Đen!
Xung quanh đen kịt một mảnh.
Không bao lâu, một tia sáng đâm vào nhãn cầu.
Con mắt hờ khép của Đổng Học Bân mở một khe, cảm thụ được kích thích của ánh mặt trời, hắn vô thức nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại mở ra một lần. Toàn thân đều là đau nhức và đau nhức, hắn thử giật giật ngón tay, có thể động, nhưng rất là cật lực, trên người rất lạnh, hình như sốt lên bốn mươi độ, cho dù cảm giác được chăn trên người rất dầy, hắn vẫn có chút lạnh.
Đây là chỗ nào?
Trắng bóng xung quanh còn có âm thanh của thiết bị, tại bệnh viện sao?
Đổng Học Bân thần trí dần dần thanh tỉnh, nghiêng đầu vừa nhìn, thì nhìn thấy mẹ già bên giường bệnh đang chùi mũi, hình như đang khóc.
Đổng Học Bân tâm đau xót nói, Mẹ. . .
Loan Hiểu Bình kinh hô lên, Con! Con tỉnh rồi?
Sao mẹ khóc? Đổng Học Bân suy yếu muốn đưa tay lau nước mắt cho mẹ già, bất quá tay không động đậy được.
Con đừng động con đừng động! Loan Hiểu Bình ngăn cản hắn, Con nằm đi! Nằm là được rồi!
Đây là chỗ nào? Lúc nào rồi? Đổng Học Bân đã có chút không rõ đối với khái niệm thời gian.
Đứa ngốc, đương nhiên là ở bệnh viện! Loan Hiểu Bình lau nước mắt nói: Con đã hôn mê một ngày một đêm! Hù chết mẹ và Tuệ Lan Vân Huyên!
Một ngày một đêm? Có lâu như vậy?
Sáng sớm ngày hôm qua con gặp chuyện không may! Con nói đi?
Khụ khụ, xin lỗi mẹ. Đổng Học Bân miễn cưỡng nở nụ cười một chút.
Loan Hiểu Bình nói: Con đừng nói, mẹ đi gọi bác sĩ cho con!
Loan Hiểu Bình vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng bệnh đi ra, Bác sĩ! Bác sĩ! Con tôi tỉnh!
Qua hơn mười giây, bảy tám bác sĩ y tá vội vàng tiến đến, rất nhiều người, bên trong phần lớn đều quen mặt.
Thời gian giao tiếp của Đổng Học Bân cùng bệnh viện và bác sĩ nhiều hơn so với người bình thường rất nhiều, bởi vì hai ba ngày lại nằm viện, cho nên người của bệnh viện bên này hắn đều nhận thức toàn bộ, vừa thấy mấy người bác sĩ và chủ nhiệm, Đổng Học Bân miễn cưỡng nở nụ cười, Xin lỗi, lại thêm phiền phức cho đồng chí của bệnh viện.
Một người bác sĩ nói: Ngài đừng nói, chúng tôi kiểm tra cho ngài một chút.
Cảm ơn. Đổng Học Bân đối với ai đều rất khách khí, đây là phong cách công tác của hắn.
Mấy người đều vây lấy bắt đầu kiểm tra, có dùng ống nghe bệnh, có đo nhiệt độ cơ thể, còn có mấy người y tá ghi lại số liệu trên thiết bị.
Hơn mười phút sau.
Một người bác sĩ tháo ống nghe bệnh nói với Loan Hiểu Bình: Ngài yên tâm đi, Đổng chủ nhiệm đã thoát ly nguy hiểm tính mạng, trước nghỉ dưỡng vài ngày nhìn một chút đã.
Nhìn một chú? Đó nói là còn có thể có chuyện? Loan Hiểu Bình sao có thể yên tâm.
Bác sĩ ặc một tiếng, Cũng không phải nói như vậy, bằng kinh nghiệm của chúng tôi, hẳn là vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Đổng Học Bân nhìn mẹ già nói: Mẹ, nói qua bao nhiêu lần với mẹ rồi, con không chết được, không có việc gì.
Người bác sĩ cảm khái nói: Đúng vậy, với tố chất thân thể và kết quả kiểm tra vừa rồi của Đổng chủ nhiệm, nghỉ ngơi một vài ngày là có thể xuất viện, vết thương trên người cũng không có vấn đề quá lớn, chỉ bất quá vết thương có chút nhiều, còn có rất nhiều chỗ sinh mủ, cho nên hiện tại sốt cao chưa lui, chờ buổi chiều chúng tôi sẽ có một buổi chuyên gia hội chẩn, đặc biệt định ra một bộ phương án trị liệu cho Đổng chủ nhiệm, ngài cứ yên tâm, nói thật, trước đây tôi và Đổng chủ nhiệm cũng tiếp xúc qua vài lần, xem qua bệnh cho hắn, tố chất thân thể của con ngài là chuyển biến tốt nhất mà tôi từng thấy, không có một trong, cho nên lực miễn dịch và tình huống thân thể rất tốt, Đổng chủ nhiệm khẳng định không thành vấn đề.
Nếu như đối với người nhà bệnh nhân khác, bác sĩ bọn họ bình thường sẽ không nói lời vỗ ngực cam đoan, bởi vì bệnh tình tùy thời sẽ biến đổi, ngày hôm nay không có việc gì không có nghĩa là ngày mai không có việc gì, nếu như nói không chuẩn sẽ gánh trách nhiệm, cho nên ý của mọi người đều tương đối bi quan, bình thường sẽ nói cho người nhà, vì để cho bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không thể nói chắc chắn.
Nhưng hiện tại đối tượng là Đổng Học Bân, bác sĩ bọn họ nói lời này thì không vấn đề gì.
Vì sao? Thật ra cũng không vì sao, có thể bởi vì hắn là Đổng Học Bân.
Loan Hiểu Bình là quan tâm nhiều bị loạn, vẫn có chút bất an tâm, kéo lấy bác sĩ liên tiếp hỏi.
Nhưng những bác sĩ và y tá ở đây một chút lo lắng cũng không có, tuy rằng lãnh đạo thành phố cho bọn họ nhiệm vụ, phải nỗ lực cứu Đổng chủ nhiệm, nếu như Đổng chủ nhiệm thật sự xảy ra chuyện tại bọn họ bệnh viện, bệnh viện khẳng định sẽ có người mất chén cơm, bởi vì cái này đã có thể cho là nhiệm vụ chính trị, không cho phép bọn họ có bất luận sai lầm cái gì, phải cam đoan sinh mệnh của Đổng chủ nhiệm an toàn, nhưng những bác sĩ này vẫn không cái gì lo lắng, không phải bọn họ không coi trọng Đổng Học Bân, mà là bọn họ nghĩ Đổng Học Bân cơ bản là không có khả năng chết.
Lời vô ích!
Hiến 2000 CC máu cũng không có việc gì!
Một thân đầy vết thương lặn xuống nước lạnh hơn mười phút cũng sống!
Lúc chấn bị chôn trong phế tích mười ngày không ăn không uống đều an toàn không việc!
Nhiều tình trạng hẳn phải chết như vậy mà Đổng Học Bân đều không chết, đều từng bước từng bước được khiêng đến đây, hiện tại nếu đã tỉnh tức là đã có dấu hiệu sinh mệnh rất mạnh, hắn còn có thể có nguy hiểm tính mạng?
Vô nghĩa!
Nếu là như thế hắn cũng không phải là Đổng Học Bân!
Tố chất thân thể của thằng nhãi này căn bản là không phải người, sao có thể chết ở chỗ này? ?
Cho dù là tận thế cho dù là địa cầu hủy diệt, nếu như nói còn có một người có thể sống sót nói, những bác sĩ này nghĩ khẳng định cũng là Đổng Học Bân!
Loại thể chất này, muốn chết đều khó!
Bạn gặp qua ai có thể lặn dưới nước lâu như vậy chưa hả? ?
Chỉ có Đổng Học Bân!
. . .
Sau đó không lâu.
Nhiều lần chiếm được xác nhận của mấy người bác sĩ, Loan Hiểu Bình mới thở phào nhẹ nhõm, chờ bọn họ đi ra ngoài thương lượng kế hoạch trị liệu, Loan Hiểu Bình cưng chiều sờ sờ mặt của con trai, Nhìn con kìa, mẹ thiếu chút nữa bị con hù chết, con nói lúc đó có người nhiều như vậy, con đi thể hiện làm gì hả, chỉ có con biết bơi à? Chí có con có thể cứu người hả? Người khác sao không đi? Sao mỗi lần đều là con?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Nói không thể nói như vậy, đều là cứu người, ai đi mà không giống, hơn nữa nước lạnh như vậy, bọn họ cũng không thể đi xuống.
Vậy con có thể xuống hả?
Khụ khụ, tôi xuống nhiều lắm là bị thương, cái này không phải cũng tốt sao, bọn họ nếu như đi đó chính là bỏ mạng, tôi sao có thể nhìn bọn họ đi chịu chết? Hơn nữa tình huống ngay lúc đó cũng không được phép con suy nghĩ nhiều, mẹ không phát hiện, cụ ông cụ bà người ta đều ta quỳ xuống, con không đi cũng phải đi.
Loan Hiểu Bình vẫn mất hứng nói: Lúc trước đánh con chửi con không phải là bọn họ sao? Con cứu bọn họ bọn họ cũng không nhớ ân huệ của con!
Đổng Học Bân nói: Làm ơn không cần hồi báo, con cũng không phải vì làm cho người ta nhớ ân huệ mới đi cứu người. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh