Bên ngoài.
Trong đại sảnh.
Rất nhiều người đều đi đến quầy để đem thẻ bạc đổi thành tiền mặt, một vài người trở về nghỉ ngơi, một vài người thì rãnh rỗi, cho nên đi chơi máy Lucky Seven.
Tràng diện có chút hỗn loạn.
Có nhiều người vẫn không cam lòng quay lại mắng mỏ sòng bạc.
Nhân viên công tác của sòng bạc tất cả hầu như đều đi ra, vội vàng duy trì trật tự.
Chu lão! Mấy người vừa nghe nói chuyện vừa rồi cũng từ chổ khác chạy tới ngoải sảnh, không thể tưởng tượng nói: Ngài thật thua?
Chu lão gật đầu, nhìn về phía Đổng Học Bân, Thua.
Tống Ngọc Hổ trong lòng nói các người sao nhiều chuyện thế hả, liền nói: Chu lão là không xuất toàn lực, cùng lắm cũng chỉ thua một chút mà thôi.
Một người nói: Vậy vẫn là có một chút hả?
Một phụ nữ nói: Đúng vậy, vì sao dừng ngoải sảnh? Cái tổn thất này. . .
Chu lão chậm rãi nói: Không cần nghe tiểu Tống tìm mặt mũi cho tôi, tôi đâu chỉ là thua một chút?
Tống Ngọc Hổ nói: Ngài và hắn có thua có thắng, nếu đánh đến cuối cùng thắng bại còn khó mà nói.
Chu lão lắc đầu, nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân xa xa, Các người tự mình nhìn hắn, lúc đánh bài thì tôi đã phát hiện, còn có khi chơi mạt trược hắn động tác bắt bài của hắn, tay trái rõ ràng là có gãy xương, chỉ có thể miễn cưỡng cử động một chút, dùng lực phỏng chừng đều không được, còn có dáng dấp khập khiễng, trên đùi khẳng định cũng có vết thương, rõ ràng hiện tại không phải trạng thái tốt nhất của hắn, với cái dạng này còn thắng tôi, các người nói tôi thua một chút?
Tống Ngọc Hổ hít vào một hơi.
Những người khác cũng đều nhìn bên kia một chút.
Không phải như vậy chứ, người trẻ tuổi kia lại có thể bị trọng thương!
Có thương thế như vậy. Dĩ nhiên còn thắng thần bài về mặt gian lận? ?
Chu lão nói: Cho nên cũng không cần hỏi, cũng chưa kịp nói với các người, tôi trực tiếp cho tiểu Tống ngừng ngoài sảnh, người trong chúng ta. . . Không có một ai là đối thủ của hắn, không chỉ là kỹ thuật đánh bài, nhìn hắn chơi Roulette, còn không biết có thủ đoạn khác hay không.
Baccarat hắn cũng được?
Blackjack không nói. Đổ súc sắc thế nhưng. . .
Chu lão ngắt lời nói: Đều ngừng đi, để chu toàn....
Tống Ngọc Hổ nói: Hắn trước đó nói qua muốn đi chơi Baccarat và cái khác, có thể thật đúng là có phương pháp chúng ta không nhận thấy được. Nếu không sẽ không tự tin như vậy.
Người phụ nữ mắt hung ác, Bằng không chúng ta đem hắn. . .
Tống Ngọc Hổ lại càng hoảng sợ, vội nói: Cái này không được. Người của tôi trước đó tiếp xúc với hắn qua, ngay cả xe tải đều đụng không chết hắn, ngược lại còn bị hắn phế đi hơn hai mươi người của tôi!
Phụ nữ ngẩn ra, Hắn có thể đánh như thế?
Chu lão cũng không ngờ, nhìn Tống Ngọc Hổ một cái.
Tống Ngọc Hổ thở dài nói: Tôi cũng không muốn nâng sĩ khí của người khác diệt uy phong của mình, nhưng sự thật là như thế, thương thế của hắn không phải bị người của tôi làm ra, lúc trước người của tôi tiếp xúc với hắn thì hắn cũng đã gãy xương toàn thân rồi, đã như vậy còn. . . Tôi cũng không biết hắn là từ đâu nhảy ra, dù sao những người trên thuyền chúng ta cho dù đều lên. Chỉ sợ cũng bắt không được hắn, tôi không kiến nghị dùng thủ đoạn khác.
Đánh? Đánh không lại!
Đổ? Đổ không xong!
Mẹ kiếp! Sao đụng phải một người như thế!
Mấy người cũng sẽ không nói cái gì, đụng phải một lưu manh như thế, cũng chỉ có đóng cửa là an toàn nhất, đối với quyết định của Chu lão. Bọn họ cũng không có ý kiến.
Về phần máy Lucky Seven?
Bọn họ đều không coi là gì!
Còn chưa nghe nói qua ai có thể dựa vào gian lận thắng tiền từ máy Lucky Seven cả!
Bên trong máy Lucky Seven tất cả đều là máy vi tính khống chế, chỉ cần gạt cần, phàm là có hành vi quấy rối, máy Lucky Seven cũng sẽ phát cảnh báo, cũng không có khả năng gian lận.
Ơ, tên nhóc kia làm gì vậy? Tống Ngọc Hổ bỗng nhiên nhìn về phía Đổng Học Bân.
Một người nhíu mày nói: Sao đứng ở máy Lucky Seven bên kia không động?
Đây là muốn chơi máy Lucky Seven? Chu lão đã không có lo lắng gì, chỉ là hiếu kỳ, Đi, đi xem một chút.
. . .
Trong góc.
Đổng Học Bân và Trương Long Quyên bọn họ đi tới một chổ an tĩnh.
Bên này máy Lucky Seven hầu như đều ngồi đầy người, bởi vì chỉ còn cái này có thể chơi, thế nhưng có một máy không ai ngồi, chính là cái máy lúc đầu Đổng Học Bân vừa vào sòng bạc liền chơi, hơn mười phút, một người ngồi cũng không có, tình nguyện ở bên kia chờ.
Trầm Tiểu Mỹ nghi hoặc nói: Sao cái máy này không người ngồi?
Trầm Tiểu Diễm nói: Em trước đó có nghe nói, hình như tháng trước cái máy này trúng qua một lần giải thưởng lớn một tỷ đô la, cho nên đều nghĩ không có khả năng ra nữa.
Trầm Tiểu Mỹ à một tiếng, Thì ra là thế.
Đổng Học Bân cười nói: Chúng ta chơi máy Lucky Seven một chút?
Trương Long Quyên nhìn thời gian, Được, đợi cũng là đợi thôi.
Tôi thấy hay là thôi đi. Trầm Tiểu Mỹ va li thẻ bạc, nói: Tuy rằng chơi vài ván cũng không nhiều, nhưng tốt xấu cũng là tiền, còn không bằng giữ lại cho công ty của Trương tổng. Cô ấy là không muốn lãng phí, bởi vì bên trong tùy tiện một thẻ bạc thấp nhất đều là một tháng tiền lương của cô ấy, nếu như không công ném vào như thế, Trầm Tiểu Mỹ cũng đau lòng, Đều sắp đi rồi, cũng đừng cho bọn họ tiền.
Trầm Tiểu Diễm ừ một tiếng, Điều này cũng đúng.
Trương Long Quyên nhìn Đổng Học Bân, cười nói: Tôi thấy Tiểu Đổng tay rất ngứa ngáy, đã chờ không được, ha ha, bằng không chơi vài ván đi, cũng không bao nhiêu tiền.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi cũng không muốn cho bọn họ tiền, chúng ta thắng tiền cũng không dễ dàng, bất quá. . . Ai cho ai tiền còn không nhất định.
Trương Long Quyên một dì, Ý của cậu là?
Trầm Tiểu Mỹ ngạc nhiên nói: Ngài nói cậu có hi vọng trúng?
Không nhất định, tôi thử xem sao. Đổng Học Bân cũng không có nắm chắc trăm phần trăm.
Thế nhưng cái không nhất định này, cũng đã khiến cho Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ có chút giật mình, Ngài thật sự được? Loại máy móc này không dùng được, Đổng tiên sinh ngài đừng chơi bậy, tôi nghe nói nếu như bởi vì quấy rối hoặc là có ngoại lực tác dụng vào, máy Lucky Seven của bọn họ ở đây sẽ vang lên cảnh báo! Đến lúc đó bị bọn họ tra ra chúng ta gian lận, vậy những thẻ bạc này đã có thể khó mà nói, ngược lại cho bọn họ một lý do!
Đổng Học Bân gật đầu, Yên tâm. Tôi có tính toán.
Trương Long Quyên hơi ừm một cái, Vậy tên nhóc cậu thử xem.
Tôi cũng không cam đoan có được hay không nha chị Trương, nếu như không được ngài đừng trách tôi.
Ha ha, tỷ lệ của máy Lucky Seven ai cũng biết, lúc đầu chị cũng không ôm hy vọng gì, thử xem sao, không được thì không được. Cũng ăn không hết bao nhiêu thẻ bạc của chúng ta. Trương Long Quyên không sao cả nói.
Vừa nghe, Đổng Học Bân cũng dễ dàng, Tốt lắm.
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ cũng không biết Có hi vọng của Đổng Học Bân cái hy vọng này rốt cuộc là từ đâu tới. Không phải tùy cơ sao? ?
Cái này cũng có thể gian lận?
Cái này làm sao gian lận!
Bên kia, Chu lão đã mang theo Tống Ngọc Hổ và không ít người phụ trách đến gần.
Đổng Học Bân nhìn lại, Ha ha. Vừa nhắc đến các người các người đã tới, chuyện ngày hôm nay các người làm có phải là có chút nói không thông không hả?
Tống Ngọc Hổ nói: Là cậu nói không thông đấy chứ?
Đổng Học Bân nói: Tôi thắng tiền của tôi, có cái gì sai sao?
Tống Ngọc Hổ nói: Lần này là chúng ta mắt vụng về, bất quá cậu nhớ kỹ, không có lần sau.
Đừng nói lần sau ba, chuyện của chúng ta lần này còn chưa xong, Trương đại tỷ của tôi còn thiếu tám trăm triệu mới đủ, không thắng hai tỷ hơn chúng tôi cũng không dự định đi đâu. Đổng Học Bân cười nói.
Tống Ngọc Hổ sửng sốt, không biết đáp gì: Máy đều ngừng, cậu. . .
Còn thiếu một tỷ?
Cậu đi chổ nào thắng!
Cái này không phải nói giỡn hay sao? ?
Đổng Học Bân bĩu môi.Cái này không phải còn có máy Lucky Seven sao?
Máy Lucky Seven? Ánh mắt của mấy người nhìn về phía hắn đều có chút buồn cười.
Ha ha, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi biết đây là hoàn toàn dựa vào vận khí, bất quá đã quên nói cho các người biết, vận khí của tôi luôn luôn tốt. Đổng Học Bân cười cười.
Tống Ngọc Hổ và mấy người người phụ trách đều bị hắn chọc cho nở nụ cười.Khẩu khí quá lớn? Tốt, chúng tôi nhìn xem vận khí tốt của cậu!
Đổng Học Bân cũng không nói nhiều, xoay người, chậm rãi ngồi xuống thai máy Lucky Seven trên cơ bản không người ngồi.
Động tĩnh bên này nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người, dù sao Đổng Học Bân vừa rồi làm ra danh tiếng lớn như vậy, thấy hắn lại ầm ĩ với người của sòng bạc. Mọi người toàn bộ vây đến đây!
Mau đi nhìn xem!
Tiểu tử kia lại muốn chơi?
Có ý tứ! Bất quá máy Lucky Seven. . .
Tôi nghe hắn tuyên bố, còn muốn thắng tám trăm triệu đô la!
Dựa vào máy Lucky Seven mà thắng? Cái đệch! Điều này sao có thể?
Là không có khả năng, cho nên mới muốn xem, anh đã quên hắn từ một thẻ bạc thắng tới một tỷ hơn sao? Lúc đó không phải cũng không có khả năng sao?
Nhưng máy Lucky Seven cũng không có biện pháp gian lận mà?
Nói cũng đúng, Roulette có thể, súc sắc có thể, mạt trượt có thể, bài có thể, nhưng máy Lucky Seven loại hoàn toàn dựa vào vận khí này thì làm sao gian lận? Tôi nghe đều chưa từng nghe qua.
Hơn nữa hắn sao còn ngồi cái máy này hả? Cũng là tháng trước mới ra giải thưởng lớn, cái này càng không được, một máy một năm có thể ra một lần giải thưởng lớn đã là hiếm có rồi.
Người càng vây càng nhiều, tất cả đều đến đây!
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ đều bị chen tới phía sau cái ghế của Đổng Học Bân.
Chu lão nhíu mày nhìn Đổng Học Bân, Tống Ngọc Hổ và người phụ trách khác cũng đều lẳng lặng ở một bên chuẩn bị nhìn chê cười của Đổng Học Bân, hắn tuyên bố quá lớn, không người cho rằng sẽ thắng.
Đổng Học Bân nở nụ cười, quay đầu lại nói: Thẻ bạc?
Trầm Tiểu Mỹ mới nhớ tới, đem cái va li mở ra, lấy ra một xấp thẻ bạc mười ngàn đưa cho hắn.
Nhưng Đổng Học Bân dưới cái nhìn giật mình của mọi người chỉ dùng ngón tay lấy ra một thẻ bạc mười ngàn.
Trầm Tiểu Mỹ ặc một tiếng, Chỉ một cái? Ngài. . .
Đổng Học Bân cười ha ha quay người lại, đưa tay để lên hình vẽ trên máy, không để cho người khác thấy, lập tức nhắm hai mắt lại, sau một lát, đem thẻ bạc mười ngàn kia nhét vào, đưa tay kéo cần gạt, tay cũng rời khỏi máy.
Hình ảnh chuyển động rất nhanh!
Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn thẳng!
Đổng Học Bân lúc này mới trả lời Trầm Tiểu Mỹ, . . . Một thẻ là đủ rồi.
Sau đó dưới ánh mắt kinh khủng của mọi người ở đây, máy Lucky Seven bắt đầu cho ra kết quả! !
7!
7!
. . . 7!
Máy Lucky Seven vang lên!
Bên dưới nhất thời ào ra một tỷ thẻ bạc! !
Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng! !
Sau một khắc! Toàn trường ồ lên! !
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh