Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.

Chưa đến một giờ.

Hầu mẫu lộ vẻ ra lạnh nhạt đi ở phía trước, Hầu Văn và Đổng Học Bân kề vai sát cánh đi ở phía sau, mấy người đi đăng ký.

Cậu ngồi chổ nào?

Ừm, phía trước đi.

Được, tôi lập tức tới.

Nếu không xuống máy bay rồi nói? Chổ mẹ cậu. . .

Không có việc gì, chờ tôi cất hành lý trước, xuống máy bay phải mang đồ, còn không biết lúc nào tạm biệt, chờ tôi nha.

Hầu Văn phải đi phía sau.

Đổng Học Bân cầm đồ, lập tức ngồi xuống chổ cạnh cửa sổ, quay đầu lại nhìn phía sau một chút, chỉ thấy Hầu Văn cất hành lý xong rồi đến đây.

Hầu mẫu nhíu mày nói: Đi làm gì.

Hầu Văn nói: Con đổi chổ, tâm sự với bạn học.

Hầu mẫu hờn giận nói: Vừa rồi hàn huyên nửa ngày, được rồi.

Chỉ mới một hồi mà, đã nhiều năm không gặp. Hầu Văn mất hứng nói.

Bạn học của con, không có ai có tiền đồ, con tiếp xúc nhiều có ích lợi gì. Hầu mẫu đông cứng nói.

Chuyện của con mẹ đừng động, mỗi lần đều là nghe mẹ với ba con, nhưng mẹ mấy người con tiếp xúc mấy năm qua, thằng nào cũng tệ như thằng nấy, con sớm bị bọn họ làm phiền, đám đó cũng coi như là bạn bè? Lúc có chuyện ai quản! Hầu Văn không thích nghe, tự mình quay đầu đi.

Hầu mẫu cả giận nói: Học tranh luận phải không?

Đối với Đổng Học Bân và anh em đại học ký túc xá trước đây, Hầu Văn rất có cảm tình, bốn năm đại học xảy ra không ít chuyện, tuy rằng cũng không lớn, nhưng lại có thể trực tiếp nhìn ra, ví dụ như năm hai có một lần Hầu Văn cùng một người của lớp khác ồn ào tại cửa căn tin, đối phương là một học trưởng, nhận thức người cũng tương đối nhiều, một cú điện thoại gọi tới hai mươi mấy người, Hầu Văn bên này cũng cũng chỉ có vài người trong ký túc xá bọn họ, cuối cùng người học trưởng kia thấy bọn họ chỉ có vài người, khí thế cũng nổi lên, đi qua đấm cho Hầu Văn một quyền, người học trưởng kia phỏng chừng cho rằng bọn họ không dám động thủ, dù sao nhân số chênh lệch quá lớn, nhưng khiến cho Hầu Văn và mấy người trong ký túc xá đều trừng to mắt ra chính là, Đổng Học Bân ở ký túc xá và trường học vẫn đều không thích nói, thấy thế lại có thể một cước đá vào chân của người học trưởng, sau đó nhào vào trên người đối phương mà đánh, mặc kệ người bên kia đánh hắn ra sao, Đổng Học Bân cũng không buông tay, từng quyền từng quyền đánh vào người học trưởng, cuối cùng, Đổng Học Bân mấy người đương nhiên bị đánh, cả một tháng đều là khập khiễng đi, nhưng lần này cũng khiến cho Hầu Văn và người của ký túc xá nhìn Đổng Học Bân với cặp mắt khác xưa, mọi người mới biết được cái gì gọi là bạn bè.

Cái gì là bạn bè?

Hầu Văn cảm thấy đây mới là bạn bè!

Đổng Học Bân ngay cả mấy năm đại học cũng không đặc biệt thích giao lưu, cảm giác như quan hệ với mọi người không gần không xa, nhưng Hầu Văn vẫn nhớ kỹ chuyện này.

Ở khoang trước.

Hầu Văn đi qua, Cô ơi.

Cô gái ngồi bên cạnh Đổng Học Bân, Sao?

Phiền phức cô chuyện này, làm phiền có thể đổi chỗ ngồi hay không? Tôi ở ghế bảy phía sau, cũng là kế bên cửa sổ. Hầu Văn nói.

Đổng Học Bân cũng nói với cô gái: Thật xin lỗi, đôi tôi là bạn học cũ, vừa gặp phải ở sân bay, chỗ ngồi cũng không cùng nhau, cô xem?

Cô gái thấy thế, gật đầu, Được, không có việc gì.

Vậy cảm ơn. Đổng Học Bân và Hầu Văn nói lời cảm ơn vài lần.

Không bao lâu, Hầu Văn ngồi xuống bên cạnh Đổng Học Bân, máy bay cũng bắt đầu chuyển động trên đường băng.

Học Bân, tướng mạo của cậu không thay đổi, nhưng tính cách thay đổi rất nhiều. Hầu Văn nhìn hắn nói: Thích nói, cũng rộng rãi hơn.

Đổng Học Bân cười cười, Rèn đúc mà, bất quá thật ra tôi trước đây cũng cái tính cách này, cũng là ba tôi qua đời đả kích rất lớn với tôi, nên lúc đại học mới im lặng nhiều, trước đây cho dù là không th1ch nói, anh em cũng rất hài hước, chủ yếu là cậu không có con mắt giỏi phát hiện.

Hầu Văn cũng vui vẻ, Cậu hài hước cái rắm, còn nhớ rõ lần kia đánh nhau ở năm hai chứ? Chúng ta tính luôn chỉ có năm người, đối diện là hai mươi mấy người, người ta nhân số chiếm ưu, cho tôi một quyền cũng là cho, cậu thì ngược lại, đi tới một cước, làm tôi nhìn mà choáng váng.

Đổng Học Bân cười một tiếng, Lần kia quả thật bị đánh không nhẹ, bất quá người nọ cũng không sống khá giả, nghe nói nằm viện ba tháng? Chúng ta cũng không tính thua.

Hầu Văn nói: Đúng vậy, cuối cùng vẫn là nhờ ba tôi bãi bình, nếu không mấy người chúng ta đều bị đuổi học.

Đổng Học Bân nói: Bọn họ hẳn là may mắn tôi thủ hạ lưu tình, nếu như hiện tại, cũng không cần các người, một mình tôi cũng diệt hai mươi mấy người bọn họ.

Hầu Văn: . . . Tôi hiện tại nhìn ra khiếu hài hước của cậu rồi đấy, hài hước lắm!

Đổng Học Bân nói: Vẫn không biết ba cậu đang làm gì, cậu cũng không nói.

Lúc trước cũng là một cán bộ phía nam, cấp bậc không cao, ở kinh thành tôi nào dám nói, chỗ đó quơ tay một cái đều có thể chụp trúng mấy người cán bộ cấp xử, ba tôi tính cái gì, ha ha, sau đó ba tôi thăng vài cấp, hiện tại mới hơi được một chút. Âm thanh của Hầu Văn đè thấp một chút.

Vậy cậu cũng không tồi rồi?

Cũng tạm được, xí nghiệp nhà nước.

A, vậy không tồi.

Dĩ nhiên, hiện tại cũng coi như là lãnh đạo, cũng là không nhiều lắm, thật ra cũng bình thường, được rồi Học Bân, còn cậu? Làm công tác gì?

Hai ta không khác biệt lắm, tôi sau khi tốt nghiệp thì thi đậu nhân viên công vụ.

Ấy chà, cậu được đấy, dì Loan khẳng định vui vẻ lắm đây.

Đúng vậy, mẹ tôi rất vui vẻ, thế hệ trước mọi người thích làm quan, thật ra tiến vào mới biết được, không tốt như trong tưởng tượng, cũng không phải làm quan gì, làm việc nơi chốn đều phải cẩn thận, công tác làm nhiều không được, công tác làm thiếu cũng không được, làm vừa đủ cũng không được, phiền phức!

Không sai! Cậu nói cái này đúng với lòng tôi!

Hai người càng ngày càng hăng say, đều mang vẻ hưng phấn đã lâu không gặp.

Bỗng nhiên, Hầu Văn nói: Còn chưa có hỏi, cậu đi Ma Cao làm gì hả? Đi công tác?

Coi như đi công tác. Đổng Học Bân nói: Bất quá chủ yếu là du ngoạn, qua bên kia, đi chơi với vợ tôi.

Cậu đã kết hôn? Được đấy, tôi còn chưa có nữa. Hầu Văn cười ha ha, Vợ cậu chổ nào đâu? Cho tôi nhìn với.

Cô ấy đi trước, đợi sau khi đến có cơ hội khẳng định giới thiệu cho cậu, còn cậu? Cậu cùng dì trên Ma Cao làm gì? Đổng Học Bân hỏi.

Hầu Văn nói: Chúng tôi cũng là du ngoạn, đơn vị ba tôi tổ chức.

Đổng Học Bân cũng không nghĩ nhiều, trong lòng nói còn thật là trùng hợp, đều là du ngoạn, vì vậy cười nói: Còn rất điệu thấp, ngồi khoang phổ thông? Cấp bậc của ba cậu hẳn là không thấp, thế nào cũng phải ngồi thương vụ khoang thuyền khoang hạng nhất hả?

Hiện tại vé máy bay không dễ đặt, đang là mùa du lịch. Hầu Văn lắc lắc tay, nói: Hơn nữa cậu không biết, làm quan đều phải chú ý ảnh hưởng, khoang hạng nhất quá chói mắt, còn không cho chi trả, khoang phổ thông rất tốt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK