Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau.

Điều lệnh của Đổng Học Bân xuống tới.

Buổi sáng hôm nay, gia thuộc viện thị ủy.

Trong nhà, Đổng Học Bân vừa mở mắt, trên giường đã không có ai, sau khi rời khỏi đây mới phát hiện Loan Hiểu Bình và Tạ Tuệ Lan đang làm điểm tâm.

Mẹ, mẹ đến đây lúc nào?

Sáng sớm vừa tới, hôm nay con phải đi, mẹ đưa con.

Ai da, hôm kia không phải còn cùng Tuệ Lan đi qua chổ mẹ sao.

Không được, con nhanh chóng rửa mặt đi, đúng lúc cơm sắp chín rồi.

Mấy ngày này Đổng Học Bân tất cả đều bận rộn xã giao, gặp Cù Vân Huyên một lần, gặp Cảnh Nguyệt Hoa một lần, gặp Từ Yến một lần, cũng gặp Ngu Mỹ Hà hai mẹ con một lần, còn lại là một ít đồng sự và bạn bè, còn có một ít thân thích của mẹ già, đông đảo trưởng bối trong nhà của Tuệ Lan, Đổng Học Bân hầu như mỗi ngày đều phải uống bốn năm chầu rượu, có đôi khi hận không thể nửa giờ sau khi uống bên này xong, lại tiếp tục bên kia, bận điên đầu, đêm qua còn cùng một ít lãnh đạo cán bộ của thành phố Phần Châu uống rượu, ban đêm mười hai giờ mới về, bây giờ còn có chút mệt.

Loan Hiểu Bình có chút oán giận, Điều lệnh mới xuống tới, sao ngày hôm nay con lại sốt ruột đi chứ, không phải còn vài ngày mới tiền nhiệm sao? Con gấp cái gì?

Tạ Tuệ Lan cười cười, Hắn là chuẩn bị lái xe đi.

Đổng Học Bân ừm một cái, Bên kia quá xa, lái xe phải vài ngày, cho nên xuất phát sớm trước, dọc theo đường đi có chuyện gì cũng không làm lỡ hành trình.

Loan Hiểu Bình nhìn hắn, Cần phải lái xe? Ngồi máy bay nhanh hơn.

Lái xe đi qua tiện hơn, nếu không còn phải mua một chiếc. Đổng Học Bân nói.

Muốn làm cái gì thì làm, mẹ cũng không quản được con. Loan Hiểu Bình chỉ chỉ vài cái va li bên cạnh, Hồi nãy, mẹ dọn dẹp hành lý cho con rồi, đồ trước đây của con đều mang theo, không phải nhu yếu phẩm thì không cần mang, có thể mua ở bên kia cũng được không cần mang, ừm, sau đó mẹ lại cất vào một chút đặc sản, đến lúc đó đưa tặng cho hàng xóm bạn bè cũng có thể, dù sao con. . . con tự mình chăm sóc tốt nha. Nói xong, Loan Hiểu Bình còn lau con mắt, khóc.

Tạ Tuệ Lan buông đũa lập tức nắm tay của Loan Hiểu Bình, Mẹ.

Đổng Học Bân cũng đổ mồ hôi, không ăn, Mẹ, mẹ làm gì vậy.

Loan Hiểu Bình rơi lệ nói: Con từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi mí mắt mẹ, hiện tại đi xa như vậy, còn là cái loại vùng núi. . .

Đổng Học Bân cười khổ nói: Hai ta hiện tại chẳng phải cũng ở hai thành phố sao?

Loan Hiểu Bình nói: Vậy có thể như nhau sao? Lâm thị mẹ muốn gặp là có thể gặp!

Con đi mẹ cũng có thể gặp con vậy, đến lúc đó con yên ổn sẽ đón mẹ đi ở vài ngày, mẹ xem được không? Đừng khóc đừng khóc.

Loan Hiểu Bình khụt khịt, Tên nhóc con chân tay vụng về, có Tuệ Lan ở bên cạnh con mẹ còn yên tâm, nhưng con tự mình qua ngày.

Đổng Học Bân nói: Con không phải đứa nhỏ nữa, mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, Đến lúc đó nhớ kỹ gọi điện thoại nhiều cho mẹ em.

Đổng Học Bân gật đầu nói: Khẳng định không quên được, anh vừa đến sẽ gọi cho hai người.

Dỗ nửa ngày, Loan Hiểu Bình mới dừng khóc, lau lau con mắt, lại bắt đầu nhiều lần căn dặn con trai, nói liên miên cằn nhằn nửa giờ. Đổng Học Bân biết mẹ già là luyến tiếc mình đi, cho nên chăm chú nghe, liên tục gật đầu.

Cuối cùng, Loan Hiểu Bình nói: Được rồi, cho vợ con nói với con hai câu đi.

Tạ Tuệ Lan vuốt bụng nở nụ cười một chút, Đứa nhỏ còn có mấy tháng nữa là sinh, giáo dục khi còn bé rất quan trọng, cái này anh hẳn là rõ ràng, ha ha, nếu như anh ở bên kia không làm ra chút thành tích mau chóng thăng chức triệu hồi về, vậy đứa nhỏ sau này có thể sẽ theo em và mẹ em.

Đổng Học Bân nói lầm bầm: Không thể được.

Tạ Tuệ Lan nhấp một ngụm cháo, Vậy anh thử xem, anh muốn hai ba năm mới về, anh xem đứa nhỏ còn có nhận anh là cha hay không.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Anh nói Tuệ Lan này, không nên lấy cái này uy hiếp người chứ, được được được, trong vòng nửa năm anh sẽ tranh thủ trở về, được không?

Loan Hiểu Bình chen vào nói: Nửa năm thật sự có thể trở về?

Đổng Học Bân ặc một tiếng, Con tận lực thử xem sao.

Tạ Tuệ Lan nhìn thời gian, Cũng nên đi làm rồi, Tiểu Bân, anh không phải còn muốn dọn dẹp đồ một chút sao? Hiện tại đi thôi?

Được, được rồi, thương lượng với em chuyện này đã.

Chuyện gì?

Khụ khụ, chiếc Land Rover của em cho anh nha.

Anh không phải có xe sao? Sao còn nhớ thương của em?

Hải, anh là đi vùng núi, dọc theo đường đi tình hình giao thông khẳng định không tốt, gồ ghề, xe thể thao của anh làm sao đi qua? Cũng là Land Rover của em thích hợp, việt dã mà.

Ha ha, cũng không phải không được.

Còn có điều kiện hả?

Tạ Tuệ Lan liếc nhìn hắn một cái, cười nói: Anh hôn em một cái, xe sẽ cho anh mượn, ha ha.

Đổng Học Bân mặt đỏ lên, Mẹ còn nhìn kìa, em thật là được. Dứt lời quay lại mẹ già chỉ chỉ Tạ Tuệ Lan, Mẹ thấy chưa? Mỗi ngày đều là cái dạng này!

Loan Hiểu Bình ở bên cạnh nhìn hai vợ chồng son, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười, Hôn thì hôn đi.

Hắc, sao mẹ cũng chen vào thế. Đổng Học Bân không nói gì.

Tạ Tuệ Lan bắt chéo chân, Mẹ em đều lên tiếng, nghe thấy không?

Được được, hôn thì hôn, ai sợ ai. Đổng Học Bân không có cách, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới trước mặt Tạ Tuệ Lan ôm cô ấy, biểu tình mang theo chút bất đắc dĩ hôn một cái trên miệng cô ấy.

Tạ Tuệ Lan cười cười, lúc này mới lấy chìa khóa xe ra, Nè.

Đổng Học Bân cũng đem chìa khoá Porche cho cô ấy, Lần tới anh sẽ nhớ kỹ, em có chuyện này tìm anh làm, cũng phải hôn anh mới được.

Anh thử xem.

Em nghĩ rằng anh không dám? Chờ đấy.

Hai đứa này. Loan Hiểu Bình cười ha ha lắc đầu.

Vợ chồng son ầm ĩ như thế, cũng đem bầu không khí ly biệt hòa tan một ít.

. . .

Buổi sáng.

Ủy ban kỷ luật.

Đổng Học Bân thu dọn đồ, từng bước từng bước đi phòng làm việc lãnh đạo cáo từ. Các lãnh đạo khác cũng dễ nói, quan hệ tốt nhất cùng Đổng Học Bân cũng là Chiêm Quế Bình Chiêm phó bí thư, tuy rằng trước đó vài ngày đã ăn xong cơm cáo từ qua, nhưng ngày hôm nay Đổng Học Bân phải đi, Chiêm Quế Bình vẫn có chút thổn thức.

Tiểu Đổng, ngày đó tôi đã nói qua, nói thật tôi không muốn thả cậu đi, nhưng điều động này đối với cậu là chuyện tốt, tôi cũng không có biện pháp giữ cậu, lời cần dặn tôi đã sớm dặn qua, ngày hôm nay cũng không nói nhiều. Chiêm Quế Bình thở dài, ngẩng đầu nói: Cậu vừa đi, vị trí chủ nhiệm của phòng giám sát số một lại để trống ra, hai ngày nay đang thảo luận chọn người, ừm, tôi muốn nghe một chút ý kiến của cậu.

Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Là từ trong phòng một chúng tôi chọn ra sao?

Không nhất định, cụ thể thảo luận còn chưa có định, cũng chưa báo lên.

Lão Lưu bên kia. . . Cũng tại tôi, cha của ổng trước đó ở ngân hàng công thương. . .

Ừm, chuyện kia vừa dẹp loạn, Lưu Hán Khanh tạm thời quên đi.

Vậy tôi đề cử La Hải Đình đồng chí đi, La chủ nhiệm năng lực công tác mạnh, phương thức làm việc cũng linh hoạt.

Chiêm Quế Bình suy nghĩ một chút, Tư lịch có phải là hơi kém một ít?

Tư lịch công tác của La chủ nhiệm tại ủy ban kỷ luật là không nhiều lắm, nhưng tư lịch và kinh nghiệm trên công tác cũng rất nhiều, La chủ nhiệm đã hơn bốn mươi tuổi rồi?

Chiêm Quế Bình gật đầu, Được rồi, nếu cậu nói như vậy, vậy đến lúc đó bên tôi đem tiểu La báo lên, tôi phỏng chừng vấn đề không lớn.

Cảm ơn ngài.

Không cần khách khí, chân của con gái tôi có thể trị khỏi cũng là nhờ cậu hỗ trợ, chút chuyện này tính cái gì, tiểu La cũng quả thật không tồi, chọn không ra vấn đề gì.

Chờ sau khi xong, Đổng Học Bân từ lãnh đạo phòng làm việc đi ra, lại bị rất nhiều đồng sự và cán bộ vây quanh.

Chủ nhiệm, vậy ngài thuận buồm xuôi gió.

Đổng chủ nhiệm, rảnh rỗi quay về.

Đám người La Hải Đình và Lưu Hán Khanh cũng có chút thương cảm.

Đổng Học Bân làm sao không cảm động, Đổng Học Bân vỗ vỗ cánh tay Lưu Hán Khanh, Lão Lưu, thân thể ông không tốt, chú ý nhiều chút, nếu như có cần thì chổ tôi còn có vài hộp sâm dã sơn đến lúc đó ông lấy đi, Liêu chủ nhiệm, bảo trọng, tiểu Chu, sao còn khóc? Tôi cũng không phải không trở lại. . .

Cuối cùng sau khi lần lượt cáo từ cùng mọi người, Đổng Học Bân gọi La Hải Đình đồng sự hắn tin tưởng nhất vào phòng làm việc của mình.

Chị La, xin lỗi. Đổng Học Bân nói: Lúc trước an bài chị tới ủy ban kỷ luật, là tôi ở bên này không có người có thể tín nhiệm, lúc này mới cho chị tới, nhưng mới nửa năm tôi đã đi, thật ra để một mình chị ở đây, cảm giác có chút. . .

La Hải Đình lập tức nói: Học Bân, lời này của cậu là sao, không có việc gì, hơn nữa từ trong huyện điều đến thành phố, tôi cũng thăng không chỉ một cấp.

Đổng Học Bân nói: Vừa rồi tôi đi phòng làm việc của Chiêm bí thư, nghe nói lãnh đạo đang nghiên cứu chọn chủ nhiệm cho phòng giám sát số, ừm, tôi đem chị đề cử lên rồi.

La Hải Đình cười khổ một tiếng: Tôi? Chị mới lên phó chủ nhiệm nửa năm, cũng không có khả năng là chị được? Chị nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.

Đổng Học Bân khẳng định nói: Hẳn là không thành vấn đề.

La Hải Đình kinh ngạc, Tư lịch chị. . .

Tư lịch không là vấn đề. Đổng Học Bân nói: Chiêm bí thư cũng đề cử chị, Chiêm bí thư là phân công quản lý phòng giám sát số một, ý kiến hai chúng tôi cấp trên khẳng định sẽ cân nhắc, hơn nữa chuyện này. . . Thật ra hai ngày trước tôi đã cùng Tuệ Lan chào hỏi, cô ấy trong cuộc họp thường uỷ khẳng định sẽ giúp chị nói chuyện, đương nhiên, chị chỉ là nói vậy, về phần có thể được hay không, tôi còn không dám cam đoan trăm phần trăm.

Nghe vậy, La Hải Đình có chút kích động, Học Bân, chị cái này. . . Vậy chị cảm ơn cậu.

Chuyện mồm mép thôi, không cần cảm ơn. Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Tôi ngày hôm qua đã nói với vợ tôi, một ít quan hệ không tồi trước đây của tôi cũng nói cùng Tuệ Lan, đến lúc đó các người nếu như có việc, trực tiếp tìm Tuệ Lan, chức vụ của cô ấy trong thời gian ngắn hẳn là không có biến động, hơn nữa tại thành phố cũng có thể nói chuyện.

La Hải Đình ừ một tiếng, Chị nhớ kỹ.

Bảo trọng. Đổng Học Bân chân thành nói: Cho tới nay cảm ơn chị.

Là chị nên cảm ơn cậu mới đúng, thật ra vẫn đều cậu giúp chị, chuyện công tác và trong nhà của chị phiền phức cậu rất nhiều. . . La Hải Đình con mắt đỏ lên, Không nói không nói, nói nữa chị sẽ rơi nước mắt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK