Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt.

Mười giờ.

Tiểu Thiên Thiên cuối cùng cũng bị La Hải Đình và Đổng Học Bân dỗ ngủ, thật đúng là có chút không dễ dàng, Đổng Học Bân cũng coi như thể hội một lần khổ cực của mẹ già và Huyên di, cái này thật không phải việc của người bình thường có khả năng, quá phí tinh lực, hơn nữa chăm sóc đứa nhỏ phải có kiên trì vô cùng, bằng không thật có thể làm cho mệt chết, nhất là tiểu Thiên Thiên loại đứa nhỏ tương đối nghịch ngợm hoạt bát, quá gây ầm ĩ, cũng quá mê chơi, động một chút lại lăn qua lăn lại vài lần, động một chút lại oa oa khóc lớn, Đổng Học Bân hiện tại cảm khái không gì sánh được, cảm giác khí lực trong thân thể đều bị mất sạch, trước đây lúc đứa nhỏ còn nhỏ Đổng Học Bân cũng chăm sóc qua vài lần, nhưng còn chưa có lăn qua lăn lại như thế, hiện tại thì ngược lại, càng lớn càng bướng bỉnh, Đổng Học Bân không nói được cái gì, tiểu Thiên Thiên nha nha gọi hai chữ Ba ba, Đổng Học Bân nhất thời mềm mại.

Nhìn thời gian, Đổng Học Bân liền nhẹ giọng nói với La Hải Đình: Chị La, cũng không sớm, đều sắp mười giờ, chị cũng trở về sớm một chút.

La Hải Đình cười nói: Không có việc gì.

Đổng Học Bân nói: Chị đều bận việc cả đêm.

Chị cũng thích đứa nhỏ, không sao cả. La Hải Đình nói.

Đổng Học Bân cười khổ nói: Vậy cũng không thể khiến cho chị canh cả đêm hả?

La Hải Đình nhìn nhìn hắn, Chị nếu như đi, một mình cậu làm sao đây? Đừng thấy đứa nhỏ hiện tại ngủ, đứa nhỏ ngủ đều tương đối ít, nhất là con gái nuôi hoạt bát của cậu, bảo đảm ban đêm còn phải tỉnh, hơn nữa chị thấy con bé cũng có chút cảm mạo, mẹ cậu có thể đã truyền nhiễm đến đây, không nghe bé vừa rồi lúc khóc giọng mũi rất nặng sao? Lỡ như bị sốt thì cậu làm sao?

Đổng Học Bân ặc một tiếng, Chỉ là sợ quá phiền phức chị.

Không phiền phức, một mình chị ở, trở về cũng không có chuyện gì. La Hải Đình mỉm cười nói: Hôm nay chị sẽ không đi, giúp cậu trông đứa nhỏ.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Không làm lỡ chị nghỉ ngơi chứ?

Không làm lỡ. La Hải Đình nói: Đứa nhỏ kia đáng yêu như thế. Một mình cậu chị thật ra cũng không quá yên tâm, chị ở cả đêm cho.

Đổng Học Bân nói: Được, vậy làm phiền chị.

Không phiền phức, bình thường thôi, ha ha. La Hải Đình nói.

Vậy hai ta đi ra ngoài ngồi? Còn chưa buồn ngủ. Đổng Học Bân hỏi.

La Hải Đình ừ một tiếng, liền cầm gối đầu và chăn xếp bên giường, sau đó lại đem một cái bàn vuông có thể đặt ở trên giường dọn đến đây, xếp gọn ở đây. Chỉ sợ tiểu Thiên Thiên ngủ bên trong đột nhiên tỉnh dậy nghiêng mình lọt xuống giường, sợ ngã đứa nhỏ, tâm tư của chị La vẫn là rất cẩn thận, ít nhất là cẩn thận hơn so với Đổng Học Bân nhiều, cũng rất biết chăm sóc đứa nhỏ.

Làm xong. Hai người mới yên tâm đi ra ngoài, đóng kín cửa.

Trong phòng khách, Đổng Học Bân nói: Chị cũng bận việc đã nửa ngày, phỏng chừng đói bụng rồi? Tôi làm đồ ăn cho chị.

Đói là đói bụng, bất quá vẫn là chị làm cho. La Hải Đình kéo cửa vào sân, Muốn ăn cái gì? Là đồ ăn khuya, không nên quá nhiều mỡ?

Đổng Học Bân mặc kệ.Không được, đã làm phiền chị suốt, tôi đi làm cho, chị ngồi là được. Cái này chị đừng giành với tôi nha chị La, nếu không tôi sau này có việc cũng không dám làm phiền chị. Nói xong, Đổng Học Bân không khỏi phân trần đi phòng bếp, bắt đầu làm đồ ăn.

La Hải Đình cũng đi theo vào.Tính làm cái gì?

Bằng không ăn tương diện chiên? Đổng Học Bân nói.

Được đấy, chị còn chưa có ăn món tương diện nước của lão Bắc Kinh đây. La Hải Đình nói.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: Tôi không làm nổi món tương diện của lão Bắc Kinh đâu. Đồ ăn phỏng chừng không đủ, cũng là làm hình thức, chị ăn đỡ.

Đổng Học Bân liền bắt đầu đổ chiên tương, thịt khẳng định là thịt ba chỉ, mỡ quá thì sẽ ngán, nạc quá thì không có mùi vị, nửa thịt nửa mỡ là tốt nhất, trong tủ lạnh nhà Đổng Học Bân cũng mới có, còn có tương đậu nành, tương ngọt, gừng cay, rượu gia vị, tốt nhất còn cần một ít tỏi ăn sống, Đổng Học Bân làm cũng rất chú ý, mỗi một dạng cũng không khác, còn có trình tự trước sau cũng đều rất đúng chỗ, cuối cùng chiên tương xong rồi, diện cũng chín, Đổng Học Bân lại trộn củ cải đỏ làm phần rau, tương ngọt còn lại cũng có thể dùng.

La Hải Đình sửng sốt, Nhiều trình tự như vậy?

Đổng Học Bân cười nói: Thật ra ở nhà mình ăn cũng không sao cả, cái gì đều có thể gọi tương diện chiê, bất quá tương diện chiên của lão Bắc Kinh bình thường đều là loại trình tự này, đồ ăn của kinh thành, lại nói tiếp thật ra không phải ăn ngon nhất, cũng không phải có đặc sắc nhất, lại càng không phải là đồ ăn đại chúng nhất, nhưng đồ ăn của kinh thành có một đặc điểm ... chú ý, làm như thế nào, ăn như thế nào, sau khi ăn xong thì sao nữa, chúng tôi chổ này đều có, đương nhiên hiện tại có thể không có nhiều như vậy, có thể nói trước, loại trình tự này đi sai một bước đều không được, nếu như lúc chiêu đãi khách mà thiếu chú ý một chút, dù chỉ là sai một bước, vậy theo chúng tôi thấy cũng là không tôn trọng khách, cho nên đồ ăn kinh thành đừng thấy rằng không nhiều người thích lắm, chẳng đại chúng, nhưng mỗi một món ăn đều có không ít chú ý, môn đạo rất nhiều, cũng như uống rượu vang, rót rượu như thế nào, ngửi mùi vị ra sao, nhấp rượu bằng cách nào, uống xong rượu ăn cái gì, đồ ăn kinh thành cũng không khác biệt lắm, chúng tôi đem trình tự từ chuẩn bị trước lúc làm cơm đến sau khi ăn xong và chú ý thậm chí là nói chuyện, mới gọi là ăn cơm.

La Hải Đình cười nói: Lúc này được mở mang kiến thức.

Tương diện chiên xong rồi, hai người cũng ăn rất nhanh.

La Hải Đình tựa như rất thích tương diện chiên, ăn một lần no nê, bàn tay lau bụng như ăn no, Ăn nhiều quá ăn nhiều quá.

Đổng Học Bân cười nói: Chị đi bộ đi?

Phải đi bộ một chút. La Hải Đình đứng dậy đi đi ở trong phòng.

Cô ấy đi dạo cho tiêu hóa thức ăn trong bao tử, Đổng Học Bân thu dọn bọn, rửa chén đũa, mười phút sau mới trở về phòng bắc, nhưng lại không thấy được thân ảnh của chị La.

Chị La? Đổng Học Bân sợ đánh thức đứa nhỏ, thấp giọng gọi một câu.

Ừm. Kết quả, âm thanh của La Hải Đình vang lên tại một phòng khác, là phòng ngủ bên tay phải.

Đổng Học Bân kinh ngạc, cũng không nghĩ chị La sao đi vào trong đó, kết quả đẩy cửa đi vào, chưa thấy thì chưa nghĩ nhiều, sau một khắc Đổng Học Bân nhìn thấy La Hải Đình đã chui vào chăn, nhìn cái ghế bên cạnh, mặt trên tất cả đều là quần áo của chị La, áo lót, quần lót, vớ chân, tất cả đều cởi ra treo lên.

La Hải Đình nhìn hắn, Chị ngày hôm nay ngủ chổ này, buổi tối đứa nhỏ có chuyện gì cậu cứ gọi chị.

Đổng Học Bân nuốt nuốt nước bọt, cái này vừa nhìn sao còn nhịn được, quay đầu lại nhìn nhìn phòng ngủ của con gái, Đổng Học Bân nhất thời đem cửa phòng đóng lại, cỡi quần áo lên giường.

La Hải Đình cũng không lên tiếng, ngược lại còn rất chủ động ôm lưng của hắn.

Đổng Học Bân không khỏi nhào vào trên người của chị La, chờ gây họa cô ấy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK