Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa.

Bầu trời âm u ảm đạm xuống, giống tâm tình của rất nhiều người.

Vì an toàn của con gái, Đổng Học Bân đi ra ngân hàng đem tất cả tài sản tài chính của mình tập hợp lại trong một tài khoản ngân hàng, tính toán, tổng tài sản của hắn cũng gần khoảng một tỷ, vừa vặn đủ tiền chuộc theo như lời của Lý Thái Bá, đối với Đổng Học Bân mà nói, tiền là vật ngoài thân, chỉ cần có thể cam đoan con gái bình an trở về, Đổng Học Bân xài bao nhiêu tiền cũng không sao cả. Cùng lúc đó, cảnh sát cũng tra được cái chỗ điện thoại công cộng Lý Thái Bá gọi tới, là một thị trấn xa xôi tại Lâm thị, Lý Thái Bá thật sự rất có thể đã không còn ở thành phố Phần Châu, cảnh sát liên hệ địa phương, cũng xuất động cảnh lực đi lùng bắt, nhưng đối với việc có thể bắt được Lý Thái Bá hay không, trong lòng ai cũng không nắm chắc.

Reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên.

Một lần, hai lần, ba lần, vẫn không có dừng lại.

Người thứ nhất là Tạ Tuệ Lan gọi tới, người thứ hai là Cù Vân Huyên gọi tới, người thứ ba là số điện thoại của mẹ già Loan Hiểu Bình.

Nhưng Đổng Học Bân một người cũng không dám tiếp, đều là cúp điện thoại, cuối cùng thậm chí tắt tiếng điện thoại, yên lặng ngồi ở nhà nhìn xa xa, tay nắm rất chặt.

Con gái đã mất.

Mình làm sao đối mặt Huyên di? Làm sao đối mặt mẹ già?

Nhưng cái cần đối mặt luôn luôn phải đối mặt, Đổng Học Bân cắn răng một cái, vẫn là đi bệnh viện.

...

Buổi chiều hai giờ.

Bệnh viện nhân dân Đệ Nhất.

Đây là bệnh viện Cù Vân Huyên vừa mới chuyển tới, Đổng Học Bân đi tới khoa chỉnh hình, đẩy cửa, vào phòng bệnh của Cù Vân Huyên.

Bên trong, không chỉ có mẹ già và Cù Vân Huyên, Cù phụ Cù mẫu cũng tới!

Thấy Đổng Học Bân, Cù mẫu lúc này nổi giận chỉ vào hắn, "Chuyện gì xảy ra! Thiên Thiên rốt cuộc bị cái gì? Mày nói cho tao biết! Nói cho tao biết!"

"Mẹ, con..." Đổng Học Bân không nói gì.

Cù mẫu túm lấy áo của Đổng Học Bân, "Mày nói chuyện đi! Cháu ngoại của tao đâu? Thiên Thiên ở đâu?"

Đổng Học Bân cắn răng nói: "Thiên Thiên bị người bắt cóc, là trách nhiệm của con, con... Không chăm sóc cho con gái!"

Cù phụ cũng giận dữ chỉ chỉ Đổng Học Bân, "Đổng Học ơi a Đổng Học Bân! Con bảo mọi người phải nói con cái gì bây giờ! Con!"

"Thiên Thiên mới ba tháng tuổi!" Cù mẫu đẩy Đổng Học Bân ra, lúc này chảy nước mắt, "Đổng Học Bân! Thiên Thiên nếu như có gì không hay xảy ra! Tao không để yên cho mày đâu!"

Cù phụ an ủi nói: "Cảnh sát đã đi lùng bắt Lý Thái Bá, tin rằng khẳng định có thể bắt được hắn, hơn nữa Lý Thái Bá không phải còn muốn tiền chuộc sao? Vậy thì hắn khẳng định sẽ không làm thương tổn Thiên Thiên, yên tâm, tiểu Thiên Thiên khẳng định không có việc gì, khẳng định không có việc gì, lão thiên gia sẽ không đui mù như thế!"

Cù mẫu khóc ròng nói: "Nhà chúng ta đây là tạo cái nghiệt gì!"

Cù phụ nặng nề thở dài, tiểu Thiên Thiên từ vừa khi sinh ra đã bắt đầu cùng sống với bọn họ, muốn nói tới tình cảm, tình cảm của bọn họ đối với Thiên Thiên một chút cũng không kém hơn so với Loan Hiểu Bình.

Loan Hiểu Bình một mực ở bên cạnh giường bệnh Cù Vân Huyên mà lo cho cô ấy ngủ, mà Huyên di vẫn nằm không nhúc nhích, hình như đang ngủ.

Đổng Học Bân tâm tình cũng vô cùng tồi tệ, nhìn bên kia, đi đến hỏi: "Mẹ, Vân Huyên làm sao vậy?"

Loan Hiểu Bình nghiêm mặt lạnh nói: "Mày đừng nói chuyện với tao!"

"... Mẹ!"

"Mày cút đi ra ngoài cho tao! Tao không có đứa con nào như mày!" Loan Hiểu Bình một chút mặt mũi cũng không cho, hiển nhiên, chuyện cháu gái bị bắt cóc đã khiến cho Loan Hiểu Bình giận dữ.

Cù phụ oán giận nhìn Đổng Học Bân, nói: "Buổi trưa cảnh sát đã tới, Vân Huyên vừa nghe nói Thiên Thiên bị bắt cóc, sinh tử không biết, đã ngất đi tại chổ, bây giờ còn chưa tỉnh!"

Đổng Học Bân khẩn trương nói: "Bác sĩ nói như thế nào? Vân Huyên không có việc gì chứ?"

"Tạm thời không có việc gì, bác sĩ nói là bị giật mình." Cù phụ nói: "Tiểu Đổng à, không phải ba nói con, con nhìn coi con làm cái gì vậy? Hả? Con bảo mọi người đem đứa nhỏ giao cho con chiếu cố, cứ yên tâm trở lại kinh thành, nhưng con chiếu cố đứa nhỏ như thế? Sao con có thể đem đứa nhỏ để ở nhà một người! Con còn có một chút trách nhiệm không? Con còn có một chút tự giác làm cha hay không?"

Đổng Học Bân không có giải thích, cũng không biết nên giải thích sao, "Ba, xin lỗi."

Cù mẫu mắng: "Thằng khốn nạn này cũng là không coi Thiên Thiên ra gì cả! Cũng không coi con gái của tôi ra gì!"

Không coi Thiên Thiên ra gì? Điều này sao có thể! Đổng Học Bân là bởi vì quá quan tâm Thiên Thiên, quá quan tâm mỗi người thân bên cạnh, sợ Lý Thái Bá bỏ trốn sẽ gây bất lợi với người thân của mình, cho nên trời còn chưa sáng đã chạy tới công an muốn trợ giúp bọn họ mau chóng phá án bắt được Lý Thái Bá, phát sinh loại sự tình này, cũng là Đổng Học Bân trăm triệu lần không muốn thấy, thế nhưng, một câu giải thích Đổng Học Bân cũng không nói được, bởi vì hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Thiên Thiên bị Lý Thái Bá bắt cóc, cái này đã là sự thật, Đổng Học Bân cũng hối hận tới cực điểm, cũng quả thật là Đổng Học Bân không hoàn tất nghĩa vụ chăm lo cho con gái, cho nên hắn nói cái gì cũng không được, quả thật là lỗi của hắn.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bệnh bị mở ra.

Tạ Tuệ Lan một thân phong trần mệt mỏi xuất hiện tại cửa, đi đến đóng cửa, "Mẹ, Vân Huyên thế nào? Có nguy hiểm hay không?"

Loan Hiểu Bình nhìn về phía cô ấy, "Vân Huyên không có việc gì, sao con trở về?"

"Nghe nói chuyện của con gái nuôi, ngồi máy bay trở về!" Tạ Tuệ Lan nhìn cũng không thèm nhìn Đổng Học Bân, đi đến đỡ lấy Loan Hiểu Bình.

Loan Hiểu Bình khụt khịt, nước mắt cũng rơi xuống, "Đều do mẹ, nếu như mẹ tự mình chăm sóc cho cháu gái, cũng sẽ không có chuyện gì!"

Cù phụ Cù mẫu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Tuệ Lan, biểu tình đều có chút phức tạp, nhất là Cù mẫu, ánh mắt nhìn Tạ Tuệ Lan rất lãnh đạm.

Tạ Tuệ Lan lau lau nước mắt cho bà, nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con vừa chào hỏi bên công an, nhất định sẽ mau chóng bắt được Lý Thái Bá, nếu như không thể bắt được hắn, tiền chuộc chúng ta cũng có thể đưa, bên Tiểu Bân hẳn là có hơn chín trăm triệu, không đủ thì để con lo, trong nhà con có một căn hộ, bán ra hẳn là có thể đủ, khẳng định có thể chuộc Thiên Thiên về."

Loan Hiểu Bình xua tay nói: "Sao có thể dùng tiền của con."

Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: "Con là mẹ nuôi của Thiên Thiên, hẳn là."

Nghe Tạ Tuệ Lan nói như vậy, biểu tình của Cù phụ Cù mẫu mới hòa hoãn một ít.

Một lát sau, Tạ Tuệ Lan rốt cục nghiêng đầu nhìn hướng về phía Đổng Học Bân, rất không khách khí phê bình nói: "Lý Thái Bá bỏ trốn! Loại thời điểm này anh còn bỏ Thiên Thiên lại một mình đi cục công an? Em biết anh rất tự tin đối với sức chiến đấu của mình! Nghĩ Lý Thái Bá không dám đi tìm anh! Nhưng kết quả? Người ta đâu có ngu như anh! Lỗi của anh là quá tự tin! Trước đây đã nói với anh điểm này rồi! Sao cái bài học gì anh cũng không tiếp thu hết vậy? Hiện tại xảy ra chuyện lớn mới rõ ràng? Lúc trước làm cái gì! Ngay cả một đứa nhỏ cũng không thể chăm sóc tốt! Anh còn có thể làm gì! ?"

Lời của Tạ Tuệ Lan nói làm Đổng Học Bân á khẩu không trả lời được.

Cô ấy nói rất đúng, Đổng Học Bân cũng là quá tự tin, cho nên mới gây thành tai họa hiện tại!

Đột nhiên, Cù Vân Huyên trên giường bệnh mí mắt giật giật.

"Vân Huyên tỉnh!" Loan Hiểu Bình nhanh chóng đi tới, "Vân Huyên? Vân Huyên?"

Cù phụ Cù mẫu cũng bước tới trước, "Con gái! Con thế nào? Khó chịu ở đâu?"

Cù Vân Huyên suy yếu mở mắt ra nhìn nhìn bọn họ, câu nói đầu tiên là "Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ tìm được rồi chưa?" Giọng điệu lộ ra một vẻ cấp thiết!

Mọi người im lặng, ai cũng không nói chuyện.

Cù Vân Huyên vừa nhìn đã rõ ràng, nghiêng người đem chăn phủ lên đầu một cái, không bao lâu, trong chăn truyền đến tiếng khóc, thật lâu cũng không dừng.

Cù mẫu khóc.

Loan Hiểu Bình cũng vậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Đổng Học Bân áy náy nói: "Vân Huyên, anh..."

Bỗng nhiên, Cù mẫu hung hăng đẩy Đổng Học Bân, "Mày đi ra ngoài cho tao! Nếu như mày không tìm Thiên Thiên trở về! Cả đời này cũng đừng để cho mọi người nhìn thấy mày! Cút cho tao!"

Loan Hiểu Bình cũng không nhìn con trai, tự mình chảy lệ.

Đổng Học Bân muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, quay người lại, lẻ loi đi ra phòng bệnh, xuống lầu lái xe rời đi bệnh viện.

Trên đường, hắn gọi một cú điện thoại cho ủy ban kỷ luật thành phố.

Tiếp điện thoại chính là chủ nhiệm phòng làm việc Cao Văn Vinh, "A lô, Đổng chủ nhiệm."

"Cao chủ nhiệm." Đổng Học Bân giọng khàn khàn nói: "Trong nhà có chút chuyện này, cuối tuần tôi có thể không đi làm được, tôi muốn xin nghỉ dài hạn, tôi nghỉ đông được bao nhiêu ngày?" Hắn hiện tại trong đầu đều là con gái, căn bản không có tâm tình đi làm.

Cao Văn Vinh hơi trầm ngâm, nói: "Cậu không cần phải lo chuyện ngày nghỉ đông, chuyện của cậu lãnh đạo bên kia cũng nghe nói, lãnh đạo nói cho cậu nghỉ ngơi trước, lúc nào xử lý xong thì lúc đó trở về làm việc là được, lúc cậu không ở, phòng giám sát số một tạm thời do La Hải Đình La phó chủ nhiệm phụ trách công tác."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Được, thay tôi cảm ơn lãnh đạo."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lái xe trở về gia thuộc viện.

Nhìn phòng ngủ không có một bóng người, Đổng Học Bân trong lòng bi thương, vành mắt cũng có chút đỏ, hắn đứng bên chiếc nôi hơn mười phút, cuối cùng Đổng Học Bân đơn giản thu dọn hành lý một chút, cầm đồ của mình đi xuống ra cửa, lái xe đi một khách sạn thuê phòng. Mấy ngày này Đổng Học Bân đều chuẩn bị chỗ ở, hắn không muốn về nhà, cũng không có mặt mũi về nhà, mẹ già và Tạ Tuệ Lan Cù mẫu các nàng mắng rất đúng, mất con gái tất cả đều là trách nhiệm của mình, Đổng Học Bân hiện tại không từ trên lầu nhảy xuống cũng đã là may rồi, hắn cũng không muốn thấy ai cả.

Khách sạn rất bình thường, phòng thương vụ, cũng không có xa hoa.

Vào phòng Đổng Học Bân đem hành lý bỏ qua một bên, nằm ở trên giường, lấy điện thoại ra mở lên, tìm được một tấm ảnh mẹ già từng giúp hai cha con chụp chung, nhìn chằm chằm con gái đang cười trong bức ảnh, tâm giống đau đơn như kim đâm.

Thiên Thiên, chờ ba ba.

Ba xin thề, cho dù táng gia bại sản, cho dù cởi cái thân quan y này, cho dù lấy cả mạng của ba, ba ba cũng sẽ đem con cứu trở về!

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Lý Thái Bá không còn có gọi điện thoại tới, cảnh sát cũng không có lùng bắt được manh mối gì, Lý Thái Bá người này thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cùng Thiên Thiên biến mất!

Kéo dài càng lâu, Thiên Thiên lại càng nguy hiểm!

Không phải muốn tiền chuộc sao? Sao không có liên hệ?

Loan Hiểu Bình và Cù phụ Cù mẫu cũng càng ngày càng gấp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK