Phòng bạch kim.
Tất cả mọi người có chút không thể tin được.
Chu lão ném bài và thẻ bạc, đứng lên đi tới phía sau, rời đi.
Đổng Học Bân cũng không quản ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi tính thẻ bạc của mình, khoảng một tỷ hai trăm triệu, ừm, còn thiếu nhiều lắm, vì vậy liền nói với mọi người: Còn có ai chơi bài không?
Nghe vậy, mọi người thiếu chút nữa chửi má nó!
Chơi bài? Còn chơi con mẹ nó cậu à!
Thần bài đều con mẹ nó không thắng được cậu! Người khác còn chơi cái gì!
Cái này rốt cuộc con mẹ nó là kỹ thuật gì hả? Cái này cũng quá trâu bò rồi! ?
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt kinh hãi động phách nhìn Đổng Học Bân chằm chằm không chớp mắt!
Bên kia, Trương Long Quyên tựa như cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân chỉ mới chơi vài ván, mà đã đem Chu Hổ trong truyền thuyết đánh cho tơi bời, không khỏi có chút vui vẻ.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng có chút đổ mồ hôi.
Đổng Học Bân thật ra không có biểu tình gì, thu thẻ bạc vào trong va li, ừm, một tỷ hai trăm triệu, cái va li đã có cảm giác đầy ắp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhét vào. Thấy không ai đánh bài cùng hắn, Đổng Học Bân cũng đứng lên, xoay người lại nói với Trương Long Quyên: Chị Trương, chúng ta đi ra ngoài chơi?
Trương Long Quyên cười nói: Còn chơi cái gì?
Đổng Học Bân suy nghĩ, Roulette không còn, không phải còn có cái khác sao?
Trầm Tiểu Mỹ ặc một tiếng, Ngoại trừ những cái này, cái khác ngài cũng có thể thắng?
Không khác biệt lắm. Đổng Học Bân nói: Thế nào cũng phải thử xem, bên này không có người chơi cùng chúng ta, cũng chỉ có thể đi ra ngoài nhìn.
Trương Long Quyên khoác tay hắn nói: Được, ha ha. Đi thôi.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Thuận tiện ngài nói với tôi một chút về quy tắc của Baccarat đi.
Trương Long Quyên cười ha ha, Baccarat đơn giản, lúc đặt cược là như thế này. . .
Mấy người bọn họ người vừa nói vừa cầm thẻ bạc đi ra phòng bạch kim.
Nghe được Đổng Học Bân hỏi Baccarat, thậm chí ngay cả quy tắc cũng không biết mà đi chơi, tất cả mọi người kinh ngạc, thế nhưng ai cũng cười không nổi. Nếu như đổi người khác. Bọn họ có thể sẽ nghĩ đối phương quá choáng váng, quả thật là tới đưa tiền, ngay cả quy tắc còn chưa biết rõ ràng mà dám đi chơi? Bạn không phải vô nghĩa đấy chứ! Nhưng người vừa nói chuyện là Đổng Học Bân! Là một người ngay cả thần bài đều có thể thắng, một người liên tục ù bốn ván thiên ù, một người chơi Roulette liên tục trúng số đơn ba lần! Mọi người thậm chí có một loại cảm giác! Tiểu tử kia cho dù thật sự là hiện học hiện chơi. . . Cũng có thể thắng!
Chỉ trong một tiếng đồng hồ!
Đổng Học Bân cho bọn họ ấn tượng quá sâu!
Tiểu tử, xin dừng bước. Chu lão chống quải trượng gọi bọn họ lại.
Đổng Học Bân nhìn lại, mỉm cười nói: Còn có bài khác? Được đấy, chơi cái gì?
Chu lão bất đắc dĩ nở nụ cười một chút.Như vậy, chúng ta đi nơi khác nói, có thể chứ?
Đổng Học Bân nhìn Trương Long Quyên, thấy chị Trương không nói cái gì, cũng nói: Đi.
. . .
Cách đó không xa.
Bên trong một phòng.
Mấy người đi vào, Chu lão để bọn họ ngồi xuống, Mấy vị mời ngồi. Tống Ngọc Hổ không vào, mà được Chu lão phân phó ở bên ngoài chờ.
Trương Long Quyên ngồi xuống.
Đổng Học Bân cũng ngồi vào bên cạnh cô ấy.
Chu lão liền nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Người trẻ tuổi giống như cậu có cái kỹ thuật này, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên là trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Đổng Học Bân nói: Ngài đừng tâng bốc tôi. Chúng ta nói chuyện?
Chu lão nói tiếng được, Tôi muốn cậu cho lão già này mặt mũi, lúc trước cậu nói thắng hơn một tỷ, hiện tại cũng đã hơn một tỷ rồi, tiểu Tống trước đó có thể đắc tội qua các người. Tôi cũng thay hắn nói một câu xin lỗi với các người, chuyện này dừng ở đây, chờ thuyền đến bờ, tôi tự mình đi đưa các người rời thuyền. Ý tứ cũng là để cho bọn họ không nên chơi, trở lại nghỉ ngơi, chờ thuyền cặp bờ thì rời thuyền.
Đổng Học Bân lắc đầu nói: Thủ hạ của ông lăn qua lăn lại chúng tôi không ít lần. Thiếu chút nữa làm chúng tôi ngay cả mạng đều không còn, làm gì có nói một câu xin lỗi là hết?
Chu lão nhìn hắn nói: Tiểu tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Tôi biết lời này. Đổng Học Bân nói: Nhưng tên họ Tống lúc đầu cũng không nghĩ tha chúng tôi.
Chu lão nói: Vậy như vậy đi, cá nhân tôi cho các người một trăm triệu thẻ bạc, không có ý khác, chỉ muốn mời thu tay lại, có thể chứ?
Đổng Học Bân bật cười nói: Tôi không phải tên khất cái, tiền tôi sẽ tự mình thắng.
Không hài lòng, Đổng Học Bân cùng Chu lão sau khi nói vài câu, cũng hiểu được không có ý gì, cùng với Trương Long Quyên bọn họ đi ra.
Bên ngoài.
Trương Long Quyên hỏi: Còn muốn chơi?
Đổng Học Bân ừm một cái, Công ty của ngài không phải muốn hai tỷ mới có thể bảo đảm được sao? Vậy chơi tiếp, dù sao cũng còn không ít thời gian.
Trầm Tiểu Diễm nói: Có thể thắng được hai tỷ sao?
Đổng Học Bân cũng không đem nói hết, nói: Hẳn là không khác biệt lắm.
. . .
Trong phòng.
Bọn họ vừa đi, Tống Ngọc Hổ gấp gáp đi vào.Chu lão!
Chu lão không lên tiếng, tay khoát lên quải trượng thở dài, thần sắc có chút cô đơn.
Chu lão, với kỹ thuật của ngài sao có thể không thắng được hắn? Tống Ngọc Hổ bây giờ còn có chút không tin Chu lão dĩ nhiên thua, Cái này rốt cuộc. . .
Tôi già rồi. Chu lão thở dài nói: Thật ra lúc trước khi chơi tôi đã biết tôi không thắng được tiểu tử này.
Tống Ngọc Hổ sửng sốt, Vì sao?
Chu lão nói: Tôi cũng biết hắn gian lận, nhưng gian lận mạt không giống với đánh bài, hắn chớp mắt mấy cái thì thay đổi nhiều bài như vậy, ngay cả tôi đều không phát hiện được hắn ra tay lúc nào, cái phần kỹ thuật này đã không phải bất luận kẻ nào có thể đánh đồng, bài so với mạt trượt đơn giản hơn một ít, nếu như mạt trượt hắn đều có thể thiên ù, bài càng không có vấn đề, tôi tới chỉ là trong lòng có chút nghi vấn, muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc gian lận ra sao.
Tống Ngọc Hổ hít vào nói: Ngài đã nhìn ra?
Chu lão lắc đầu, Không có, vết tích gì cũng không có.
Sao có thể, nếu như gian lận khẳng định sẽ có sơ hở! Tống Ngọc Hổ không tin.
Cho nên tiểu tử này không phải người bình thường, đừng nói là tôi, cho dù là mấy lão già đồng lứa với tôi, cũng không có một ai là đối thủ của hắn.
Vậy Roulette. . .
Tôi hoài nghi hắn cũng là dùng thủ đoạn phi thường nào đó, nếu không căn bản giải thích không thông.
Còn có loại thủ đoạn này sao? Sao tôi chưa từng nghe qua? Bọn họ. . . Hiện tại hình như đi chơi bách nhạc gia, vậy. . . Vậy lỡ như. . . Tống Ngọc Hổ rất lo lắng.
Chu lão nhìn gã, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, Cậu đó, làm việc cũng không biết dùng cái đầu lo lắng một chút sao? Người như thế có thể đắc tội sao? Nếu như hắn thật sự muốn thắng, ngay cả chiếc thuyền này sợ rằng đều có thể bị hắn thắng! Cậu nói cậu rốt cục rước người nào về cho chúng tôi vậy! ?
Tống Ngọc Hổ không nói gì, gã hiện tại cũng có chút hối hận!
Vì một kẻ thù trên chiếu bạc trước đây, mà đắc tội một lưu manh có kỹ thuật gian lận siêu tuyệt như thế! Cái này hiển nhiên là cái được không bù đắp đủ cái mất!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh