Chạng vạng.
Trong sân biệt thự.
Tiểu Bân.
Cứ như vậy đi chị Tô.
Cậu đều đến đây, chúng tôi. . .
Ai da, chị đừng khách khí, nhanh vào với bạn học đi.
Bằng không tôi mang bạn học đi hậu viện? Các người ở biệt thự?
Được rồi được rồi, tôi bên kia còn có chỗ, đi qua cũng không xa.
Tô Giai cảm thấy không thích hợp, Đổng Học Bân cũng không khỏi phân trần chết sống đẩy chị Tô vào trong, Tô Giai không đi, Đổng Học Bân nắm vai cô ấy dùng sức, tay không cẩn thận trượt xuống, tay của thằng nhãi này trượt xuống trước ngực của chị Tô một phen, xúc cảm mềm mại dính đầy tay, tuy nói chị Tô lúc trước ở đài truyền hình huyện bên kia cũng là có tiếng là “thái bình công chúa”, nhưng có bình cũng phải có đồ, cũng là phụ nữ, Đổng Học Bân tự nhiên rất rõ ràng cảm giác được, cũng may không có người khác thấy, Hàn Phỉ bọn họ đều đang ngắm biệt thự.
Đổng Học Bân xấu hổ ho khan một tiếng, thấp giọng nói: Thất thủ thất thủ.
Hấp ta hấp tấp. Tô Giai quay đầu lại liếc hắn một cái, Được rồi, vậy cậu nhanh chóng trở lại cùng đồng sự và lãnh đạo đi, chị không khách khí.
Đổng Học Bân ừm một cái, Trong ga ra cũng có xe, Land Rover của tôi và Porche của Tuệ Lan đều ở đó, Tuệ Lan đi phía nam nên xe cũng không đi, cho nên các người tùy tiện dùng đi, chìa khoá dự bị đều ở trong ngăn kéo phòng khách, ngăn kéo không khóa, đúng rồi, còn có rượu, trong tủ rượu phòng sách ở trên lầu, tùy tiện uống.
Tô Giai cười nói: Được, đã biết.
Đổng Học Bân nói: Còn có cái gì tìm không ra cứ gọi điện thoại cho tôi.
Tối nay cậu đi chổ nào? Chúng tôi mấy giờ đi? Tô Giai hỏi.
Đổng Học Bân xua tay nói: Tôi không trở lại, căn bản cũng không sao. Các người chơi như thế nào đều được, buổi tối để cho bạn học ở lại đi, dù sao phòng cũng nhiều, mười mấy người vẫn ở được, vậy cái gì, ngoại trừ phòng ngủ chủ, phòng ngủ chủ chị có thể ở, người khác không được.
Tô Giai cười nói: Sao tôi có thể ở?
Chị là chị tôi. Đổng Học Bân cười một tiếng.
Tô Giai nhìn hắn, Ừm, lần này cảm ơn.
Đổng Học Bân nói: Không có gì phải cảm ơn cả. Chút chuyện. Tôi cũng không thường tới, chìa khoá chị cũng đừng đưa cho mẹ tôi, đến lúc đó chị muốn tới thì tới cứ đây.
Thôi đi, ha ha. Tô Giai nói: Cậu bận đi.
Đổng Học Bân gật đầu một cái.Vậy tôi không nói với chị nữa. Chúc chị và bạn học chơi vui vẻ.
Nhìn chị Tô đi vào biệt thự. Đổng Học Bân mới đi trở về, phát hiện người đã mất, tìm trái tìm phải. Mới bất đắc dĩ thấy mọi người đang theo mặt cỏ đi đến hậu viện.
Oa, còn có hồ bơi! Hàn Phỉ ngạc nhiên nói.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang bọn họ cũng có chút kinh ngạc, cái biệt thự này quá xa hoa.
Vẫn là Đổng sở trưởng chúng ta biết hưởng thụ, ha ha. Doãn Thành An nhìn vài lần, không ngừng gật đầu.
Tới đều tới, Đổng Học Bân cũng không vội vã đi, cùng mọi người ở hậu viện đi dạo một vòng, dù sao cũng không quấy rối buổi tiệc trong biệt thự.
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn là điện thoại của mẹ già, đi ra ngoài.
Chỉ nghe Doãn Thành An nói: Được rồi tiểu Hàn, đừng hô to gọi nhỏ, ha ha, chúng ta cũng rút thôi.
Hàn Phỉ quay đầu lại nói: Tôi nếu như có căn biệt thự dưỡng lão như thế, cả đời đều đáng giá.
Tôn Triệu Bang cười nói: Vài chục triệu lận, đem mấy người chúng ta bán cũng mua không nổi. . . Cảm thấy nói sai, hắn nhanh chóng nói: Đương nhiên, không bao gồm Doãn sở trưởng.
Doãn Thành An vui vẻ vui vẻ, Được rồi, tôi cũng mua không nổi.
. . .
Bên ngoài.
Đổng Học Bân tiếp điện thoại, Mẹ.
Loan Hiểu Bình nói: Sao ngày hôm nay đi biệt thự?
Ài, nói mời đồng sự ăn một bữa cơm, chị Tô nói với mẹ? Đổng Học Bân nói: Chị Tô còn nói nhường chổ cho con, con không chịu.
Mẹ già ừ một tiếng, Chị Tô con trước đó từ nước ngoài tập huấn trở về, mẹ và Vân Huyên đều bận, người ta còn giúp con trông đứa nhỏ nhiều ngày, cũng mệt muốn chết, cho nên nghe lão Dương nói chị Tô con muốn đi kinh thành tham gia họp lớp, mẹ đem chìa khoá cho cô ấy, cũng không có hỏi con.
Đổng Học Bân cười nói: Lúc đầu cũng là mua nhà cho mẹ ở, không cần hỏi con, hơn nữa con gần đây mới có một căn nhà mới, sớm dọn qua rồi.
Mẹ già sửng sốt, Lại mua nhà?
Ha ha, đúng vậy. Đổng Học Bân rất vui vẻ.
Còn mua nữa à? Không phải ở gia thuộc viện sao, sao còn tiêu tiền lung tung? Mẹ già oán giận nói.
Cái này không phải tiêu tiền lung tung, chổ ấy à, có tiền đều mua không được, ha ha, con nói trước một chút thôi, chờ mẹ tới kinh thành con sẽ mang mẹ đi, bảo đảm mẹ thích. Đổng Học Bân ngày hôm nay tâm tình vô cùng tốt, chủ yếu vẫn là đụng chiếc Audi A4 đụng quá đã ghiền, khiến cho tâm tình bị nghẹn lâu như vậy của hắn được thả ra, quay đầu vừa nhìn thấy lãnh đạo và đồng sự cũng đi ra, Đổng Học Bân cúp điện thoại.
Doãn sở trưởng. Đổng Học Bân đi lên.
Doãn Thành An chậm rãi nói: Chúng ta đi chỗ nào ăn?
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Hôm nay xin lỗi, sớm biết chị của tôi tới thì sẽ không đến đây, còn khiến cho mọi người chạy không một chuyến, thật sự. . . Chủ yếu là bình thường tôi không ở bên này, biệt thự vẫn để không, cho nên chị của tôi đến đây cũng không nói với tôi, cho rằng tôi không cần nhà ở.
Doãn Thành An cười nói: Không có việc gì.
Hàn Phỉ hiếu kỳ nói: Ơ, biệt thự tốt như vậy ngài cũng không ở? Vậy ngài bình thường ở chổ nào? Sao nghe nói ngài cũng dọn ra khỏi gia thuộc viện?
Đổng Học Bân nói: Hiện tại ở Hậu Hải.
Trương Đông Lượng chớp mắt nói: Hậu Hải? Cách cơ quan và gia thuộc viện chúng ta không xa.
Tôn Triệu Bang có chút táp lưỡi, giá nhà ở Hậu Hải có thể còn đắt hơn ở đây, một Tây Tam Hoàn, một Trung Nhị Hoàn, giá nhà gấp hai gấp ba lận!
Đổng Học Bân ừm một cái, Sớm biết vậy thì trực tiếp đi chổ đó, cũng gần, chỉ bất quá tôi vừa dọn qua, còn chưa có thu dọn xong, cho nên mới. . .
Hàn Phỉ nói: Vậy hiện tại?
Đi Hậu Hải đi. Đổng Học Bân nhìn về phía Doãn Thành An.
Doãn Thành An nói: Nếu chổ không đủ, gia thuộc viện cũng được.
Đổng Học Bân cười nói: Không cần, chỗ khẳng định đủ.
Doãn Thành An gật đầu, Được, hôm nay cậu làm chủ, cậu quyết định, ha ha, vậy đi thôi, cũng không còn sớm.
. . .
Mười phút.
Nửa tiếng đồng hồ.
Xe trở lại đường cũ.
Nhìn thời gian, đã bảy giờ hơn, trời cũng sắp đen.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người trên xe của Đổng Học Bân không nói gì nhiều, mà là câu được câu không trò chuyện tào lao, nhưng trên chiếc xe của Hạ Chu phía sau, mấy người rất tò mò đàm luận chuyện tình của Đổng Học Bân.
Cha của Đổng sở trưởng qua đời rồi hả?
Tôi cũng nghe nói, hơn nữa mẹ hắn hình như là giáo viên bình thường.
Cái này thật là lạ, Đổng sở trưởng rõ ràng là gia đình bình thường, sao có tiền như thế? Ngay cả biệt thự Tây Tam Hoàn đều mua nổi? Không thể chứ?
Nhưng còn có bối cảnh, cũng không biết là. . .
Ặc, tiền mua biệt thự đừng là. . .
Lúc này chúng ta cũng đừng mang theo tính chất công tác chứ?
Đổng sở trưởng có thể mang chúng ta đến đây, tiền này khẳng định là không thành vấn đề, nếu không Đổng sở trưởng có bệnh hả? Tiền không thể để lộ, còn mang theo một đám cán bộ ủy ban kỷ luật tới biệt thự? Làm gì có ai như vậy, hơn nữa, hiện tại kiểm kê tài sản tại ủy ban kỷ luật là nghiêm ngặt nhất, cũng là kiểm kê tài sản đi đầu trước tất cả phòng ban của ủy ban kỷ luật chúng ta, nghe nói Đổng sở trưởng trước đây cũng trải qua kiểm tra kỷ luật, lần này điều nhiệm nếu có thể thuận lợi đi qua, khẳng định cũng là đi qua điều tra tài sản, biệt thự hẳn cũng là có đăng ký lập hồ sơ, cấp trên chưa nói cái gì, cũng khẳng định là không có vấn đề.
Ài, thật nhìn không thấu Đổng sở trưởng này.
Đúng vậy, trẻ tuổi hơn so với chúng ta, nhưng nên có đều có.
Đáng nói nhất cũng phải tính tình của Đổng sở trưởng, dù sao rất hợp khẩu vị của tôi, buổi chiều hôm nay tông xe quá đẹp, người khác gặp phải loại sự tình này có thể cũng sẽ nghĩ đến muốn đi đụng, quá làm giận, nhưng mà cũng là suy nghĩ trong lòng một chút mà thôi, cũng chỉ có Đổng sở trưởng dám làm như thế.
Cuối cùng còn ngay cả xử phạt cũng không có.
Nói cũng phải, đây là bản lĩnh của người ta, bằng không Đổng sở trưởng tuổi còn trẻ sao có thể là lãnh đạo cấp chính xử được, khẳng định có chổ đặc biệt.
. . .
Hậu Hải.
Tới nơi.
Quẹo trái ở đây.
Cái ngõ này hay là kế tiếp?
Là cái này, đúng vậy, đi tới, năm mươi mét dừng xe là được.
Bên trong hình như không có chổ đậu xe, bằng không dừng ở đây?
Ừm, cũng được, vậy chổ này đi, bên trong xe cũng nhiều.
Đổng Học Bân chỉ huy Hàn Phỉ đem xe dừng lại, phía sau xe của Hạ Chu cũng theo dừng ở phía sau bọn họ, mấy người đều xuống xe.
Ồ, Tiểu Đổng đã trở về? Một người phụ nữ ngồi ở cửa nói.
Đổng Học Bân cười chào hỏi, Đúng vậy thím Tôn, ra về, cùng đồng sự trở về ăn một bữa cơm.
Trải qua chuyện lần kia, Đổng Học Bân và người trong ngõ cũng vô cùng tốt, không ít người đi ngang qua cũng đều chào hỏi hắn.
Mấy người đi tới phía trước.
Hàn Phỉ ngạc nhiên nói: Ngài thích ở trong ngõ?
Hạ Chu bọn họ cũng không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao có biệt thự đẹp đẽ sang trọng không ở, lại ở trong ngõ, bên này hoàn cảnh mặc dù tốt, nhưng nhà ở không lớn, một gian nhà trong Tứ Hợp viện cho dù tương đối rộng, cũng không vượt quá bốn mươi mét, chật chội đến phát hoảng.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, khi còn bé đã lớn lên trong ngõ, thích hoàn cảnh và bầu không khí bên này, mời mọi người, là ở đây.
Một căn Tứ Hợp viện.
Đổng Học Bân đứng ở cửa, đem chìa khoá mở cửa lớn, chợt nghiêng người cho mọi người đi vào, hắn là người cuối cùng đóng cửa lớn lại.
Hàn Phỉ không rõ ràng nói: Sao khóa cửa từ bên ngoài? Hộ gia đình bên trong đâu?
Tôn Triệu Bang nhìn đồng hồ một chút, Đúng vậy, cũng đều đến giờ ra về rồi, còn chưa có trở về?
Quẹo một cái, tất cả mọi người đi tới sân rộng của Tứ Hợp viện, không khỏi hai mắt sáng ngời, cũng nhìn ra bố cục vô cùng tốt, hơn nữa diện tích cũng rộng hơn gấp hai lần so với trong tưởng tượng, cái sân này, phỏng chừng là sân tốt nhất trong ngõ.
Hàn Phỉ cầm đồ ăn nhìn trái nhìn phải một chút, cũng không biết đi nơi nào, không nhịn được hỏi: Đổng sở trưởng, gian nào là nhà ngài?
Đổng Học Bân à một tiếng, đưa tay chỉ một vòng nói: Đều là nhà tôi, mọi người tùy tiện ngồi đi, trong phòng cũng được, trong sân cũng được.
Đều là nhà ngài?
Cái Tứ Hợp viện này tất cả đều là của ngài? ?
Hàn Phỉ và Hạ Chu Tôn Triệu Bang đều nghe mà kinh ngạc! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh