Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ quan.

Trong đại viện.

Lập tức đến giờ đi làm buổi chiều, phía trước ký túc xá phía đã có hai nhóm người đang cãi nhau, chiếc Audi A4 của Dương Chân vừa lúc chặn ngay trên đường vốn không rộng, chặn xe của Đổng Học Bân và mấy người nhân viên công vụ phía sau, mọi người cũng không có cách nào đem xe đến dưới lầu.

Tích tích tích!

Tiếng kèn đồng giục!

Nhưng Audi A4 phía trước không có ý động, phó sở trưởng Dương Chân của phòng tổng hợp phòng thứ tám cũng không quay đầu lại, giằng co cùng Hàn Phỉ!

Ông dựa vào cái gì quẹt xe tôi? Hàn Phỉ tức giận nói.

Tôi quẹt xe cô cái gì! Dương Chân lạnh mặt nói.

Hàn Phỉ chỉ vào xe mình, Chính ông nhìn đi! Trên kính chiếu hậu!

Ai bảo cô ra khỏi chổ dừng xe! Dương Chân không cho là đúng.

Ở đây cũng là chổ dừng xe! Tôi dừng như thế thì làm sao? Hàn Phỉ nói.

Dương Chân nhìn cô ấy nói: Con đường này chật như thế! Xe cô lại đậu ra ngoài đường! Quẹt xe cũng là xứng đáng! Hô cái gì mà hô! Cô còn có lý?

Hàn Phỉ phát hỏa nói: Tôi không dừng được xe ông không biết nói để tôi dời đi à! Chúng tôi ăn cơm xong trở về thì vừa lúc ở bên cạnh ông! Ông còn ở trước tôi mặt đụng xe tôi? Ông có ý gì!

Hạ Chu cũng không cao hứng nói: Dương sở trưởng, quả thật không có ai chen như thế cả? Bên này là không rộng, nhưng một chiếc xe vẫn không có trở ngại, cũng không đến mức đụng tới xe của tiểu Phỉ? Lúc đó có người đi ngang qua, nhưng cũng không thể vì vậy mà quẹt xe của tiểu Phỉ, chờ một chút để người đi qua, cho dù là xe tải cũng có thể đi vào, ông nói nửa ngày còn đảo thành trách nhiệm của tiểu Phỉ?

Dương Chân lạnh lùng nói: À, các người đậu xe không tốt, đem đường chặn lại, nói như vậy còn là trách nhiệm của tôi?

Hàn Phỉ hét lên: Chặn cái gì? Hả?

Dương Chân chỉ vào con đường: Tự mình nhìn đi! Cái này còn chưa có chặn à?

Một người nhân viên công vụ của phòng tổng hợp hiển nhiên là đứng ở bên Dương Chân, Các người đừng ác nhân cáo trạng trước!

Chúng tôi còn ác nhân? Tôn Triệu Bang của sở hai cũng trừng mắt.

Các người còn nói đạo lý hay không vậy! Hàn Phỉ nổi trận lôi đình.

Đây chính là xe cô ấy dùng tiền tiết kiệm nhiều năm mua. Tuy nói không đắt, nhưng cũng là rất yêu quý, ai ngờ hiện tại bị người quẹt bên ngoài kính chiếu hậu, rõ ràng có vài vết trầy thật dài, quá khó nhìn. Phụ nữ đều là nghiệp dư, hơn nữa chuyện này liên quan đến tới mặt mũi của cô ấy, thậm chí liên quan đến tới mặt mũi của sở hai, cô ấy không thể không giận, căn bản là không có ai lái xe như Dương Chân. Không có đường còn chen vào, ông chờ người ta đi qua rồi vào, bất quá chỉ là làm lỡ vài giây, nhưng còn ông? Chờ cũng không chờ tiến vào, quẹt xe của cô ấy ngược lại còn nóng nảy cùng cô ấy. Thậm chí vẫn là trước mặt mọi người của sở hai bọn họ quẹt đến xe của Hàn Phỉ, cái này thật sự có chút khi dễ người lộ liễu trắng trợn!

Hai nhóm người còn đang tranh luận!

Ông nói ông có lý, bà nói bà hữu lý!

Mọi người xem náo nhiệt trong lòng đều biết không khác biệt lắm, đại khái cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà xem xét, xe của Hàn Phỉ quả thật đậu ra ngoài một chút, kính chiếu hậu cũng không có thu hồi vào. So với xe song song khác đúng là có lộ ra một chút, không đậu tốt, có thể là tay mới, dừng xe có chút hơi tệ. Về phần Dương Chân Dương phó sở trưởng, cũng có chút không quá chú ý, giống như bọn họ nói, xe người ta không đậu được thì nói. Dù sao bên cạnh cũng có đường, cũng không phải không qua được. Có thế nào cũng không nên chen vào, hơn nữa đương sự người ta còn còn cách đó không xa, làm như thế mà nói, cũng là quá không có khí độ.

Nói túm lại, hai bên đều có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của Dương Chân lớn một chút, dù sao sự thật là xe của hắn quẹt xe của Hàn Phỉ.

Đụng người cũng tốt.

Tông xe cũng được.

Hành động chủ quan của một phương trách nhiệm khẳng định lớn hơn.

Không qua được.

Đi đi, kẹt đường rồi.

Phỏng chừng còn cãi nửa ngày.

Đúng vậy, đến giờ đi làm rồi.

Đi đi, chuyển xe, tránh đường đi.

Mọi người xem sau khi náo nhiệt một chút, cũng đều không nói cái gì, đều chuyển xe, một chiếc đảo xong, chiếc sau đuổi theo, đều chậm rãi lui về phía sau, chuyện không liên quan tới mình thì không quan tâm, đây là thái độ bình thường trong cơ quan nhà nước, ngay cả cảm thấy Dương Chân Dương phó sở trưởng không nói lý, nhưng không người đi nói cái gì, cũng không cần phải vô duyên vô cớ đắc tội người như vậy, vô luận là Dương Chân vhayẫn là Hàn Phỉ, đều có bối cảnh, bối cảnh của Hàn Phỉ có thể lớn hơn một chút, nhưng Dương Chân trong nhà cũng không kém hơn so với cô ấy, coi như lực lượng ngang nhau, cho nên mọi người cũng không có chen vào.

Một chiếc xe. . .

Ba chiếc xe. . .

Năm chiếc xe. . .

Mấy người công vụ nhân viên lái xe lui về.

Đổng Học Bân thấy thế, nhưng không cùng nhau chuyển xe theo bọn họ, thấy toàn bộ xe đứng ở phía trước mình, hắn bẻ tay lái, tránh ra một ít, nhường đường cho mấy người bọn họ, nhìn xe của bọn họ từng chiếc đi ra ngoài, mình vẫn dừng ở đây.

Mấy người kia không nhận ra Đổng Học Bân, chỉ cảm thấy chiếc Xiali này lạ mắt, trước đây sao không gặp qua, nhìn tuổi của Đổng Học Bân, đều cho rằng hắn là khoa viên bình thường mới tới, còn không quá quen thuộc đường bên này, vì vậy cũng có người hạ cửa kính xe xuống nói với hắn mấy câu.

Tiểu đồng chí.

Ừm?

Bên kia cũng có đường.

. . . Ừm.

Đừng đợi, đổi bên kia đi đi.

. . . À.

Có người giải thích vài câu cùng Đổng Học Bân, nhưng phát hiện Đổng Học Bân căn bản không có động, còn dừng ở chỗ đó, chờ ở bên kia. Thấy Đổng Học Bân không nghe khuyên bảo, người nọ cũng không nói nhiều, không nói gì lắc lắc đầu, tự mình lái xe đi, đi đường xa từ bên kia của ký túc xá đi vào, đem xe đậu lại phía sau đám người kia, giống như là vòng tới phía sau của bọn họ, ngoài ra xe đi ăn trở về thấy thế cũng không có đi đến chổ Đổng Học Bân, mà giống như bọn họ vòng qua đầu khác, nhưng bọn họ xuống xe, cũng ai không đi, dù sao còn một chút mới đi làm, bọn họ cũng đều ở một bên nhìn, muốn nhìn xem tình thế phát triển thế nào.

Trong nháy mắt, bên này chỉ còn một chiếc xe của Đổng Học Bân dừng ở đàng kia, hắn không chỉ không đi, thậm chí còn đi tới phía trước, đứng ở phía sau Audi A4L, đè kèn đồng tích tích.

Dương Chân vẫn không quay đầu lại.

Xe vẫn đang chặn ở đây.

Những người đó ở đối diện cách đó không xa đã ngừng xe đi xuống đều nhìn chiếc Xiali tan nát này, trong lòng nói người này sao không nghe khuyên bảo vậy, mắt bị lé à? Con đường này đi không được thì đổi đường khác, bên kia là Dương Chân chặn đường, không nói bối cảnh trong nhà của hắn, chỉ nói cấp bậc của Dương phó sở trưởng, phòng tổng hợp phòng thứ tám đã được nâng cấp, Dương Chân chính là cán bộ cấp chính xử thực chức.

Bọn họ đều cảm thấy Đổng Học Bân không biết thức thời, nhưng căn bản không biết tính cách của Đổng Học Bân!

Thằng nhãi này là ai? Đó là một người quen đại sát bốn phương! Đó là một người sinh ra đã là một kẻ khốn kiếp!

Theo Đổng Học Bân xem ra, anh em đi con đường này, ông đem đường chặn lại, vậy ông phải tránh ra cho tôi, ý tứ gì? Còn khiến cho anh em vòng lại đi đường khác? Bớt con mẹ nó nhảm! Dựa vào cái gì khiến cho tôi đổi đường? Dựa vào cái gì mà ông chặn đường tôi hả? Cái này là đường của nhà các người hả? Không cho đi? Anh em con mẹ nó muốn đi đường này! Thằng nhãi này chưa bao giờ biết cái gì gọi là thỏa hiệp và nhượng bộ!

Tích tích tích!

Đổng Học Bân đã nhấn kèn đồng hai lần, nhưng Dương Chân phía trước đều không nhìn.

Dương Chân nhìn Hàn Phỉ nói: Tôi còn không tìm cô tính sổ, cô còn gào thét với tôi? Xe tôi còn bị quẹt đây! Cô tính sao hả?

Audi A4 của hắn là cửa kính xe quẹt lên kính chiếu hậu xe của Hàn Phỉ, nhưng bởi vì chịu lực không giống, vết tích trên cửa kính Audi A4 căn bản không hiện rõ.

Xe ông trầy cái gì! Hàn Phỉ nói.

Chính cô nhìn đi! Dương Chân chỉ chỉ.

Hàn Phỉ rất tức giận, Là ông quẹt xe của tôi! Tôi nhìn xe ông làm gì! Ý của ông là tôi còn phải đền tiền cho ông? Ông nói nhảm cái gì vậy!

Dương Chân lạnh lùng nói: Tôi không cần cô đền tiền, ý của tôi là nói cho cô biết, sau này lúc dừng xe chú ý một chút! Đừng tìm thấy chỗ thì dừng!

Người của sở hai đều nghe không nổi nữa!

Dương Chân đây là càng ngày càng không giảng đạo lý, là so với một người thấy một chiếc xe không vừa mắt, đi tới đem gậy đập xe, kết quả xe quá cứng, gậy văng ngược vào tay của người nọ, người nọ còn không buông tha đi tìm chủ xe đòi tiền bồi thường, cái này căn bản là già mồm át lẽ phải!

Người xung quanh đều nghị luận.

Thật ra mọi người cũng đều biết, sở hai và phòng tổng hợp của phòng thứ tám, từ rất lâu trước đây đã có mâu thuẫn lịch sử, một ít lão nhân của ủy ban kỷ luật trung ương trong lòng đều rõ, ngẫm lại năm đó, Doãn Thành An của sở hai và sở trưởng của phòng tổng hợp hiện tại tranh chức sở trưởng sở hai, hai người đều có cơ hội, cũng đều là năm năm, dù phòng tổng hợp làm thế nào, cũng không có thực quyền nhiều tại sở hai, cho nên hai người đều rất để bụng, nhưng kết quả cuối cùng mọi người cũng đều đã biết, Doãn Thành An cuối cùng lên làm người đứng đầu của sở hai, lãnh đạo của Dương Chân chỉ lên làm người đứng đầu của phòng tổng hợp, sau này, hai phòng ban phân tranh không ngừng, thường xảy ra mâu thuẫn, mọi người sớm đều thấy nhưng không thể trách, cho nên vừa rồi rất nhiều cán bộ lái xe mới cho rằng trận này sẽ không dễ dàng xong như vậy, thẳng thắn tìm đường khác chuyển xe.

Dương Chân và Hàn Phỉ còn đang khắc khẩu!

Cuối cùng cũng phát triển trở thành phòng tổng hợp và sở hai tranh chấp!

Hai phòng ban này, mâu thuẫn thật sự quá sâu, ai cũng không chịu thoái nhượng!

Cách đó không xa Đổng Học Bân trong xe đương nhiên là hướng về sở hai bọn họ, thứ nhất là trên tình cảm, thằng nhãi này cho tới bây giờ đều là một người bao che khuyết điểm, ý thức cái vòng nhỏ hẹp cũng vô cùng mạnh, ngay cả vẫn chưa có biểu hiện ra ngoài tại ủy ban kỷ luật trung ương, cũng là bởi vì hắn muốn điệu thấp, còn có một nguyên nhân khác, cũng là Dương Chân này lúc sáng sớm đi làm có quẹt Xiali của Đổng Học Bân, giành đường, lái xe lung tung, Đổng Học Bân sớm biết phẩm tính của thằng cháu trai này, thấy hắn ỷ vào cấp bậc mình cao hơn so với đám người Hàn Phỉ Hạ Chu không ít mà nói ẩu nói tả dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, Đổng Học Bân cũng thấy giận!

Món nợ sáng sớm chúng ta còn chưa có tính!

Hiện tại lại bới lông tìm vết với sở hai chúng tôi? Thế nào? Khi dễ sở hai chúng tôi không người phải không?

Mẹ nó! Ông nghĩ ông là ai hả? Đổng Học Bân tôi điệu thấp một chút, các người thật đúng là xem tôi là mèo bệnh hả? Bức tôi phát hỏa có phải không hả? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK