Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ.

Trời cũng càng ngày càng tối, ánh trăng đều bị che lại.

Dì, chú, cũng không sớm, vậy con trở về? Đổng Học Bân rượu đủ cơm ăn no, nhìn thời gian, cáo từ, Hai ngài sớm nghỉ ngơi đi.

Tô mẫu nhiệt tình nói: Ở thêm một chút đi?

Tô phụ cũng uống rất tận hứng, Uống thêm ly trà đi?

Đổng Học Bân nói: Không quấy rối, hôm nào rảnh rỗi con trở lại.

Tô Nham cũng nói: Ba, mẹ, Đổng bí thư còn có rất nhiều chuyện.

Vậy, được rồi, rảnh rỗi ngài đến ăn, coi như đây như nhà của mình, ngàn vạn lần đừng khách khí, lần sau tôi cho ngài nếm thử tay nghề của tôi. Tô mẫu cười nói.

Đổng Học Bân đứng dậy cười nói: Được, vậy con đi.

Tô phụ mơ mơ hồ hồ đứng lên, Chúng tôi đưa ngài.

Đừng, chú uống cũng không ít, đừng đi ra, bên ngoài lạnh lắm. Đổng Học Bân sống chết không đáp ứng, Khiến cho tiểu Tô đưa con ra ngoài là được.

Tô phụ Tô mẫu vẫn là đưa đến cửa.

Đổng bí thư, nhớ thường tới nha. Tô mẫu phất tay nói.

Tô phụ cũng nói với Đổng Học Bân muốn xuống lầu: Tiểu Nham đứa nhỏ này nếu như không hiểu chuyện làm sai cái gì, ngài cứ phê bình nó, cho ngài thêm phiền phức.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: Coi chú nói kìa, không nghiêm trọng như vậy, hai ngài quay về đi.

Khách khí nửa ngày, Đổng Học Bân mới từ trong hành lang nhà Tô gia đi ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt mà đến, cảm giác say cũng thanh tỉnh một ít.

Tô Nham bước nhanh theo phía sau, Đổng bí thư, tôi gọi xe ở cơ quan cho ngài?

Đổng Học Bân lắc lắc tay, nói: Không vội, cậu đi theo tôi một chút, một lát nữa thấy có xe taxi thì đón, tối rồi, có thể đều nghỉ ngơi, đừng làm phiền đồng chí của phòng tài xế.

Tô Nham biết Đổng bí thư có thể là có chuyện nói với hắn. Cũng không nói cái khác.

Nơi này là nhà của Tô Nham, cũng không phải gia thuộc viện cơ quan, vị trí trước đây của Tô Nham cũng không tư cách được phân ký túc xá tại gia thuộc viện, sau này khẳng định sẽ có, nhưng chỗ ở hiện tại vẫn là nhà cũ của hắn, tiểu khu cũ, cho nên nói cũng không cần quá cấm kỵ, ngoại trừ mấy người hàng xóm quen biết, cơ bản cũng không người biết chuyện của Tô Nham, huống hồ tối rồi trong tiểu khu cũng không có người. Nói chuyện vẫn rất tiện.

Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nham, Ngày hôm nay đến đây cũng là tiện đường, cũng là lạc đường. Còn có một chút, cũng muốn hỏi cậu một chút về tình huống của huyện chúng ta.

Tô Nham sắc mặt nghiêm túc, âm thanh cũng giảm thấp, Ngài là nói lãnh đạo?

Đúng vậy. Đổng Học Bân không e dè nói: Giúp tôi để ý một chút quan hệ của những lãnh đạo này đi.

Tô Nham cẩn thận nói: Tôi trước đây trình tự không cao, thật ra biết cũng không nhiều. Cũng là một ít chuyện tình tất cả mọi người đều biết, có vài cái có thể cũng không chuẩn xác.

Đổng Học Bân nói: Không sao, cậu biết cái gì thì nói cái đó.

Ngày mai sẽ chính thức đi làm, phải bắt đầu xử lý vấn đề công tác và chuyện tình, Đổng Học Bân tự nhiên muốn lý giải tình huống của bên này một chút, hắn đẩy xã giao của rất nhiều người. Cũng không có hỏi cái này với người đầu tiên có ý định dựa vào mình là Mạnh Hàn Mai, là bởi vì Đổng Học Bân ngày hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, còn không quen thuộc. Quan hệ công tác cũng không có chặt chẽ như vậy, cho nên Đổng Học Bân ai cũng không có hỏi, nhưng Tô Nham thì không giống, đây là thư ký của mình, Đổng Học Bân trước đó còn từng có tiếp xúc với Tô Nham. Nhận thức qua, giao lưu qua. Hỏi Tô Nham là thích hợp nhất, Đổng Học Bân cho dù buổi tối ngày hôm nay không đi ngang qua nhà bọn họ, sáng sớm ngày mai khẳng định cũng sẽ đem hắn gọi tới hỏi một chút, hắn mấy ngày này ở tại huyện Tiêu Lân, cũng là lý giải sơ về hoàn cảnh đại khái của toàn bộ huyện, phe phái và môn đạo của lãnh đạo huyện chỗ đó Đổng Học Bân một chút cũng không rõ ràng, cũng phải có chút tính toán.

Tô Nham chỉnh lý ngôn ngữ một chút, Tôi biết cũng là tình thế trong huyện trước khi ngài tới, khi đó người đứng đầu là Lý Quý An hiện tại đã điều nhiệm làm bí thư huyện uỷ của huyện bên cạnh, bí thư Lý lúc đó là người đứng đầu của huyện Tiêu Lân, thật ra cũng không được bao nhiêu năm, tổng thể mà nói tuy rằng là đại khái nắm trong tay cục diện của huyện Tiêu Lân, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy, dù sao Trương Đông Phương Trương huyện trưởng là quan viên sinh trưởng ở địa phương, căn cơ tại địa phương vẫn là rất sâu, người đứng thứ ba huyện chúng ta phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên cũng là công tác tại huyện Tiêu Lân hơn mười năm, cũng đi lại rất gần với Trương huyện trưởng, bí thư Lý có thể miễn cưỡng nắm trong tay cũng chỉ là phiếu sổ của thường ủy huyện ủy, tính lên thật ra cũng thật sự không thể nói rõ là ai mạnh ai yếu, dù sao đều là một mực đấu, nhưng không có mâu thuẫn mặt ngoài, trong huyện vẫn đều bị vây trong một hình thái như thế.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, hỏi: Trương huyện trưởng là bối cảnh như thế nào?

Tô Nham hơi trầm ngâm, Là của thành phố, nghe nói có quan hệ tốt cùng bí thư thị ủy.

Đổng Học Bân nhìn hắn, Vậy bí thư Lý đâu?

Bí thư Lý là bối cảnh trong tỉnh, cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Tô Nham thành thật trả lời, Dù sao đấu tranh chính trị của trong tỉnh và thành phố, có đôi khi cũng sẽ đến trong huyện chúng ta.

Đổng Học Bân gật đầu, Những người khác đâu?

Tô Nham lần lượt nói: Phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên, bộ trưởng bộ tổ chức Hàn Vũ, thường vụ phó huyện trưởng Từ Trang, thường ủy phó huyện trưởng Tống Hạc Phi, đây đều là người của phe Trương huyện trưởng, vẫn đều rất ủng hộ đối với Trương huyện trưởng, cái loại tận hết sức lực, nội bộ rất ngưng tụ.

Bốn người?

Tính luôn Trương Đông Phương là năm?

Đổng Học Bân nói: Người khác đâu?

Tô Nham nói: Người khác đều là phe của bí thư Lý trước đây, bí thư chính pháp uỷ Thường Lâm, bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Trường Trí, bí thư ủy ban kỷ luật Vương Bân Hòa, bộ trưởng mặt trận thống nhất Lý Ngưu, ừm, còn có chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh Hàn Mai, nhưng hiện tại bí thư cũ điều đi, tình huống cụ thể tôi cũng. . .

Thường ủy tổng cộng mười một người.

Lý Quý An bên này là sáu người?

Trương Đông Phương chỗ đó là năm người?

Cái ưu thế này thật đúng là không quá rõ ràng.

Nói cách khác người của Trương Đông Phương bên kia tám phần mười là không có khả năng tranh tới tay, lưu cho Đổng Học Bân cũng chỉ có mấy người thường ủy khác.

Đổng Học Bân đại khái đã biết, cũng rõ ràng ngày sau này của mình có thể thật đúng là không tốt lắm, Trương Đông Phương có bí thư thị ủy một tầng quan hệ như vậy, còn mình đâu? Mình cái gì cũng không có, hơn nữa không chỉ là không có, Đổng Học Bân vẫn là cái loại người bị trong tỉnh và lãnh đạo thành phố xếp vào sổ đen, Tạ gia cùng Phương gia quan hệ không tốt, quan hệ của Đổng Học Bân cùng Phương gia cũng không được, hiện tại tới địa giới Phương gia nắm trong tay, bọn họ có thể cho Đổng Học Bân sắc mặt tốt mới là lạ, từ thành phố chỉ phái một người thường vụ phó bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy đến Đổng Học Bân tiền nhiệm là có thể nhìn ra được, trong tỉnh hoặc là thành phố phỏng chừng đã sớm đem Đổng Học Bân đưa vào danh sách nhân vật sát biên giới, đây là một tín hiệu, cũng là một thái độ, tin tưởng rất nhiều người của huyện Tiêu Lân hẳn là cũng có thể từ bên trong đoán ra được, cái này cũng tạo thành trở ngại cực lớn đối với khai triển công tác sau này của Đổng Học Bân, năm thường ủy còn lại, Đổng Học Bân cũng không biết mình có thể tranh thủ tới mấy người, nếu như tranh thủ không được, thậm chí cho dù là chỉ tranh thủ được bốn người, Đổng Học Bân đều rất khó đem chính kiến của mình phổ biến xuống, bởi vì phiếu không đủ.

Lý Quý An bí thư Lý trước đây ngay cả ưu thế đều không rõ, nhưng cái này cũng là tính nắm thế cục trong tay, Đổng Học Bân nếu như tính luôn bản thân trên cuộc họp thường ủy chỉ có năm phiếu, vậy cùng thế lực hiện tại của Trương Đông Phương là ngang nhau, nếu một người cuối cùng không có trung lập hoặc là bỏ quyền, giống như Trương Đông Phương sẽ có sáu phiếu, dưới tình huống như vậy, Đổng Học Bân bí thư huyện uỷ cũng quá nghẹn khuất, khiến cho một người đứng thứ hai đè ép, một chút rơi vào bị động, cái này đương nhiên là kết quả Đổng Học Bân không muốn thấy, cho nên cũng càng phải lý giải một ít.

Đổng Học Bân nói: Những thường ủy của bí thư Lý trước đây, đại khái đều là tính cách gì? Cậu nói đại thể cho tôi một chút đi. Hắn đã để bụng.

Tô Nham nói: Tôi biết thật ra không nhiều lắm, vậy tôi chỉ nói những cái tôi rõ ràng.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, hai người đã đi ra tiểu khu, ngay tại ven đường chờ xe taxi, sau đó hắn nghe Tô Nham nói.

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Lúc đó cũng có hai chiếc xe chạy qua, nhưng Đổng Học Bân cũng không có đón, mà là rất chăm chú lẳng lặng nghe, còn lấy tới hai điếu thuốc ra ma 2hu1t.

Bí thư ủy ban kỷ luật Vương Bân Hòa tính cách cẩn thận?

Bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Trường Trí tính cách không quả quyết?

Nghe đặc thù tính cách của mấy người thường ủy huyện ủy mà Đổng Học Bân phải tranh thủ tới, Đổng Học Bân càng nghe càng nhíu mày, điều này làm cho hắn cảm giác độ khó công tác của mình lớn hơn nữa, hơn nữa nhân tố không xác định cũng càng thêm nhiều lên, không dễ làm, Đổng Học Bân khi nghe Tô Nham nói đồng thời trong đầu đã suy nghĩ làm sao mới có thể đem những thường ủy huyện ủy còn lại đều tranh thủ đến trên tay mình, chuyện này hắn phải làm vạn vô nhất thất, nếu không vừa tiền nhiệm rơi vào bị động, sau này khẳng định sẽ tạo vòng tuần hoàn ác tính, đến lúc đó sẽ khiến cho Trương Đông Phương nắm giữ thế cục, Đổng Học Bân cũng sẽ trở thành một trò cười, khi đó, hắn có thể ở lại huyện Tiêu Lân lúc cổ mộ được khai quật hay không còn khó mà nói, nếu như một bí thư huyện uỷ bị một huyện trưởng vĩnh viễn đè nặng, vậy người đứng đầu như hắn phỏng chừng cũng sắp mất đầu rồi, càng đừng nói thành phố và trong tỉnh đều không có ấn tượng tốt đối với mình, đều ước gì mình cút đi, khi đó giống như là cho thành phố một lý do thay đổi mình, loại chuyện này Đổng Học Bân khẳng định là sẽ không khiến cho nó phát sinh.

Hắn tới để làm gì?

Cũng là tới tranh thủ một cơ hội phó sở!

Lúc tranh thủ phó sở cái kỳ ngộ khó có được này, sẽ giúp dân chúng địa phương làm một ít chuyện, tốt nhất còn có thể cải thiện một chút tình thế và phát triển kinh tế của địa phương, như vậy cũng là tốt nhất, cho nên tất cả người ngăn cản mục đích của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân đều tuyệt đối sẽ không lưu tình.

Tô Nham nói xong.

Xe taxi cũng có một chiếc xe trống tới.

Đổng Học Bân nên nghe đều nghe, cái khác Tô Nham có lẽ cũng không rõ ràng lắm, sẽ không hỏi nhiều, đón xe đi tới, Quay về đi tiểu tô.

Tô Nham nói cho tài xế một tiếng địa chỉ của gia thuộc viện huyện uỷ, đứng ở nơi đó, nhìn xe taxi đi xa rồi mới xoay người về nhà.

Trên xe.

Đổng Học Bân đầu óc vận chuyển rất nhanh.

Trước đây nhìn người ta sắc mặt để sống thì thôi, dù sao cấp bậc hắn ở đằng kia, nhưng lần này hắn là người đứng đầu, tuyệt đối không thể còn như vậy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK