tới rất nhiều cán bộ. Cậu nhất định đừng. . .
Tính tình của Đổng Học Bân Đàm Lệ Mai biết. Dù sao trước đây ở chung thời gian quá dài, lại bạn tốt, cho nên Đàm Lệ Mai mới nhắc nhở hắn một câu.
Cảm ơn.
Không có việc gì.
Trước cứ như vậy, chờ tin tức của cô.
Một lát sau, tích tích một tiếng, tin nhắn đã tới.
Đổng Học Bân đem điện thoại qua cho tài xế nhìn thoáng qua.
Tài xế gật đầu, xe taxi tiếp tục đi hướng Bắc.
. . .
Bên kia.
Trong đại viện ở một nơi nào đó.
Đàm Lệ Mai cũng lo lắng, sau khi thông báo một tiếng với đồng sự liền đi tới một chổ không người. Gọi điện thoại cho chồng Tôn Tráng.
A lô, Thung tử.
Tiểu Mai. Em không phải họp đi sao?
Còn chưa có họp, em nói với anh chuyện này. Vừa rồi Học Bân gọi điện thoại cho em, muốn biết địa chỉ thị cục, ngữ khí của hắn rất không tốt, em. . . Trong lòng em sao cứ bồn chồn.
Em cho?
Cho.
Hẳn là không có việc gì?
Người khác không có việc gì, nhưng Học Bân là ai anh còn không biết? Hắn nổi giận lên chuyện gì làm không được? Anh nói vậy phải làm sao bây giờ?
Cái này. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Em cũng không biết, hắn không nói với em.
Vậy, vậy em gọi điện thoại cho Từ cục trưởng của?
Từ Yến Từ cục trưởng? Đàm Lệ Mai vỗ trán, Đúng vậy, Học Bân trước đây lúc cũng nghe Từ cục trưởng một người nói, sau đó Từ cục trưởng cũng đi thành phố Phần Châu, bọn họ khẳng định còn có liên hệ, ngoại trừ Từ cục trưởng cũng không ai có thể làm gì hắn, vậy em lập tức gọi, chỉ có thể làm như thế.
Tít tít tít, Đàm Lệ Mai gọi cho Từ Yến.
Điện thoại hầu như là vang lên tiếng thứ nhất thì thông.
Đàm Lệ Mai nhìn trái nhìn phải không người, vội nói: Từ cục trưởng, tôi là tiểu Đàm.
Từ Yến phỏng chừng là có điện thoại của cô ấy, Tiểu Đàm, Tiểu Đổng có phải là đi tìm cô?
Hả? Sao ngài biết? Đàm Lệ Mai trong lòng nói quả nhiên có việc, Học Bân tìm tôi muốn địa chỉ cục quốc an thành phố, tôi, tôi nói cho hắn.
Đầu kia Từ Yến hít vào một hơi, Tiểu tử thối này!
Từ cục trưởng, rốt cuộc. . . Đàm Lệ Mai thử hỏi một tiếng.
Không quan hệ với các người, không nên hỏi. Từ Yến cúp điện thoại.
Đàm Lệ Mai trong lòng không khỏi càng nóng nảy, thấp thỏm bất an nhìn cửa một chút.
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Nửa giờ. . .
Tám giờ rưỡi.
Đại viện quốc an thành phố.
Ở đây nằm trên một con đường không bắt mắt, không treo bảng hiệu, xung quanh cũng không có kiến trúc gì, chỗ cửa sắt xe ra xe vào, người không ít.
Đầu phố.
Một xe taxi ngừng.
Đổng Học Bân híp mắt vén màn, mở cửa xuống xe, nhìn cửa lớn đối diện, biết cũng là ở đây, vì vậy cất bước đi tới.
Ngày hôm nay thị cục có họp.
Tuy rằng thời gian còn chưa tới, nhưng tất cả mọi người tới rất sớm.
Trần chủ nhiệm tới?
Tống cục trưởng, xin chào xin chào.
Đi thôi, đi vào trước rồi nói.
Lãnh đạo còn chưa tới? Mấy giờ họp?
Thông báo là chín giờ rưỡi, bất quá Tương cục trưởng hình như ngày hôm qua bị sốt đi bệnh viện truyền dịch, tôi phỏng chừng phải mười giờ, cho nên không vội.
Tương cục trưởng, Tương Tung.
Cục trưởng cục quốc an thành phố, người đứng đầu.
Nghe vậy, Đổng Học Bân trong đầu có một tin tức, mặc dù rời quốc an rất lâu, nhưng những cái này hắn vẫn biết, đây là chị Từ nói qua, chỗ dựa vững chắc của chồng trước Uông Sâm? Tương Tung là mới tiền nhiệm không đến hai năm, Đổng Học Bân lúc trước cũng không tiếp xúc qua, càng chưa thấy qua.
Cửa đại viện.
Người càng ngày càng nhiều.
Một cửa lớn một cửa nhỏ, cửa lớn là đi xe, xe đi vào đều dừng lại hạ cửa sổ đưa ra giấy chứng nhận, đi cửa nhỏ cũng có người kiểm tra, cho dù là nhận thức khoa viên và nhân viên công tác của quốc an thành phố, người phụ trách cửa kiểm tra cũng sẽ kiểm tra giấy chứng nhận mới cho đi, đều không ngoại lệ.
Đổng Học Bân cũng đi qua.
Trong đại viện là mấy ký túc xá, bên trong có một cái dưới lầu đậu đầy xe, trong viện cũng đứng không ít người, có nói chuyện phiếm, có hút thuốc.
Hội nghị chưa bắt đầu, rất nhiều người còn chưa tới.
Đổng Học Bân mắt sắc, từ trong đám người thấy được hai người quen, một người là Đàm Lệ Mai, người còn chính là lãnh đạo cũ của hắn Chân An Quốc.
Đàm Lệ Mai vẫn quan tâm bên kia, cũng nhìn thấy Đổng Học Bân, vội vàng đến đây.
Đổng Học Bân khoát tay, ngăn trở Đàm Lệ Mai, ngày hôm nay hắn tới muốn tìm người tính sổ, hắn không muốn liên lụy Đàm Lệ Mai.
Reng reng reng!
Reng reng reng!
Điện thoại của Đổng Học Bân đã không biết vang lên bao nhiêu lần, vừa nhìn mà hình, vẫn là Từ Yến gọi tới, hắn không cần đoán cũng biết chị Từ sẽ nói cái gì, vì vậy trực tiếp cúp, thẳng thắn không tiếp. Chị Từ bị đánh, Từ Yến có thể chịu, nhưng Đổng Học Bân không được!
Đánh lão Từ nhà tôi?
Tôi con mẹ nó cho ông mặt!
Ngày hôm nay để ông biết Đổng Học Bân tôi là ai. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh