Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối.

Bầu trời đêm vây quanh ánh trăng ánh sao.

Trong một gian phòng ở tầng ba của biệt thự, hơi nước lượn lờ trên cửa phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng vòi phun xả nước, bơi xong, Tạ Tuệ Lan đang ở bên trong tắm vòi sen. Cũng không biết là ai thiết kế trang hoàng, buồng vệ sinh ở giữa hai gian phòng ngủ đều có bố cục kính mờ, rất giống kiểu ở khách sạn, có điều còn khoa trương hơn một ít, bởi vì đối diện với cái giường kia là phiến kính mờ, cho nên khi Đổng Học Bân ngồi trên giường, hầu như có thể nhìn hết từ trên đến dưới dáng hình thon thả của cô, như ẩn như hiện ở mặt sau lớp kính.

Câu người!

Tạ tỷ cũng thật là gầy!

Đổng Học Bân nhìn thấy thế mặt đỏ tim đập nhanh, trong lòng cũng nhảy lên một cái, tuy rằng biết rõ trước khi kết hôn không nhiều hy vọng được cùng cô, nhưng vẫn là tỉ mỉ đem trải chăn ra rồi chui vào.

Reng reng reng, reng reng reng, di động vang.

Không phải là của mình, mà là phát ra trong túi của Tạ tỷ.

Tạ tỷ là Huyện trưởng, điện thoại khẳng định không thể chậm trễ, Đổng Học Bân tự nhiên biết rõ điểm này, đành phải bất đắc dĩ chui ra khỏi chăn, đi đôi dép lê mở túi xách tay của chị lấy điện thoại di động ra, nhìn xem màn hình, cũng không biết dãy số này, hình như bên tỉnh Bắc Hà gọi tới, vì thế chạy nhanh đến cửa buồng vệ sinh cửa, gõ cửa thùng thùng.

“Tạ tỷ! Tạ tỷ!” Đổng Học Bân lớn tiếng nói.

Tiếng nước bỗng nhiên ngừng, “Ha ha, sao vậy ?”

“Đừng ha ha nữa, điện thoại của chị, này, mở cửa” Đổng học Bân giơ cao điện thoại lên.

“Mẹ tôi sao? Cậu nghe đi, nói với bà đêm nay tôi không quay về”.

“Không phải, dãy số lạ, không lưu”.

Lốp bốp, vài tiếng dép lê rơi xuống đất, chỉ thấy bên trong mơ mơ hồ hồ bóng người càng ngày càng gần, đường cong khắc ở trên kính mờ mờ, kẹt một tiếng, cửa phòng tắm liền hơi hơi mở, hô, hương thơm nhè nhẹ của sữa tắm hòa với hơi nước bay ra.

Lập tức, một cánh tay trần duỗi ra bên ngoài, “Đưa cho tôi, cảm ơn”.

Đổng Học Bân đỏ mặt lên, bởi vì Tạ Tuệ Lan tuy rằng không rộng cửa, nhưng ngay sau cửa không có ý tránh né cái gì, trên người cũng không cuốn khăn tắm, mà cứ đường đường hoàn hoàng đứng ở đó, chìa tay ra bảo Đổng Học Bân đưa điện thoại, tay kia thì còn vuốt vuốt tóc dài, giống như hoàn toàn không thèm để ý trên người như thế nào, thần sắc rất bình thường, biểu tình giống như lúc cô đi ở ngoài đường vậy, không thể nói da mặt cô không dày được. Đổng Học Bân vẫn muốn chiếm tiện nghi của cô, mới vừa rồi lúc bơi sờ cô vài cái, nhưng chờ Tạ Tuệ Lan đứng trước mặt, Đổng Học Bân lại có chút lúng túng, ho khan một tiếng cũng không dám nhìn nhiều, chạy nhanh đến đưa điện thoại cho cô

Tạ Tuệ Lan cười cười, đóng cửa

“Alo, ai vậy… Hoàng Cục trưởng? Ừm, chào anh, có việc sao… ừm… ừm.. Tôi không ở trong huyện để hôm khác đi, được không?”

Không nghe nữa, Đổng Học Bân đi trở về bên trong phòng, lại cởi giầy nằm vào trong chăn, từ từ châm thuốc, quan sát cửa kính phòng tắm, hình ảnh không rõ lắm, tối tối, nhưng những đường cong trên thân người Tạ tỷ vẫn rất rõ ràng.

Năm phút…

Mười phút…

Hai mươi phút…

Cửa phòng tắm vừa mở ra, giọng nói nhẹ nhàng bay ra, “Tiểu Bân, sấy tóc cho Tạ tỷ, có được hay không?”

Đổng Học Bân toát mồ hôi, trong lòng nghĩ chị mau chui vào chăn đi, đến đây đi, tôi chờ đã nửa ngày rồi, “Không phải có máy sấy rồi sao, sao lại muốn tôi sấy?”

“Lần trước cậu sấy cho chị một lần, thấy rất thoải mái, ha ha, nghiện rồi”.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ, xoay người xuống giường nói: “Được rồi được rồi, chị cứ sai tôi đi!”.

“Cậu mệt mỏi thì thôi đi, coi như Tạ tỷ chưa nói, ha ha”.

“Tôi sao có thể coi như là chưa nói? Ài, không phải tôi lấy về một bà lão đâu, tôi lấy về một lão phật gia” Ngoài miệng oán giận, Đổng Học Bân trên mặt vẫn vui vẻ, vào buồng vệ sinh hơi nước mờ mờ, sau khi mở cửa ra liền nhìn về phía Tạ Tuệ Lan chuẩn bị chải đầu cho cô, “…Ai u, sao chị lại không mặc quần!” Lúc vào vẫn chưa hề chuẩn bị tinh thần, Đổng Học Bân theo phản xạ có điều kiện lùi lại một chút.

“Đi ngủ bây giờ, còn mặc quần làm gì?”

“Hắc, vậy cũng phải cuốn khăn”.

“Trong nhà cũng không có người ngoài ha ha”.

Trên người Tạ Tuệ Lan một cái nội y màu đen sọc xanh thêu hoa, thân trên mặc một chiếc áo sơmi trắng vạt áo đến ngang mông, cũng không che được bao nhiêu.

Đổng Học Bân mở rộng tầm mắt, nhưng cũng không tiện nhìn chằm chằm xem, “Đúng rồi, vừa rồi ai gọi điện thoại?”

“Hoàng Thế Trung” Tạ Tuệ Lan vẫy vẫy tóc ướt sũng vuốt tay xuống

“Hoàng Thế Trung? Quen tai? Ô ô, chính là cái người mà chị nói sẽ là Trưởng phòng giáo dục huyện?”

Tạ Tuệ Lan cười ừm một tiếng, “Ở tầng dưới tầng nhà tôi, nói vợ anh ta và anh ta muốn đến thăm tôi”.

“Đây là xếp hàng rồi?”

“Không phải, ngày hôm qua anh ta cũng đã đến thăm Bí thư Hướng Đạo, gọi là đi ra mắt”.

“Đến thăm Hướng Đạo trước? Vậy đừng để ý đến hắn, vừa nhìn đã thấy không có thành ý!”

“Ha ha, ai mà cũng làm quan như cậu, không loạn mới lạ?”

Vừa nói, Đổng Học Bân vừa chải đầu cho cô, sau đó cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc, rất cẩn thận. Tạ Tuệ Lan híp mắt hưởng thụ, chỉ xoay cổ như con mèo, thấy cô thoải mái, Đổng Học Bân cũng có cảm giác thành công.

Mười phút sau, hai người đi tới phòng ngủ.

Tạ Tuệ Lan đã mệt mỏi, tao nhã che miệng ngáp một cái, nâng chân đẩy chăn ra, chui vào trong chăn, tựa đầu vào thành giường nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nháy mắt, tiến về phía đầu giường, mở chăn chui vào.

Tạ Tuệ Lan bị anh chọc cười, “Cậu thật là không khách khí, có sấy tóc cho chị mà cũng bắt đầu tranh công?”

“Không được sao?”

“Cậu nói xem?”

“…Tôi nói được”.

Cười lắc đầu, Tạ Tuệ Lan tùy tay lấy trong túi ra một quyển kinh tế học, mở trang đầu ra, chăm chỉ đọc, không tiếp chuyện Đổng Học Bân nữa.

Không để ý tới tôi?

Đổng Học Bân trong lòng nhảy dựng, biết hấp dẫn, liền để ý chăn trên người, lại túm túm, đắp lại cho Tạ Tuệ Lan, sau đó liền nằm xuống, cúi đầu tìm tìm, tìm được đôi chân mỹ miều của Tạ Tuệ Lan, gối đầu trên đó, thoải mái nhắm mắt lại.

“…Tôi ngủ trước”.

Tạ Tuệ Lan không đáp lời, còn đang đọc sách.

Không cự tuyệt, vậy tám chín phần là đồng ý, Đổng Học Bân cũng là lần đầu tiên cùng Tạ tỷ ngủ chung một giường, có điểm kích động, nằm ở trên chân mỹ nhân trằn trọc khó ngủ.

Không lâu, Đổng Học Bân bỗng nhiên cảm giác trong tóc có một bàn tay chạm vào, hơi hơi mát xa da đầu hắn, trong chốc lát vẽ vòng tròn, chốc lát lại vẽ tam giác, rất thoải mái.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Đổng Học Bân thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK