Thiên ù!
Ra thiên ù!
Hiện trường lập tức xôn xao ngay!
Âm thanh hít khí lạnh vang trong đại sảnh, tất cả mọi người bị bài do Đổng Học Bân đẩy ra làm cho chấn động, cái này con mẹ nó là cái vận khí gì đây hả?
Vừa hỏi xong thiên ù có bao nhiêu phiên!
Trong nháy mặt thật sự ù ra một thiên ù ??
Má no! Cậu đem vận khí của Roulette đến nơi đây hả??
Tống Ngọc Hổ quả thật không dám tin tưởng, sắc mặt trắng bệch, nhìn thẳng bài của Đổng Học Bân, thế nhưng nhìn thế nào cũng không có vấn đề, thật sự là thiên ù!
Mãn phiên!
Còn là ù mãn phiên!
Là mãn phiên khó nhất trong tất cả!
Ngụy tổng và Lãnh tổng đều không hé răng!
Chu lão và rất nhiều nhân viên công tác của sòng bạc đều giật giật mí mắt!
Đổng Học Bân cười ha ha, bắt chéo chân lên, còn nói mát : Xin lỗi nha các vị, đa tạ đa tạ, ha ha, tôi nói cái gì nhĩ, chơi mạt trượt cũng phải nhìn phong thủy, hiện tại phong thủy đến chỏ tôi, vận khí cũng tới, ài, ông chủ Tống, sao sắc mặt của ông kém quá vậy? Có phải bài rất lớn không? Cho tôi xem với, rốt cục là bài gì vậy?
Tống Ngọc Hổ đương nhiên không có khả năng cho hắn nhìn, đẩy bài, xào xào mấy cái đẩy ra ngoài, bài mãn phiên, vừa lên là thính, lại có thể ...
Tống Ngọc Hổ rất là đau lòng!
Hơn nữa còn đau lòng tiền chung cho mãn phiên!
Sau khi xác nhận bài, nữ chia bài nhìn Đổng Học Bân vài lần, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Đổng Học Bân phủi phủi tay : Đừng nhìn, có phải là nên cho tôi thẻ bạc?
A, ừm, ngài chờ, lập tức thống kê Chia bài đi kết toán.
Phía sau, Trầm Tiểu Mỹ vẫn mở to con mắt nhìn bỗng nhiên vỗ cái trán của mình, Thật sự là thiên ù! Đổng tiên sinh ngày hôm nay vận tốt như vậy?
Trầm Tiểu Diễm thấy được nhiều hơn, Đổng tiên sinh trước đó ngay cả bài cũng chưa từng mở ra nhìn, mở miệng hỏi mãn phiên là bao nhiêu, sau đó trong nháy mắt thì ù ra thiên ù. Em không cảm thấy có chuyện sao?
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, Chị nói là Đổng tiên sinh biết của mình bài?
Trầm Tiểu Diễm chần chờ một chút, Nhưng hắn không xem qua bài, làm sao mà biết được?
Trầm Tiểu Mỹ cả kinh nói: Chẳng lẽ không phải vận khí? Trương tổng, ngài nói cái này. . .
Trương Long Quyên cười khổ một tiếng, Đừng hỏi chị, chị đều thấy không rõ ràng bài của tên nhóc này. Lẽ ra không nên, bài này sao có thể?
Trầm Tiểu Mỹ nghiêng đầu nói: Chị. Chị thấy rõ chứ?
Không thấy được. Đổng tiên sinh hình như là sờ sờ bài, còn là sờ mặt trái, không phát hiện có cái động tác gì dị thường? Trầm Tiểu Diễm buồn bực nói.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Vậy thật sự là vận khí?
Trầm Tiểu Diễm lắc đầu, Không biết, nhìn lại đi.
Trương Long Quyên đều thấy không rõ ràng, Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ càng không nói.
Mấy người thật sự bị Đổng Học Bân làm cho hồ đồ, thật sự không biết cái này rốt cuộc là vận khí hay là. . .
Thu thẻ bạc.
Rầm vài tiếng. Va li bên kia của Đổng Học Bân lại có chút dày lên.
Phòng bạch kim là không thiết lập hạn mức cao nhất, nhưng mạt trượt khẳng định sẽ có giới hạn mãn phiên. Cho nên một người năm mươi triệu, Đổng Học Bân một ván thì thắng bọn họ một trăm năm mươi triệu. Hơn nữa cộng với trước đó, hắn tổng cộng có một trăm tám chục chịu, thua nhiều như vậy, chỉ một ván mãn phiên tất cả đều lấy về, đồng thời còn thắng không ít. Cho nên đánh bạc cũng là như thế, đánh nhỏ ầm ĩ nhỏ không thua bao nhiêu, một lần nghịch chuyển là đủ rồi.
Xung quanh rất nhiều người đều nghị luận.
Lúc này có cái để nhìn.
Đúng vậy, đó chính là thiên ù, không thường thấy.
Đâu chỉ là không thường thấy? Tôi còn chưa gặp qua bao giờ đấy, không ngờ rằng ngày hôm nay được mở mang kiến thức.
Kỹ thuật của người này không được tốt lắm, nhưng vận khí này, hắc, quả thật không nói được.
Vừa rồi chỗ Roulette cũng vậy, thật chưa thấy qua có người như thế, cái này là vận khí gì!
Bất quá vận khí cũng không được bao lâu, dù sao mạt trượt chủ yếu vẫn là dựa vào kỹ thuật.
Cũng đúng, ha ha, ván tiếp theo hắn làm liền cái, nhìn xem có thể ngồi được hay không, bài nhỏ cũng không sao, có thể giữ cái đã không khác biệt rồi.
Còn giữ cái được à, đừng làm cho người ta ù bài lớn đã không sai rồi.
Ừm, hắn căn bản là không hiểu mạt trượt đánh như thế nào, muốn thắng rất khó.
Nói cũng phải, lại là cục diện một đấu ba, vận khí tốt cũng không theo hắn cả đời.
Mọi người nói cái gì đều có, bất quá đại đa số người vẫn không xem trọng Đổng Học Bân, vận khí cho dù tốt cũng có mức độ, một ván tốt, ván thứ hai chưa chắc đã được.
Trên bàn.
Máy mạt trượt bắt đầu xào bài.
Rầm rầm, rầm rầm, âm thanh rất giòn.
Đổng Học Bân thấy Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng Lãnh tổng trên bàn biểu tình đều không tốt lắm, cũng mỉm cười, quan sát thẻ bạc còn thừa của bọn họ một chút, trong lòng cũng có tính toán. Ngay cả Trương đại tỷ của tôi cũng dám đâm? Còn dám chơi thủ đoạn ngầm? Cho các người mặt! Ngày hôm nay nếu như không thắng các người ói ra máu, tôi đều cùng họ với các người! Lúc này mới bắt đầu mà đã là cái biểu tình này? Còn kém xa lắm!
Đổng Học Bân tiếp tục làm cái.
Ván tiếp theo bắt đầu.
Ném súc sắc, bắt bài, xếp bài.
Tống Ngọc Hổ vì đau lòng năm mươi triệu trước đó, mắt thấy sẽ lại một lần nữa thắng hết Đổng Học Bân và Trương Long Quyên, ai ngờ bởi vì vận khí của đối phương mà xảy ra chuyện xấu, thế nhưng trong lòng gã vẫn không có nhiều xao động, Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng là một suy nghĩ, cậu đụng phải một lần, không có khả năng gặp được lần thứ hai, mãn phiên sở dĩ gọi là mãn phiên, bởi vì đều là bài ít có thể ù.
Thả lỏng.
Nên đánh sao thì đánh.
Tống Ngọc Hổ nhắm mắt lại, sau khi xếp bài vào mới mở ra, ừm, ván này không có cái khung của đại tam nguyên như vừa rồi, nhưng cũng không sai, có bốn đôi, có thể được bảy đôi, không chỉ có thể đem Đổng Học Bân đá khỏi nhà cái, còn có thể thắng hắn một vố lớn.
Tất cả mọi người quan tâm hướng về phía ván bài.
Đổng Học Bân vẫn không xem bài mình, vẫn là như trước đó, nhẹ nhàng vuốt mặt trái của bài, cười ha ha lên.
Mọi người không nói gì.
Lại tới? Lại sờ?
Cái này làm gì thế hả? Còn muốn thiên ù như vừa rồi?
Sao có thể, loại thiên ù mãn phiên đệ nhất này, sao có thể kiếm là ra? Nếu thật là như thế, thiên ù đã sớm đổi tên rồi!
Tống Ngọc Hổ thúc giục: Được rồi chứ?
Lãnh tổng nhíu mày nói: Nhanh lên một chút được chưa?
Đổng Học Bân cười, Được, cũng không khác biệt lắm. Nói xong nắm bài mở lên, tùy tiện nhìn lướt qua, nói: Ha ha, lại xin lỗi.
Ừm?
Lời này có ý gì?
Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng bọn người ngẩn ra.
Mọi người xung quanh cũng không rõ ràng Đổng Học Bân xin lỗi cái gì.
Sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người lại một lần đem bài đẩy ra, ngữ ra kinh người nói: Thiên ù.
Ba hồng trung!
Ba bạch bản!
Ba phát tài!
Ba nam phong!
Mặt khác còn có một đôi!
Thấy rõ như vậy, rất nhiều người hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa tè ngã xuống đất!
Mẹ kiếp!
Lại là thiên ù? ?
Hơn nữa thiên ù không phải bình thường. . . Mà là con mẹ nó đại tam nguyên! ?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh