Hôm nay.
Buổi chiều hai giờ.
Đại viện huyện uỷ lâm thời, trong phòng làm việc bí thư huyện ủy.
Tháng năm rồi, tiết trời cũng đã ấm, Đổng Học Bân cũng đã cởi áo khoác thay bằng quần áo mỏng hơn, Đổng Học Bân một thân tây quần áo sơmi ngồi ở phía sau bàn làm việc nhìn báo cáo thống kê công tác của cục chiêu thương huyện bên kia gửi tới, tổng ngạch dẫn tư bao nhiêu, công tác thống kê của hạng mục, thủ khoản tới bao nhiêu, mỗi một cái đều được viết ở trên, vừa xem hiểu ngay, làm cho người ta thấy không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Một tỷ hơn!
Làm rất đẹp!
Đổng Học Bân trong lòng kiên định, tâm tình cũng là vô cùng tốt, chuyện tình làm thỏa đáng, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, thậm chí đều vượt ra dự đoán của Đổng Học Bân, cái này đương nhiên là kết quả Đổng Học Bân nguyện ý thấy nhất, hắn từ khi tiến vào thể chế thì tính cách bắt đầu cũng có thay đổi, đây là một chuyển hình duy nhất của một người sinh viên vừa tốt nghiệp trong xã hội và thể chế, từ đó về sau, Đổng Học Bân vẫn đều là rất tranh cường háo thắng, thích đấu mạnh so dũng khí, cho tới bây giờ đều không chịu thua, hắn cảm thấy có một câu nói đặc biệt hay, Đổng Học Bân hắn cho dù có một ngày hai bàn tay trắng đi bán bánh màn thầu, hắn cũng muốn bán được nhiều hơn so với người khác bán!
Đây là một loại quật cường.
Đây là một loại thái độ nhân sinh.
Cũng là một loại kiêu ngạo.
Đang vui vẻ, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn, là dãy số của vợ Tạ Tuệ Lan, thì vui sướng tiếp, Ồ, Tuệ Lan, lâu lâu mới được em gọi điện thoại một lần.
Ha ha. Tiếng cười của Tạ Tuệ Lan vẫn là như vậy, không sâu cũng không nhạt, Mỗi lần Tạ tỷ anh muốn gọi cho anh thì anh đã gọi đến đây, tự nhiên không tới phiên em gọi cho anh rồi.
Đổng Học Bân bĩu môi nói: Được, em có chuyện gì nói đi.
Nhớ tên nhóc anh còn không được sao? Sao cần phải có việc hả? Tạ Tuệ Lan nói.
Thật sự hả? Đổng Học Bân trong lòng cũng rất ngọt, nói: Cái này còn không khác biệt lắm.
Ngay sau đó Tạ Tuệ Lan liền nói: Ừm, bất quá vẫn là có việc nói cùng tên nhóc anh.
Đổng Học Bân: . . . Trời. Anh biết mà, được rồi được rồi nhanh chóng nói đi, bên anh cũng đang bận đây.
Bận chuyện chiêu thương à? Tạ Tuệ Lan hiển nhiên cũng thông qua TV và truyền thông biết động tác lớn hơn một tháng này của huyện Tiêu Lân, Ha ha, em tìm anh cũng là vì vậy, tỉnh em gần đây hiệu quả chiêu thương không tốt, hoặc có thể nói là rất kém, lúc đầu Giang Nam bên này địa linh nhân kiệt hoản cảnh đầu tư cũng vô cùng tốt, nhưng vấn đề của tình thế kinh tế và rất nhiều nguyên nhân tương đối phức tạp. Thành quả chiêu thương dẫn tư ba năm nay mỗi năm đều ngang ngang, từ góc độ kiếm tiền mà nói, ngang ngang thật ra cũng là tụt dốc, hơn nữa tụt còn không nhỏ, thành phố có biểu hiện chiêu thương không tốt cũng có thành phố Hạ Hưng. Cho nên trong tỉnh mở mấy cuộc họp, cuối cùng cũng định ra một ít biện pháp và phương án, bên trong cũng có là đến tỉnh thành khác khảo sát học tập kinh nghiệm chiêu thương, ví dụ như Thượng Hải, ví dụ như Tô Giang, bất quá lễ văn hóa chiêu thương của thành phố Bảo Hồng các người gần đây làm quá hấp tấp, nghe nói các người một huyện kéo tới một tỷ dẫn tư. Thành quả cũng là rất kinh người, cho nên Tạ tỷ anh quyết định mang người đến giao lưu một chút kinh nghiệm chiêu thương với thành phố Bảo Hồng các người, ha ha, lúc đầu hẳn là việc của cục trưởng cục chiêu thương hoặc là phó thị trưởng phân công quản lý mang đội. Bất quá ai kêu Tạ tỷ anh nhớ ông xã nhỏ của mình đâu, vui không?
Đổng Học Bân ngoài ý muốn nói: Thật muốn tới hả?
Vậy còn có thể giả? Thế nào? Còn không chào đón? Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nói: Khẳng định hoan nghênh, em chừng nào thì đến đây? Tới mấy ngày?
Tạ Tuệ Lan bên kia rất loạn, tạp âm rất nhiều. Hẳn là ở bên ngoài, Đã đến sân bay. Máy bay lập tức cất cánh, hẳn là ba giờ nữa sẽ đến, khảo sát giao lưu là ngày mai bắt đầu, không có gì bất ngờ xảy ra nói hẳn là trong hai ngày, cũng không lâu.
Lập tức đến? Hắc, vậy sao em không nói sớm. Đổng Học Bân cái gì cũng đều không chuẩn bị, Em mỗi lần đều như vậy, cứ thích làm đột nhiên tập kích, anh hôm nay còn không ít chuyện, buổi tối phỏng chừng cũng có một khánh công yến, sao ở cùng em được hả?
Tạ Tuệ Lan nói: Em cũng cùng đi không phải đượcs`.
Ặc, vậy cũng được. Đổng Học Bân nói: Vậy anh an bài xe đi sân bay tỉnh thành đón em?
Cái này không cần, ha ha, đã sớm liên hệ với thành phố Bảo Hồng các người, thành phố các người có người phái xe đến đây, đến lúc đó anh nhắn tin cho em địa điểm yến hội là được. Tạ Tuệ Lan hơi ngừng lại, Được rồi, chuyến bay cần đi đăng ký rồi, tắt điện thoại di động, buổi tối gặp.
Đứa nhỏ an bài được rồi chứ?
Bảo mẫu ở bên kia trông rồi, không có việc gì.
Được, vậy em chú ý an toàn, tới rồi liên hệ anh.
Cúp điện thoại, tâm tình Đổng Học Bân càng thêm tốt lên, vợ mình đã lâu không gặp, quả thật rất nhớ, hơn nữa Tuệ Lan tuy rằng nói lần này là tới làm việc, nhưng Đổng Học Bân đương nhiên biết không phải, giao lưu khảo sát là thứ yếu, đi sân khấu mà thôi, đến thăm mình mới là thật. Cái gì mà thành phố Bảo Hồng thành quả chiêu thương vô cùng tốt, căn bản là không thể nào, lần này mở hội chiêu thương chính là huyện Tiêu Lân bọn họ, ra thành quả cũng chính là huyện bọn họ, cũng không có một chút quan hệ cùng thành phố, Tạ Tuệ Lan bên kia rõ ràng là tìm một cái cớ đem chuyện tình kéo đến trên người thành phố Bảo Hồng, sau đó nương cơ hội khảo sát giao lưu mới có lý do và danh nghĩa đi công tác tới huyện Tiêu Lân, bằng không cô ấy một người bí thư thị ủy không thể xin nghỉ. Về phần vì sao muốn đến trên người thành phố Bảo Hồng, là bởi vì thành phố Hạ Hưng là cấp thị, nếu như giao lưu bình thường cũng là giao lưu cùng cấp, cũng không thể đơn độc đi giao lưu cùng huyện Tiêu Lân, cấp bậc khác nhau. Vợ nhọc lòng Đổng Học Bân đã thấu hiểu, biết vợ mình vẫn là rất nhớ thương mình.
Uống ly trà.
Đổng Học Bân suy nghĩ chốc lát, lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Tô Nham, A lô, tiểu Tô, đến phòng làm việc của tôi một chút.
Cốc cốc.
Tô Nham rất nhanh gõ cửa đi vào, Ngài tìm tôi?
Đổng Học Bân cười nói: Cậu cho phòng làm việc huyện ủy bên kia an bài sảnh yến hội một chút, bao một tiệc rượu lớn, sau đó cậu thông báo xuống dưới, lãnh đạo huyện chỗ đó và cục chiêu thương bên kia đều thông báo, buổi tối làm một khánh công yến, người có thể tới đều tới, hơn nữa không giới hạn trong lãnh đạo cán bộ, tất cả nhân viên công tác xuất lực của lễ văn hóa chiêu thương lần này toàn bộ mời, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, dù sao cũng phải ca ngợi mọi người một chút.
Tô Nham nói: Ồ, người có thể rất nhiều, một sảnh yến hội sợ rằng không đủ.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, lo lắng Tuệ Lan ngày hôm nay cũng sẽ đến đây, từ sân bay chỗ đó đến thành phố khẳng định tiện hơn so với đến huyện Tiêu Lân, mới nói: Vậy đi thành phố, tìm một khách sạn tốt nhất của thành phố, sảnh yến hội bên kia khẳng định quy mô lớn hơn so với chúng ta ở đây không ít, vậy là đủ rồi, đi thành phố cũng không xa, ngồi xe nửa giờ, cậu cho phòng làm việc huyện ủy bên kia liên hệ xe, một chiếc không đủ thuê năm chiếc, năm chiếc không đủ thuê mười chiếc.
Tô Nham đổ mồ hôi nói: Không cần nhiều như vậy, được, tôi đi thông báo.
Đổng Học Bân từ trong túi lấy ra một cái thẻ, đặt ở trên bàn nói: Về phần tiền, cũng không phải xài tài khoản trong huyện, lấy của tôi, mật mã viết ở phía sau đấy.
Tô Nham vội nói: Cái này sao được bí thư.
Kêu cậu cầm cậu cứ cầm, lần này tất cả chi tiêu của khánh công yến đều tính cho tôi. Đổng Học Bân bắn cái thẻ trên bàn một chút, vù, thẻ trượt đi qua.
Tô Nham sợ thẻ rơi xuống mặt đất, nhanh chóng đè lại, suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể thu, Được.
Đổng Học Bân cười ha ha, Được rồi, cho phép mang người nhà, hoặc là nói tốt nhất mang người nhà đi, huyện chúng ta khó có được một lần mặt mày rạng rỡ như thế, phải náo nhiệt, bởi vì chiêu thương có thể lấy được thành công lớn cũng đều là công lao của mọi người, mỗi người đều ra lực.
Tô Nham đi ra.
Sau một lúc lâu, Trương Đông Phương vào nhà, Học Bân.
A, lão Trương tới? Ngồi. Đổng Học Bân đứng dậy cầm lấy phích nước nóng, rót ly nước cho ông ta.
Trương Đông Phương biểu tình cũng không sai, trong huyện bắt được một phần chiến tích lớn như vậy, lãnh đạo tương quan của thành phố Bảo Hồng đều phải tiến hành tán thưởng miệng đối với bọn họ, thậm chí ngay cả phòng ban chiêu thương tỉnh đều kinh động, nghe nói chờ qua vài ngày đem báo cáo chỉnh lý, trong tỉnh có thể còn muốn đem lễ văn hóa chiêu thương của huyện Tiêu Lân lần này làm nghiên cứu và thảo luận học tập, đây chính là vinh dự lớn lao, Trương Đông Phương tự nhiên vui vẻ. Quan hệ của huyện Tiêu Lân gần đây cùng thành phố và trong tỉnh đều rất xấu hổ, có chút cứng, nhưng dù vậy trong tỉnh vẫn tổ chức lần học tập nghiên cứu và thảo luận, cái này cũng từ góc độ còn lại nói rõ công tác chiêu thương của huyện Tiêu Lân lần này có bao nhiêu xuất sắc.
Nhờ phúc của ai?
Trương Đông Phương rõ ràng, rất nhiều người cũng đều rõ ràng, trên cơ bản lễ văn hóa chiêu thương lần này tất cả đều là công lao một mình của Đổng Học Bân, một ít chỗ khó và trắc trở quan trọng và then chốt, đều là Đổng Học Bân đi khắc phục, đều là Đổng Học Bân đi thu xếp, người khác thật ra cũng không ra nhiều khí lực, lần này, Trương Đông Phương đối với năng lực công tác của Đổng Học Bân là hoàn toàn chịu phục, cái này cái gì cũng không cần nói, sự thật ở đây.
Nghe nói buổi tối muốn làm khánh công yến? Trương Đông Phương nói: Ở thành phố.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Tôi cho tiểu Tô đi an bài, đến lúc đó có xe tới đón, chị dâu tới không? Tôi cũng tới đã hơn hai tháng, còn chưa thấy qua chị dâu nữa.
Trương Đông Phương cười nói: Cô ấy à, tôi một hồi đi hỏi một chút, lại nói tiếp tôi cũng chưa thấy qua vợ của cậu.
Ha ha, tối hôm nay ông có thể nhìn thấy. Đổng Học Bân nói: Cô ấy lần này đến tỉnh chúng ta đi công tác làm việc, vừa lúc buổi tối có thời gian.
Trương Đông Phương kỳ quái nói: Công tác bận rộn như vậy sao? Cậu đến đây tiền nhiệm, sao không cho vợ của cậu cũng cùng nhau tới? Ở riêng như thế cũng không được, nghe nói đứa nhỏ của cậu vừa mới sinh ra? Trương Đông Phương biết quan hệ của hắn cùng thành phố và trong tỉnh không tốt, vì vậy chủ động nói: Nếu không tôi giúp cậu hỏi một chút? Vợ cậu nếu như muốn tới, an bài công tác và cái khác khẳng định không thành vấn đề, tôi đều làm giúp cậu.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nói: Cảm ơn lão Trương, không có việc gì, cô ấy bên kia điều động không được.
Trương Đông Phương chớp mắt nói: Điều động không được? Vì sao? Là xí nghiệp nhà nước hay là xí nghiệp tư nhân? Cũng là nhân viên công vụ? Nhân viên công vụ cũng không thành vấn đề mà?
Đổng Học Bân không không biết xấu hổ nói, Cô ấy bên kia tình huống có chút đặc thù, cảm ơn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh