Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Chủ nhật, buổi sáng.

Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên trong phòng ngủ của Phương Văn Bình, reng reng reng, reng reng reng, làm Đổng Học Bân trong chăn bị đánh thức, nghe là điện thoại di động của mình, liền mơ hồ mở mắt tìm. Trời đều sáng, bất quá có rèm cửa sổ, tia sáng không có chiếu vào nhiều, trong phòng vẫn là trạng thái âm u, chỉ có trong khe chen vào vài tia sáng mặt trời, chiếu trên mặt đất và chăn một đường sáng nhỏ.

Điện thoại di động tìm được rồi.

Đổng Học Bân ngáp một cái tiếp, A lô.

Bí thư, là tôi. Là tiếng nói của Tô Nham.

Đổng Học Bân à một tiếng, từ từ nhắm hai mắt nói: Chuyện gì?

Tô Nham lập tức nói: Quấy rối ngài nghỉ ngơi, xin lỗi, chủ yếu là cấp trên lâm thời thông báo cho một việc, nói thứ hai sẽ có một đoàn đại biểu nước Anh tới tham quan tỉnh chúng ta, hành trình an bài thành phố Bảo Hồng, huyện Tiêu Lân chúng ta cũng ở trong danh sách, thành phố rất coi trọng, nói muốn chúng ta làm tốt công tác nghênh tiếp tương quan, ừm, tôi hỏi thăm một chút, không phải khảo sát chính trị thuần túy cái gì, tới cũng phần lớn không phải người của chính giới nước Anh, có thể cũng là một giao lưu, muốn từ chúng ta léo một ít đầu tư, nhưng bởi vì cái giao lưu này là theo chính giới nước Anh với nước cộng hoà, vấn đề liên quan tương đối phức tạp, cho nên cấp trên mới đặc biệt coi trọng. Dừng một chút, Tô Nham nói: Trương huyện trưởng ngày hôm nay đến cơ quan, ý của chính phủ huyện bên kia là ngày hôm nay bắt đầu chuẩn bị nhiệm vụ nghênh tiếp, ngài xem ngài ngày hôm nay có phải là. . . Trở về một chuyến? Không có ngài lên tiếng, bên này cũng không có cách nào quyết định. Tô Nham biết Đổng Học Bân đang ngủ, nghe ngữ khí thì rõ ràng, cho nên nói ngắn gọn, đem tất cả tin tức đều một hơi nói ra.

Đổng Học Bân nói: Ngày hôm nay hả? Phỏng chừng không được, ban ngày tôi có thể không thể quay về, bên này có chút việc. Chuyện này tôi thấy cũng không phải gấp, chờ thứ hai đi, thứ hai rồi thảo luận, dù sao cũng không đến liền phải không? Chuyện này Đổng Học Bân ngày hôm qua thật ra nghe qua, là từ trong điện thoại của Phương Văn Bình cùng thư ký nghe được, như Phương Văn Bình, hắn đối với chuyện này cũng không để bụng.

Nước Anh?

Ha ha.

Đổng Học Bân cho tới bây giờ không có ấn tượng gì.

Đều nói người kinh thành phần lớn là phẫn thanh, hơn nữa là phẫn thanh không hề có nguyên tắc, lời này có chút hơi lớn. Nhưng cái này thật ra là có nguyên nhân lịch sử của, liên quân tám nước năm đó đánh vào kinh thành, trộm cướp giết người, mà trong đó cũng có nước Anh, Đổng Học Bân làm một người phẫn thanh truyền thống. Cũng như Phương Văn Bình, đối với những quốc gia này đều là có bài xích.

Có thể tiếp thu bọn họ.

Thế nhưng rất chán ghét bọn họ.

Đại khái cũng là tâm tính như thế.

Đương nhiên, cái này chỉ là chán ghét từ mặt lịch sử và mặt dân tộc, đối với dân chúng bình thường của nước ngoài Đổng Học Bân hiển nhiên là không có ý kiến gì.

Tô Nham đương nhiên cũng có thể nghe ra không coi trọng trong khẩu khí của Đổng bí thư, hắn cũng sẽ không nói cái gì nữa, lãnh đạo tự nhiên có lo lắng của lãnh đạo, hắn làm một người thư ký cũng không cần nói cái gì. Nói: Vậy được, tôi nói với bọn họ, bí thư, vậy tôi không quấy rối ngài nghỉ ngơi.

Đổng Học Bân nói: Cứ như vậy. Tôi ngủ tiếp một chút.

Điện thoại cúp, Đổng Học Bân đem điện thoại di động ném qua bên cạnh, quay đầu nhìn, Phương Văn Bình bên cạnh cũng trở mình. Đổng Học Bân nhỏ giọng nói: Đánh thức bà?

Phương Văn Bình từ từ nhắm hai mắt tiếp tục ngủ, lạnh lẽo nói: Ừm.

Nhìn đồng hồ. Đổng Học Bân nói: Mới tám giờ hơn, ngủ tiếp một chút.

Ừm. Phương Văn Bình che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, tóc có chút loạn tán loạn trên mặt, trên người cũng không mặc quần áo, vai trần lộ ra trên chăn, cả người nhìn qua cực kỳ phong vận, lúc này Phương Văn Bình không có một chút hình dạng phó tỉnh trưởng, cũng là một người mỹ phụ tầm thường.

Đổng Học Bân nhìn mà thèm, không nhịn được nhích lại cô ấy, sau khi giúp cô ấy vuốt tóc ra sau, hôn nhẹ lên cằm cô ấy, sau đó hôn lấy cánh môi khiêu gợi của cô ấy, môi dưới của Phương đại tỷ tương đối dày, nhưng không rộng, nếm vào trong miệng rất có cảm giác, non mềm. Bất quá vừa mới bắt đầu hôn một cái thì Phương Văn Bình còn không có phản ứng gì, chờ Đổng Học Bân còn muốn hôn, lại bị Phương Văn Bình nhíu mày không nhịn được đẩy ra.

Cút đi. Phương Văn Bình nghiêng người, đưa lưng về phía hắn.

Thấy cô ấy mệt như vậy, Đổng Học Bân cũng không quấy rối cô ấy, hắn cũng biết ngày hôm qua lão Phương là mệt muốn chết, hai người làm liên tục mấy tiếng Đổng Học Bân cũng không nhớ nữa, dù sao Đổng Học Bân biết mình dưới sự trợ giúp của reverse ít nhất lăn qua lăn lại Phương Văn Bình hai tiếng đồng hồ, ừm, có thể còn muốn nhiều hơn một chút, lúc đó kinh thiên động địa lửa nóng triền miên như vậy, ai nhớ kỹ chính xác thời gian chứ, khẳng định là gần sáng mới ngủ là được rồi, tính ra đến bây giờ cũng chưa ngủ được mấy tiếng giờ, lại làm dữ dội như vậy, lúc này hiển nhiên thiếu ngủ. Đừng nói Phương Văn Bình, Đổng Học Bân đều mệt không nhẹ, chỉ bất quá hắn mệt thì mệt, tay và chân mỏi thì mỏi, nhưng một thân hưởng thụ, cảm thấy đặc biệt an tường và thư thích, có thể có quan hệ trên tâm lý, thân thể mệt mỏi, mệt nhọc, nhưng trên tâm lý lại vô cùng phấn chấn ... Phương Văn Bình loại mỹ nữ lãnh đạo thân cư địa vị cao này củ không phải ai cũng đều có thể nếm đến, ngày hôm qua thật sự làm Đổng Học Bân thoải mái muốn chết.

Ngủ đi.

Đổng Học Bân liền từ phía sau nằm xuống, ôm lấy Phương Văn Bình, thuận thế đưa tay đặt trên mông lão Phương, cứ như thế nhắm mắt lại ngủ.

Phương Văn Bình cũng không phản ứng hắn.

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Một tiếng đồng hồ. . .

Chín giờ hơn, điện thoại lần thứ hai vang lên.

Lần này là điện thoại di động của Phương Văn Bình, cô ấy mở mắt đưa tay sờ sờ trên bàn, tìm được điện thoại di động tiếp, A lô. . . Ừm. . . Ừm. . . Chuyện gì, nói. . . Ngày hôm nay đến đây? Làm sao vậy? Ừm. . . Ừm. . . Lão Chu, tôi sớm nói, chổ của tôi không thịnh hành cái này. . . Coi như hết, ông không cần tới, không cần. . . Nói nói Phương Văn Bình cũng phiền, Chổ của tôi có chuyện, không tiện tiếp đãi ông, chuyện ngày hôm trước ông nói với tôi tôi không có quên, sẽ nghĩ cho ông, nhưng ông mà làm cái này, tôi sẽ mặc kệ. . . Ừm. . . Ừm, cúp đi.

Điện thoại bị cúp.

Đổng Học Bân cũng bị đánh thức, Có người tới?

Phương Văn Bình ném điện thoại di động, Đẩy, tới cái gì tới, đến tặng lễ cái này còn chưa xong, tôi thấy bầu không khí bên này rất thành vấn đề!

Đổng Học Bân cười ha ha nói: Ở đâu mà không phải là như thế, đều như nhau, bà trước đây công tác ở ủy ban kỷ luật trung ương, ở kinh thành. . . Danh tiếng của bà cũng không được, cho nên cũng không ai dám tặng lễ, bà vừa tới bên này, người ta cũng không biết bà là tính tình gì, tự nhiên phải theo 'Quy củ', nếu không được, người ta còn sợ bà gây khó dễ bọn họ.

Phương Văn Bình mắt lạnh nhìn hắn, Tôi còn cần cậu nói với tôi? Tôi không thể rõ ràng? Tên nhóc cậu bao nhiêu tuổi? Ở trong thể chế được bao nhiêu năm? Còn nói với tôi đạo lý lớn?

Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Bà coi bà kìa, làm gì mà gấp như vậy, tôi cái này không phải cũng là tùy tiện trò chuyện tán gẫu sao, chỉ là nói chơi mà thôi. Đối mặt một người mềm cứng không ăn như thế, Đổng Học Bân cũng không biết nên là tính tình gì, vừa làm người ta như vậy, hắn cũng không tranh cãi với lão Phương, đầu hàng nói: Được rồi tôi nói sai, tôi nào dám nói lý với bà, tôi đều là phải nghe bà giáo huấn, đúng không?

Phương Văn Bình nói: Cậu bớt nói giỡn với tôi đi.

Đổng Học Bân nói: Được được, vậy không nói cái này, nói một chút bữa sáng muốn ăn cái gì, anh em hôm nay xuống bếp, tự tay làm cho bà ăn một lần.

Phương Văn Bình không có tinh thần gì, Tùy tiện.

Đổng Học Bân cười nói: Vậy tôi một lát nữa xem trong tủ lạnh có cái gì thì làm cái đó.

Đều được, hiện tại không đói bụng. Phương Văn Bình mệt mỏi xoa xoa vai của mình, hơi xoay xoay cái cổ, xương cổ phát ra một tiếng rắc, hiển nhiên có tật.

Phỏng chừng cũng là đêm qua mệt mỏi, hai người làm nhiều tư thế, Đổng Học Bân cũng là tự mình tận hứng, thấy Phương Văn Bình vẫn đều rất phối hợp, hắn đương nhiên dựa theo đủ loại phương thức mình thích lăn qua lăn lại Phương Văn Bình một lần, nếu không sau này thật sự không biết có cơ hội này hay không, khi đó làm sao nghĩ được cái khác, cũng quên tuổi của Phương Văn Bình, Đổng Học Bân còn trẻ, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi cũng không tính lớn, thân thể tốt, sức khỏe khôi phục cũng nhanh, nhưng Phương Văn Bình hiển nhiên không phải người của tuổi tác này.

Vừa nhìn, Đổng Học Bân rất tự giác nắm vai của cô ấy, Tôi xoa bóp cho bà.

Phương Văn Bình liếc liếc hắn, cũng không từ chối, chậm rãi đem thân thể thả lỏng, đem vai cho hắn, sau đó cầm lấy điện thoại di động nhìn tin nhắn.

Độ mạnh được không?

. . . Ừm.

Vị trí đúng không?

Đi qua phía trái một chút.

Được, nơi này phải không?

Phương Văn Bình cũng không khách khí, mặt không biểu tình bấm bấm điện thoại di động, Đổng Học Bân nói chuyện với cô ấy thì cô ấy lạnh lùng đáp lại, đối với Đổng Học Bân một chút tôn trọng cũng không có.

Đổng Học Bân cũng quen rồi, cũng không thèm để ý, bóp vai xong lại bóp lưng cho cô ấy, lưng của người ở độ tuổi này bình thường đều không tốt lắm, cho nên không cần Phương Văn Bình nói Đổng Học Bân cũng biết, chỉ bất quá hắn xoa bóp cũng không có gì vui cả, có chút khô khan, Phương Văn Bình người ta cứ xem tin tức của điện thoại di động, phỏng chừng là xử lý công tác, Đổng Học Bân cũng phải tìm chút chuyện mà làm, vì vậy lúc xoa vòng eo cô ấy, Đổng Học Bân cũng bất động thanh sắc đem chăn che trên người của hai người xốc lên một chút, nhìn mông thịt trắng bóng của Phương Văn Bình, lúc xoa lưng thường thường lại bóp nhẹ mông thịt của cô ấy, chân cũng vươn tới, cạ nhẹ vài cái trên đùi Phương đại tỷ.

Mềm mại!

Không tính đặc biệt mềm, co dãn có thể cũng kém một ít, nhưng xúc cảm lại thật sự tốt.

Đổng Học Bân đặc biệt hưởng thụ, bàn tay đè trên mông cô ấy, mông thịt đều có thể theo khe ngón tay lộ ra.

Phương Văn Bình tựa như không biết, cũng không để ý đến hắn, hoàn toàn không nhìn những mờ ám của Đổng Học Bân, chỉ là lông mày thoáng nhíu một ít.

Đổng Học Bân cũng không quá phận, thật ra đối với Phương Văn Bình, hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có áp lực tâm lý nhất định, thân phận gia đình, cấp bậc chức vụ, tuổi tác, đều có nguyên nhân. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK