Buổi chiều.
Cơm còn đang ăn.
Bất quá sau khi vang lên mấy cú điện thoại, người cũng thưa thớt đi rất nhiều.
Đi ra đầu tiên chính là Thường phó đồn trưởng và mấy người cảnh sát, bọn họ cũng ăn no, ở đồn có việc, nên bọn họ cáo từ.
Đổng tiên sinh, chúng tôi đi trước.
Sao nhanh thế? Còn chưa có nói chuyện gì nữa.
Lần sau đi, có nhiệm vụ rồi, phải đi gấp.
Vậy được, không làm lỡ công tác của các người, lần tới gặp mặt.
Chu tổng, chúng tôi đi, cảm ơn ngày hôm nay đã khoản đãi.
Khách khí vài tiếng, Thường phó đồn trưởng mang theo mấy người cảnh sát đi ra tiệm cơm.
Sau đó phải đi chính là Ngu Mỹ Hà, không nói cái khác, con gái cô ấy Ngu Thiến Thiến gọi vào điện thoại di động cho cô ấy, trải qua lần kinh tâm động phách này, Ngu Mỹ Hà cũng tạm thời bỏ qua tâm tư kiếm tiền, cũng không muốn ở kinh thành thêm, thật ra chủ yếu vẫn là con gái bên kia không ai chăm sóc, hai người cô nhi quả phụ, có thể chăm sóc đứa nhỏ cũng chỉ có một mình Ngu Mỹ Hà, cô ấy lo lắng cho Thiến Thiến ở thành phố Phần Châu đi học không tốt, vả lại cũng đã đi một hai ngày rồi, vì vậy sau khi tiếp điện thoại, thì nói với con gái là buổi tối trở về.
Học Bân, chị đi. Ngu Mỹ Hà cáo từ.
Đổng Học Bân nói: Chị mệt cả ngày rồi, đến lúc đó tôi ...
Ngu Mỹ Hà thấp giọng nói : Trước như vậy đi, tôi, tôi ... nói sau.
Đổng Học Bân thấy cô ấy sốt ruột về nhà, cũng không ngăn : Vậy được, một mình chị trở về được không? Tôi tìm xe cho chị, đưa chị trở về.
Ngu Mỹ Hà nhu nhược nói : Không cần, tôi tự mình đi.
Được, nhưng tôi lo lắng. Đổng Học Bân không khỏi phân trần : Tôi an bài giúp chị.
Lẽ ra người lớn tuổi như vậy, hẳn là không có gì để lo lắng, nhưng chị Ngu không giống, tính cách quá nhu nhược.
Cũng không kiêng kỵ cái gì, Đổng Học Bân trực tiếp gọi điện thoại về phòng làm việc : A lô, tiểu Hàn, là tôi ... Cô giúp tôi tìm một chiếc xe, tìm một tài xế, đưa một người về thành phố Phần Châu ... Đúng vậy, bây giờ ... Ừm, khiến cho tài xế đến bên tiệm cơm ở đường Tây bên Song Tỉnh này ... Là một nữ đồng chí, bốn mươi tuổi ... Ừm, cô bảo tài xế cứ nhìn người đẹp nhất ven đường ấy, đón cô ấy đi là được rồi ... Ha ha, tôi hôm nay có thể không trở về cơ quan ... Ừm, có chút việc, cô bảo La sở trưởng xử lý tốt việc bên kia đi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi ... Đúng vậy, cứ như vậy. Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nói với Ngu Mỹ Hà : Chị đi ra ngoài chờ đi, tài xế mười phút nữa sẽ đến, để người ta đưa chị về đến cửa nhà.
Ngu Mỹ Hà ừ một cái : Vậy, được rồi.
Đổng Học Bân đưa cô ấy đi ra ngoài, còn đem số điện thoại của tài xế cho cô ấy.
Trần Oánh thấy vậy, cũng đi theo cùng bọn họ, chờ Đổng Học Bân tiễn Ngu Mỹ Hà xong, Trần Oánh mới cùng Đổng Học Bân trở về.
Sống cũng được chứ? Đổng Học Bân vừa đi vừa nói.
Cũng có thể. Trần Oánh nói : Chủ yếu vẫn là Chu tổng rất chiếu cố tôi, nếu không tôi cũng không đi đến ngày hôm nay, tôi là một sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp đại học, có bộ phim nào dám cho tôi đóng chứ? Ở học viện điện ảnh còn chưa có được cái trình độ này, Chu tổng vẫn là rất tốt với tôi, thật ra Chu tổng rất đáng thương, con gái của ông ấy cũng lớn như chúng ta, rất giống với tôi, sau đó bởi vì tai nạn xe cộ ... Ài, nên đã không còn như thế, Học Bân, cậu xem có thể cho tôi mặt mũi hay không? Chuyện lần này tha cho bọn họ một con đường đi?
Đổng Học Bân trầm ngâm chốc lát : Để sau nói.
Học Bân, tôi ... Trần Oánh còn muốn nói thêm.
Đổng Học Bân ngắt lời : Nói cái khác đi, đúng rồi, buổi chiều có rãnh hay không? Chúng ta tâm sư? Bạn học cũ lâu ngày không gặp, cô còn là đại minh tinh nữa, ha ha, không thể không nói nhiều được, tôi ngày hôm nay cũng bỏ bê công việc một bữa, có đi đâu cũng không sao cả.
Trần Oánh chớp mắt nói : Cậu bây giờ làm quan?
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Cũng coi như vậy, làm ở ủy ban kỷ luật trung ương.
Ồ, chổ ấy thực quyền rất lớn.Trần Oánh không hiểu chuyện trong thể chế, nhưng cũng biết ủy ban kỷ luật trung ương là loại địa phương nào : Cậu hiện tại ... Cấp khoa? Ở tuổi như Đổng Học Bân, cấp khoa đã là quan lớn rồi, Trần Oánh cũng thử bạo gan hỏi.
Nhưng Đổng Học Bân lại nói : Cấp xử.
Trần Oánh ngẩn ra, . . . Phó xử?
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, Chính xử.
Hả? Chính xử? Trần Oánh cả kinh nói: Cao như thế?
Một người hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi? Cấp chính xử? Ủy ban kỷ luật trung ương? ?
Hèn chi có thể một cú điện thoại làm công ty của Chu tổng thành tình trạng này!
Đổng Học Bân nói: May mắn lập công vài lần, lúc này mới đề bạt nhanh, thật ra cũng không có gì, vợ tôi có cấp bậc còn cao hơn tôi, so đều so không được.
Cậu kết hôn? Ngày nào đó phải cho tôi gặp mặt vợ cậu. Trần Oánh nói.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Vậy khẳng định, vợ tôi phỏng chừng có xem qua phim của cô.
Tôi thật ra cũng sớm kết hôn. Trần Oánh hạ giọng nói: Bất quá đừng nói cùng người khác, công ty bên kia có hợp đồng, loại sự tình này với chúng tôi tương đối. . .
Đổng Học Bân nói: Tôi hiểu, sợ ảnh hưởng nhân khí của các người.
Trần Oánh thở dài khí, Chúng tôi cũng là dựa vào cái này sống của, lại nói tiếp cũng rất khó.
Được rồi, tôi đi phòng vệ sinh trước. Đổng Học Bân nói một tiếng, rồi đi WC.
Trần Oánh vừa nhìn, cũng nhanh trở về phòng, bên trong chỉ còn Chu tổng và người của công ty, Chu tổng cũng đã tính tiền, đang chờ bọn họ.
Oánh Oánh. Chu tổng vội nói: Thế nào?
Trần Oánh lắc đầu, Tôi hỏi, hắn nói để sau, không đáp ứng.
Chu tổng chậc lưỡi, Hắn. . . Bạn học của cô không nói điều kiện gì?
Cũng không có, chỉ nói buổi chiều muốn tâm sự với tôi. Trần Oánh nói.
Các người không phải là bạn học cũ sao? Hẳn là quan hệ tốt, nói như vậy. . . Võ tổng giành nói.
Bạn học cũ là bạn học cũ. Trần Oánh nói: Nhưng mà quan hệ của chúng tôi vẫn đều bình thường, lúc tiểu học cũng chưa nói quá nhiều, sau đó càng không có liên lạc, quan hệ chưa nói tới cái gì.
Chu tổng xua tay khiến cho đám người của công ty đều trở về, cũng khiến cho mấy cô minh tinh đến bồi rượu đi, chỉ để lại Trần Oánh một người trong phòng, lời nói thấm thía: Oánh Oánh, Chu ca lần này. . . Chỉ có thể dựa vào cô, cô và hắn là bạn học, nói cũng dễ dàng, cũng có ưu thế của phương diện này, cô nhất định phải giúp tôi, nếu như không khuyên được hắn, công ty chúng ta đã có thể thật sự xong, sau này cũng. . . Hắn vừa rồi nói buổi chiều muốn tâm sự riêng với cô? Tôi phỏng chừng hắn. . .
Trần Oánh im lặng.
Cái khác còn cái gì không? Chu tổng hỏi.
Trần Oánh nói: Hắn hiện tại là lãnh đạo cấp chính xử của ủy ban kỷ luật trung ương.
Chu tổng trừng mắt nói: Cái gì? Cấp chính xử? Hèn chi, hèn chi! Còn trẻ như vậy mà đã là cấp bậc này, bối cảnh khẳng định không nhỏ được! Dừng một chút, Oánh Oánh, côxem. . .
Trần Oánh lặng lẽ, Tôi trước đó đã nói qua, tôi. . . Biết nên làm sao. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh