Sáng sớm.
Phòng làm việc.
Diêu Thúy và Đổng Học Bân nói về tình huống đại khái trong huyện.
Đổng Học Bân đem tách trà đặt trên bàn, nói: Vậy tình huống đứng vào hàng trong huyện là thế nào?
Diêu Thúy biểu tình ngưng trọng nói: Thật ra cậu không hỏi tôi cũng đang muốn nói với cậu đây, tuy rằng cậu là thường vụ phó huyện trưởng, Khương huyện trưởng là lãnh đạo của cậu, nhưng tốt nhất vẫn là không nên đứng vào hàng của Khương huyện trưởng, quá thế yếu, hiện tại trong huyện là Mông bí thư độc tài quyền to, mặc dù có đôi khi cũng phải cho Khương huyện trưởng mặt mũi, nhưng lúc gặp phải đại sự và liên lụy đến lợi ích, khẳng định vẫn là Mông bí thư quyết định, cái trạng thái này ai cũng không thay đổi được, hiện tại trong toàn bộ huyện, thường ủy huyện ủy đứng chung một chỗ cùng Mông bí thư chiếm hơn phân nửa, đội ngũ của Khương huyện trưởng, đại khái cũng chỉ có bí thư chính pháp ủy Sở Bành, những người khác cơ bản tất cả đều là người của Mông bí thư.
Đổng Học Bân kinh ngạc Thành kiến lớn như vậy?
Diêu Thúy gật đầu Quả thật là nghiêng về một phía.
Thường vụ phó huyện trưởng trước đây đâu?
Ông ta vốn là cùng một đội ngũ với Khương huyện trưởng, bất quá sau đó Mông bí thư đè ông ta quá độc ác, không cho đi lên, cho nên bức tới tuổi về hưu, lần này mới xuống, ông ta lui, Khương huyện trưởng bên này càng thế yếu đi, cuộc họp thường uỷ cũng. . .
Vậy phó huyện trưởng vào thường ủy đâu? Cũng đứng ở bên Mông bí thư?
Cậu nói Từ Bá Dương Từ phó huyện trưởng? Cũng là người của Mông bí thư.
Ngay cả phó huyện trưởng cũng không đứng ở đội ngũ của huyện trưởng Khương Phương Phương, có thể thấy được huyện trưởng Khương Phương Phương không tốt lắm, ài, mình làm sao bây giờ?
Diêu Thúy nhìn về phía hắn nói: Mông bí thư cũng sắp trở về rồi. Nếu không đến lúc đó cậu tiếp xúc cùng Mông bí thư? Đứng ở bên ông ta là thích hợp nhất.
Để nói sau.
Học Bân. Cậu cũng đừng vì Khương huyện trưởng lớn lên đẹp mà đầu óc nóng lên, đương nhiên, những lời này là tôi làm bạn học cũ đề nghị.
Ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ quan sát, không vội.
Thật ra Đổng Học Bân trong lòng lại nói thầm, trong lòng nói Diêu Thúy thật đúng là lý giải mình, ăn ngay nói thật, ngay từ đầu lúc tiền nhiệm Đổng Học Bân thật sự dự định đứng ở bên này của Khương Phương Phương, thứ nhất hắn là thường vụ phó huyện trưởng. Như vậy đứng vào hàng là đương nhiên, nếu không Khương Phương Phương gây khó dễ cho hắn cũng rất dễ, hơn nữa điểm thứ hai, Khương Phương Phương thật sự là quá đẹp. Rất đúng khẩu vị của Đổng Học Bân, cho nên về tình về lý đều hẳn là phải hướng vào cô ấy, nhưng nghe Diêu Thúy nói như thế, Đổng Học Bân trong lòng bồn chồn, ngày của Khương Phương Phương qua khó như vậy, Mông bí thư độc tài đại cục, dưới cái tình huống này mình dựa vào hướng Khương huyện trưởng, vậy hiển nhiên có chút tự tìm đường chết? ?
Hắn còn trông cậy vào trong nửa năm đề bạt mà.
Nếu như thật sự theo đội ngũ của Khương Phương Phương, đừng nói nửa năm, một chút thực quyền cũng bắt không được. Đắc tội người đứng đầu huyện ủy, hắn sợ rằng hai năm cũng thăng không nổi!
Ài, tình huống có chút phức tạp.
Chuyện này trước để qua một bên, trước quan sát tình thế rồi nói.
Đổng Học Bân có quyết định Diêu Thúy. . . Ài, gọi như thế quá không quen, lúc có người tôi gọi cô tiểu Diêu, lúc không có người gọi Thúy nhi được không?
Diêu Thúy cười cười Được đấy.
Đổng Học Bân liền nói: Mấy ngày nay rất nhiều người hẹn tôi ăn, bất quá tôi đều hẹn lại. Tôi muốn nhìn tình thế trước rồi nói, đứng vào hàng cũng không nóng nảy, cho nên nếu có người gọi điện thoại hẹn đến chỗ cô, cô cũng đẩy giúp tôi.
Diêu Thúy gật đầu nói: Được, tôi nhớ kỹ.
Vậy cô đi về trước đi. Bên này cũng không có việc gì.
Được, có việc cậu điện thoại tôi.
Trước đây đều là vừa tiền nhiệm liền đứng vào hàng, có người là theo cảm giác, có người lại là bất đắc dĩ, lúc này … Đổng Học Bân nghĩ cần phải thận trọng một chút.
. . .
Mười giờ.
Phòng họp nhỏ chính phủ huyện.
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, đến sớm năm phút đồng hồ, vừa vào phòng họp, đập vào mặt là đầy khói thuốc, hắn cũng là người hút thuốc, thế nhưng mùi thuốc trong phòng thật sự quá lớn, vừa nhìn cửa sổ cũng mở ra, bất quá có thể không có quạt gió, mùi thuốc lá không ra được. Từ điểm này Đổng Học Bân cũng nhìn ra chút tư vị, lẽ ra Khương Phương Phương là huyện trưởng, còn là nữ huyện trưởng, lãnh đạo là nữ đối với thuộc hạ hút thuốc thì đều có suy nghĩ, chớ chọc lãnh đạo mất hứng, dù sao mùi thuốc lá cũng quá lớn, nhưng trong phòng họp nhỏ không có cái bầu không khí này, mấy người đều thoải mái hút thuốc, đương nhiên cái này cũng không thể nói rõ nhiều, nhưng ít nhất là một tín hiệu rất nhỏ, xem ra Diêu Thúy nói rất đúng, Khương huyện trưởng trong huyện chính là bị Mông bí thư ép tới rất chết.
Đổng huyện trưởng.
Ồ, Đổng huyện trưởng tới.
Bên trong cũng không ít người, Đổng Học Bân nhận thức cũng là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân, gã ở bên kia phát văn kiện, nhìn thấy Đổng Học Bân cũng khách khí chào hỏi.
Lúc này, một người trung niên đi lên, chủ động đưa tay nắm với Đổng Học Bân, nụ cười đọng ở ngoài miệng nói: Đổng huyện trưởng, lần trước đón gió cũng không giới thiệu, tôi là Từ Bá Dương.
Từ Bá Dương?
Phó huyện trưởng vào thường ủy huyện ủy sao?
Tính toán, trong chính phủ huyện này thì Từ Bá Dương là người đứng thứ ba, cấp bậc như Đổng Học Bân, chỉ bất quá trên chức vụ lại thấp hơn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cười nắm tay với ông taTừ huyện trưởng, xin chào.
Từ Bá Dương cười nói: Sắp họp rồi, trước không nói nhiều, có cơ hội ăn thì trò chuyện, đến lúc đó hai ta phải uống vài ly.
Nhất định. Đổng Học Bân nói có lệ.
Sau đó, lại một người chủ động đi lên Đổng huyện trưởng, tự giới thiệu một chút, tôi là Lữ Chí.
Đổng Học Bân cười cầm tay hắn Lữ huyện trưởng, xin chào. Lữ Chí hắn cũng nghe qua, cũng là một phó huyện trưởng, nhưng quản lý cái gì thì hắn không rõ ràng lắm.
Đây là Đổng Học Bân lần đầu tiên họp tại huyện Trinh Thủy, mọi người cũng có ánh mắt, biết Đổng huyện trưởng còn không nhận thức được đầy đủ người, vì vậy rất nhiều người đều đến đây giới thiệu một chút. Đổng Học Bân cũng cười ha ha ứng phó, trong đầu cũng đem bọn họ nhớ xuống, nhận thức lẫn nhau một chút.
Sau vài phút.
Âm thanh giày cao gót ở ngoài cửa vang lên.
Phòng họp nhỏ nhất thời yên tĩnh, mọi người nhanh chóng dụi tàn thuốc, ngồi trở lại vị trí của mình.
Đổng Học Bân thấy bên cạnh vị trí huyện trưởng có một cái ghế không, chỉ biết khẳng định là chỗ ngồi của mình, vì vậy cũng bước nhanh qua.
Sau một khắc, thân ảnh của Khương Phương Phương xuất hiện ở cửa phòng họp.
Cô ấy không nhanh không chậm bước vào, nhàn nhạt nhìn mọi người Ừm, họp thôi. Nói xong, từ từ ngồi xuống ghế.
Tất cả mọi người ngồi thẳng dậy.
Ngay cả Từ Bá Dương cũng mắt mở to miệng ngậm chặt, lẳng lặng chờ Khương huyện trưởng chủ trì hội nghị, ngay cả là người của Mông bí thư, nhưng dù sao trong chính phủ huyện Khương Phương Phương mới là người đứng đầu, ông ta phỏng chừng cũng không dám chống đối ra mặt với Khương Phương Phương, bên trong đều có một mức độ, cũng có cân đối. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh