Buổi trưa.
Ăn cơm trong sân.
Từng món đồ ăn qua tay của Đổng Học Bân đi ra, cuối cùng do chịu không nổi sự chủ động của Phương Thủy Linh, vài món còn lại là do cô ấy tự xuống bếp.
Ăn ăn! Đổng Học Bân từ phòng bếp cửa đẩy đi ra.
Tạ Hạo cười ha ha, Từ xa em đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Đổng Học Bân phất tay, Vậy sao còn ngồi, nhanh chóng giúp Tiểu Linh bưng thức ăn ra đi!
Tạ Hạo lười vô cùng, vừa nghe thì làm như vô lại nằm xuống trên bàn, Em mệt quá, chân đau.
Nhưng thật ra Tạ Nhiên rất yêu thương bạn gái, cốc đầu Tạ Hạo một cái, cười ha ha đi phòng bếp hỗ trợ, Em đi cho.
Đổng Học Bân làm sao mà quản Tạ Hạo cái này cái kia, một cước đá qua, Đi dọn cái ghế trong phòng, lấy mấy cái chén, anh còn chỉ huy không được tên nhóc em à!
Tạ Hạo rầm rì một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi.
Tính tình của Tạ Tĩnh cũng qua, cười nói Em đi lấy cơm cho anh rể.
Được, đừng quên đũa. Đổng Học Bân ngồi xuống ghế, dành thời gian mồi điếu thuốc hút, chỉ chốc lát sau thấy Tạ Tĩnh và Phương Thủy Linh hai nữ đồng chí đều trở về, hắn mới dụi thuốc đi. Mình trước đó cùng Tạ Tĩnh tranh chấp vấn đề người nước ngoài, Đổng Học Bân không nhịn được nói mấy câu thô tục, hình tượng trước mặt Phương Thủy Linh có tổn hại, cho nên hiện tại cần chú ý chút hình tượng, thuốc lá cũng không nên hút trước mặt người ta.
Đồ ăn tới.
Mọi người ngồi xuống ăn.
Đổng Học Bân hô: Tới tới tới, nếm thử tay nghề của anh!
Phương Thủy Linh rụt rè gắp một đũa nhai nhai, Ừm, ăn quá ngon.
Đổng Học Bân dương dương tự đắc nói: Cũng được chứ? Vậy ăn nhiều một chút. Ngàn vạn lần đừng khách khí nha. Nói xong chỉ chỉ hai bàn đồ ăn, nói với Tạ Hạo bọn họ: Hai cái này là tiểu Linh làm, nếm thử đi. Sau đó tự mình gắp một ngụm ăn, chớp mắt mấy cái chép miệng nói, Ngon.
Tạ Tĩnh cũng ăn, không khỏi nhìn Phương Thủy Linh với cặp mắt khác xưa.
Phương Thủy Linh khiêm tốn nói: Không có, kém xa so với trù nghệ của anh.
Ha ha, lời này anh thích nghe. Đổng Học Bân tuyệt không biết khiêm tốn.
Tạ Nhiên cũng ăn một chút, khách quan nói: Quả thật là trù nghệ của anh rể tốt hơn, đồ ăn của anh rể thì không thể chê.
Đổng Học Bân cười nói: Đó là anh làm được hơn. nắm giữ lửa được hơn. Thấy Tạ Hạo chọn thịt ăn, Đổng Học Bân không khỏi liên tục bỏ thêm cho hắn vài đũa rau xanh.
Tạ Hạo oán giận nói: Em không ăn rau.
Đổng Học Bân nói: Đừng bơi nữa, nhanh chóng ăn cho anh!
Tạ Hạo nói thầm một tiếng, chỉ có thể kiên trì đem rau đưa vào trong miệng. Hình như ngay cả nhai cũng không dám nhai, nuốt xuống như uống thuốc.
Tất cả mọi người thấy vui vẻ.
Uy tín của Đổng Học Bân ở nhà trước mặt tiểu bối càng lúc càng lớn. Lại nói tiếp, hắn làm anh rể trong lòng cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ, cho nên các phương diện đều tương đối quản người. Nhất là tiểu Hạo tên nhóc không nghe lời này, Đổng Học Bân đó là nói trừng mắt thì trừng mắt, nói đá một cước thì đá một cước, Tạ Tuệ Lan đi phía nam nhậm chức, chị lớn của bọn họ không ở, Đổng Học Bân tự nhiên phải gánh chịu nhiệm vụ này.
Sau một lát, cơn nghiện rượu của Đổng Học Bân nổi lên, tự mình cho mình rót một ly, Các người uống trà uống đồ uống đi, anh uống một chút.
Tạ Hạo kêu lên: Em cũng muốn em cũng muốn!
Làm gì có phần của em. Tạ Tĩnh liếc em trai một cái.
Lúc này, Phương Thủy Linh nâng ly lên, giơ lên với Đổng Học Bân, Đổng ca, em trước kính anh một ly, cảm ơn anh khoản đãi, còn có. . . Còn có lễ gặp mặt, thật ra không cần, hơn nữa nhiều lắm.
Đổng Học Bân cười nói: Tùy tiện xài đi, mua chút quần áo và vân vân.
Vậy cũng không cần nhiều như vậy. Đó chính là một triệu, Phương Thủy Linh thật sự không dám nhận, nhưng mà người ta đều đưa tới, Nhiên ca cũng nói bảo cô ấy nhận, cô ấy thật sự. . . Trong lòng cũng không biết làm sao làm sao đối với anh rể của Tạ Nhiên, cô ấy còn chưa từng nhận qua lễ vật lớn như vậy. Một triệu là cái gì khái niệm? Nhà cô ấy cũng coi như rất giàu có, nhưng tiền tiêu vặt của cô ấy từ nhỏ đến lớn cộng lại cùng một chỗ cũng không được một triệu.
Đổng Học Bân và cô ấy làm một ly, cuối cùng nói: Cầm đi, em nếu như không lấy thì anh cũng chỉ có một cái đồng hồ này có thể tặng, bất quá là của nam. Hắn sờ sờ cổ tay.
Đừng đừng. Nhãn lực của Phương Thủy Linh vẫn là rất tốt, vừa nhìn là nhìn ra đó là Patek Philippe, đồng hồ đệ nhất thế giới, cái này còn đắt hơn cả cái chi phiếu kia.
Tạ Hạo con mắt cũng sáng ngời, Anh rể! Không người muốn thì em muốn! Em muốn!
Đổng Học Bân bó tay, Ăn cơm của tên nhóc em đi, còn đi học trung học mà mang đồng hồ cái gì. Nói xong lại gấp thêm cho Tạ Hạo vài đũa rau xanh và củ cải.
Tạ Hạo bắt đầu nổi trò vô lại, ồn ào đòi không ăn không ăn.
Bản lĩnh nghịch ngợm gây sự của tên nhóc này là lớn nhất trong nhà, có hắn, trên bàn không thể thiếu tiếng cười, mọi người ăn, bầu không khí cũng là không tồi, ngay cả Tạ Tĩnh không quá nhiệt tình đối với Phương Thủy Linh đều bắt đầu nói chuyện với Phương Thủy Linh câu được câu không.
Cơm ăn hơn phân nửa.
Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Nhiên, Mấy ngày nay nghỉ?
Tạ Nhiên ừm một cái, Cộng thêm cuối tuần, tổng cộng nghỉ ngơi ba ngày, thứ hai phải trở về.
Công tác cơ sở thế nào? Đổng Học Bân nói: Thích ứng không?
Tạ Nhiên thở dài, Có chút mệt, chuyện trong huyện cũng tương đối nhiều, cũng không phải là đại sự, có đôi khi một chút việc nhỏ lại phải lăn qua lăn lại vài cái cuối tuần.
Đổng Học Bân cười nói: Quen dần là tốt rồi, em là từ phía trên nhảy dù xuống phía dưới, công tác trước đây cũng vẫn không rời kinh thành, nhãn giới khẳng định rất cao, nhưng anh cảm thấy vẫn là không thể khiến cho công tác thích ứng em, chỉ có thể là em đi thích ứng công tác và hoàn cảnh của cơ sở, cũng là tôi luyện.
Tạ Nhiên khẽ gật đầu, Em rõ ràng.
Đổng Học Bân tuy rằng nhỏ hơn Tạ Nhiên vài tuổi, giáo dục hắn như thế tựa như không thích hợp, thế nhưng trên thân phận và trên cấp bậc Tạ Nhiên lại nhỏ hơn Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cấp bậc cao hơn so với hắn, cơ bản vẫn đều công tác tại cơ sở, thậm chí ngay cả huyện nghèo khó cấp quốc gia đều đi qua, cho nên kinh nghiệm của phương diện này vẫn là có nhiều hơn so với Tạ Nhiên, hắn nói vài câu kinh nghiệm, Tạ Nhiên khẳng định phải khiêm tốn nghe. Đương nhiên, Đổng Học Bân trong bụng thật ra cũng chỉ có vài câu như thế, đều là học được từ trong miệng của Tạ Tuệ Lan, trông mèo vẽ hổ, bằng không với cái trí tuệ chính trị của hắn cũng nói không nên được cái gì, hơn nữa hắn ở cơ sở lại càng không công tác, hoàn toàn là cảm giác nói không cần nghĩ.
Thích ứng công tác?
Thích ứng người khác?
Dư thừa năng lượng hả! Dựa vào cái gì?
-- nếu có người nói cùng Đổng Học Bân như thế, hắn khẳng định là cái suy nghĩ này.
Nhưng hắn không làm được những cái này, không có nghĩa là hắn hy vọng người khác cũng như hắn, đối với Tạ Nhiên, Tạ gia vẫn là ký thác kỳ vọng cao, Đổng Học Bân tự nhiên cũng vậy.
Phương Thủy Linh nói: Nhiên ca cần học tập anh nhiều lắm.
Đổng Học Bân xua tay nói: Đừng, đừng học theo anh anh.
Tạ Nhiên cũng cười nói: Phương thức làm việc của anh rể anh muốn học cũng học không được.
Tạ Hạo cười hắc hắc, Phải nha, tố chất thân thể của tôi quá kém, học không được.
Ừm? Vì sao? Cái gì tố chất thân thể? Phương Thủy Linh hiển nhiên không biết tình huống của Đổng Học Bân, cô ấy cho rằng Đổng Học Bân dốc sức làm tại cơ sở lâu như vậy, tuổi còn trẻ đề bạt tới chức vụ cao hơn so với Tạ Nhiên, khẳng định là muốn có năng lực công tác, Tạ Nhiên học tập hắn có cái gì sai? Sao còn quan hệ với tố chất thân thể? Làm quan còn cần thân thể cường tráng sao? Chưa từng nghe qua nha, Phương Thủy Linh nói lời này, thật ra là muốn tâng bốc Đổng Học Bân một chút, dù sao lần đầu tiên đến nhà người ta, người ta còn là anh rể của bạn trai, tự nhiên cần loại phương thức giao lưu này, hoa kiệu hoa tử mọi người cùng nâng, không ai không thích nghe lời hữu ích, sao tất cả mọi người là cái phản ứng này vậy?
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Ăn đi ăn đi.
Tạ Nhiên đẩy bạn gái một cai, thấp giọng nói: Đừng hỏi, sau này nói với em sau.
Phương Thủy Linh mê man nhìn, à một tiếng, vẫn là nghĩ không rõ có cái gì không thể nói.
Đương nhiên không thể nói, Đổng Học Bân cũng là người sĩ diện, còn là lần đầu tiên gặp mặt Phương Thủy Linh, cái gọi là gièm pha không thể nói ra ngoài, hắn có thể nói cái gì? Nói phương thức công tác của mình cũng là thích là mắng đụng là đập” ? Nói ai ho he với mình là mình vung chân đạp bay đi? Nói mình đánh qua đồng sự? Đánh qua lãnh đạo? Đánh qua dân chúng? Còn chỉ vào mũi của lãnh đạo thành phố mắng qua? Vậy làm cho Phương Thủy Linh người ta nhìn mình thế nào, hình tượng anh rể của hắn còn có hay không? Đổng Học Bân đây là nghèo chú ý, hắn không cho rằng phương thức công tác của mình có cái gì không tốt, đánh người thì làm sao? Đánh thì đánh, anh em đánh người cũng là chiếm đạo lý! Bất quá cái này không có nghĩa là Đổng Học Bân cảm thấy cái phương thức làm việc này êm tai, người quen còn chưa tính, người lý giải tính tình bản tính của hắn cũng không nói, người trước thì sẽ không được nói ra, không phải là cái chuyện mặt mày rạng rỡ gì.
Trọng tâm câu chuyện rất nhanh thay đổi một cái khác.
Tiểu Hạo, thi cử như thế nào rồi?
Đều thi xong rồi.
Thành tích gì hả?
Rất không tồi, em thông minh mà.
Đừng khoác lác, đánh chết anh cũng không tin.
Đổng Học Bân lại hỏi công tác của Tạ Tĩnh và học tập của Tạ Hạo, nghe được Tạ Tĩnh gần đây xuất hiện chút ma sát với một người lãnh đạo cấp trên, Đổng Học Bân nghiễm nhiên còn lấy cái vẻ anh rể ra chỉ điểm cô ấy vài câu, Tiểu Tĩnh à, em cũng không thể như vậy, phải làm tốt quan hệ cùng lãnh đạo, nếu không sau này chuyện phiền toái sẽ càng ngày càng nhiều. Cũng là Phương Thủy Linh ở đây, Đổng Học Bân có thế nào cũng phải giả khí độ một chút, hình dạng rất là nghiêm trang.
Tạ Tĩnh: . . .
Tạ Hạo cũng thiế chút đem đồ ăn trong miệng phun ra!
Phương Thủy Linh không biết Đổng Học Bân, nhưng Tạ Tĩnh mấy người còn không biết anh rể của bọn họ là ai sao?
Cho nên phê bình giáo dục của Đổng Học Bân nhìn giống như khuông giống như dạng, nhưng Tạ Tĩnh căn bản là không để trong lòng, nói lầm bầm à à vài câu coi như trả lời, không phản bác, cho Đổng Học Bân mặt mũi, trong lòng cô ấy nói: còn làm tốt quan hệ cùng lãnh đạo? Lời này từ trong miệng ai nói ra Tạ Tĩnh đều cảm thấy đương nhiên, bởi vì lúc đầu cũng là lời nghiêm túc, nhưng riêng từ trong miệng của người anh rể không chỉ một lần đánh qua lãnh đạo mắng qua lãnh đạo chống đối qua lãnh đạo nói ra, Tạ Tĩnh chỉ có thể cảm thấy từng đợt vô lực thật sâu và không nói gì.
Là hai ngày trước.
Là ai đánh người tại ủy ban kỷ luật trung ương hả?
Chuyện này trước khi tới bọn họ đã nghe Hàn Tinh nói!
Tạ Tĩnh biết anh rể lớn của bọn họ có da mặt rất dầy, nhưng không ngờ rằng lại dày như thế, nói ra những lời này mà dĩ nhiên còn mặt không đỏ tim không đập nhanh! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh