Buổi tối. Trời đen như mực.
Ở trong khách sạn thật vô vị, Đổng Học Bân liền đi bộ ra ngoài, tìm một quán trà ở ven đường nơi dành riêng cho người đi bộ ngồi uống trà. Việc của Lưu Hải Tân đã báo cáo lên trên rồi, bất quá có thể là do liên quan đến quan hệ vơi một vị Thường vụ Thị ủy nên bên trên cũng chưa có hồi âm gì, giống như dá chìm đáy biển vậy. Tuy nhiên trong lòng Đổng Học Bân cũng rõ ràng, muốn điều tra Lưu Hải Tân xem ra có chút khó khăn, bằng không họ Lưu kia cũng sẽ không ngần ngại không cho Đổng Học Bân chút mặt mũi nào, Lưu Hải Tân cho rằng cha hắn sẽ cho hắn chỗ dựa?
Người như thế cũng có thể tiến vào thể chế?
Người như thế cũng xứng làm cán bộ?
Hảo hảo một cái Cục du lịch bị mày biến thành nơi chướng khí mù mịt như vậy! Vì cái gì vậy!
Đổng Học Bân khẽ lắc đầu, đối với nhưng thứ quan quan hệ hệ này có chút phiền chán nhưng lại biết thân ở trong chốn quan trường thì không có biện pháp tránh né loại chuyện này được. Hắn cũng chán nản vì vị trí vẫn còn quá thấp, nếu Đổng Học Bân hiện tại đứng đầu Ủy ban kỷ luật, thậm chí là Bí thư thị ủy thì hắn có thể không cần cố kỵ mà hạ thủ ngoan độc mà điều tra, làm sao phải coi sắc mặt người khác chứ? Cố kỵ như vậy là do quan hệ? Khi đó người ta phải cố kỵ hắn! Cho nên nói đi nói lại vẫn là cấp bậc không đủ, muốn vì dân chúng làm việc, muốn thi hành biện pháp chính trị theo lý tưởng của mình, vậy thì phải không ngừng tiến bộ đi. Có áp lực, có lực cản? Con mẹ nó! Ta còn cần quản người là ai sao? Đổng Học Bân cảm thấy như vậy mới đáng sống, cũng là động lực để hắn tiến vào thể chế phát triển, hắn muốn đối tâm mà không thẹn, thoải mái mà sống, mà không phải nhìn trước ngó sau đi nhìn sắc mặt người ta lại càng không phải làm cái đuôi chạy theo người ta, cái đó Đổng Học Bân làm không được.
Đổng Học Bân uống hai chén trà, hút hai điếu thuốc nhưng tâm tình vẫn không bình tĩnh lại tuy nhiên tác phong làm việc không chút dao động, cho dù tôi cấp bậc không đủ nhưng tôi làm việc theo nguyên tắc. Mặt mũi ai tôi cũng không cho!
Reng reng reng, reng reng reng, tiếng điện thoại vang lên.
Vừa cầm điện thoại thì thấy là Cục trưởng Cục Quốc an Từ yến gọi đến.
Đổng Học Bân tiếp điện thoại nói:”Từ đại tỷ”.
“Tiểu Đồng, đang ở đâu đó?” thanh âm Từ Yến có chút trầm thấp hỏi.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái:”Em đang đi công tác. Đang đi uống trà, chị có việc gì à?”
Từ Yến thản nhiên nói:”Tâm tình không tốt lắm, tiểu tử cậu bồi tiếp đại tỷ uống rượu đi”.
Vừa nghe vậy, Đổng Học Bân cười khổ nói:”Tâm tình em cũng đang không tốt nên muốn cùng chị tâm sự mấy câu”.
“Tốt lắm, cậu đang ở đâu, đại tỷ sẽ đi qua”.
Đổng Học Bân lập tức nói:”Em đang ở huyện Mã Dương, từ bên kia chạy lại đây sợ muộn quá, hay là…”
“Không có việc gì, đại tỷ mới từ thủ đô trở về, đang đi trên đường, huyện Mã Dương à? Không xa. Đại khái một giờ là đến”.
“A, tốt, em sẽ nói địa chỉ cho chị”.
“Ừm, gặp mặt nói tiếp nhé”.
“Tốt, chị trên đường chú ý an toàn”.
Dập điện thoại, Đổng Học Bân hồ nghi vuốt cái mũi, Từ Yến đi thủ đô là có chuyện gì? Số lần Từ đại tỷ nói tâm tình không tốt rất ít thấy, ít nhất là Đổng Học Bân từ trước tớ giờ vẫn chưa bao giờ thấy Từ Yến có giọng điệu này, khẳng định là trong nhà có việc? Việc này có liên quan đến chồng cũ hay đứa con? Đổng Học Bân tự suy đoán trong lòng chốc lát rồi đi xuống trà lâu đứng ở cạnh đường cái chờ Từ Yến.
Chưa đến một giờ sau một chiếc Audi bỗng nhiên đứng ở trước mặt Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa thấy xe thì gọi:”Từ đại tỷ, em ở đây”.
Vẻ mặt Từ Yến có chút ảm đạm, hơi có chút đờ đẫn nói:”Lên xe hẵng nói”.
“Được rồi”. Đổng Học Bân mở cửa ghế phụ rồi leo lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, vừa thấy Từ Yến ánh mắt Đổng Học Bân nhất thời bị hút hồn trong chốc lát, hôm nay Từ Yến trông rất được. Từ sau khi Từ đại tỷ khôi phục lại nhan sắc như thời ba mươi tuổi, mỗi lần Đổng Học Bân nhìn thấy bà chị này cơ thể đều theo bản năng có phản ức lập tức, thật sự là rất đẹp. Hôm nay Từ Yến mặc áo sơ mi màu cà phê cùng chiếc quần đen bó sát người khiến cho đồng tử Đổng Học Bân co rụt lại. Nhìn thân hình đầy đặn chỗ lỗi chỗ lõm mà yết hầu Đổng Học Bân giật giật rồi vội đời ánh mắt đi không dám nhìn thêm nữa bởi vì hắn lại nhớ tới lần đó ở nhà Từ Yến, Từ đại tỷ giúp hắn giải quyết vấn đề sinh lý. Từ đó về sau Đổng Học Bân hầu như không gọi điện cho Từ Yến mà thật sự rất xấu hổ, gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Trên xe. Đổng Học Bân hỏi:”Xảy ra chuyện gì vậy chị?”
Từ Yến lái xe đi về phía trước nói:”Trước tiên là nói về cậu đi”.
“Chuyện của em là việc nhỏ thôi”. Khi trong lòng Đổng Học Bân có việc không muốn nói với mẹ, không muốn nơi với Tuệ lan thì người mà hắn có thể nói hết lại chính là Từ yến. Thứ nhất vì Từ đại tỷ trước kia là lãnh đạo của Đổng Học Bân, thứ lai là Từ đại tỷ tuy rằng nhìn còn trẻ nhưng dù sao cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, Đổng Học Bân cũng coi cô là nửa trưởng bối nên cũng không biết vì sao mà những chuyện gì ngượng ngùng hắn lại đều có thể nói với Từ Yến:” Khi đi tuần tra gặp một gã là con trai thường vụ Thị ủy, vốn muốn điều tra người này bấc quá là lực cản phái trên quá lớn, phòng chừng cũng sẽ không giải quyết được gì, ai….” Đổng Học Bân ríu ra ríu rít nói chừng nửa ngày.
Từ Yến chỉ nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Đổng Học Bân cũng không hy vọng Từ Yến nói cái gì, chính hắn nói hết xong rồi, trong lòng cũng thống khoái hơn:”Được rồi, vẫn là nói nói chị đi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Lúc này xe đã chạy đến một khu vực hẻo lánh. Chung quanh đều là núi, đây là một khu du lịch huyện của Mã Dương bất lúc này đang là buổi tối nên nơi đây một người cũng không có, bóng tối dày đặc. Nghe hỏi vậy, Từ Yến liền chậm rãi đánh tay lái trực tiếp rẽ vào một khu rừng rậm ven đường, nơi có mấy cây đại thụ, xe lập tức bị bao phủ ở trong rừng cây, bọn họ nhìn không ra được quốc lộ mà người đi trên quốc lộ cũng không nhìn thấy bọn họ, chung quanh là một mảnh đen tối.
Đổng Học Bân ngạc nhiên:”Đại tỷ?”
Từ Yến khoát tay rồi tiện tay lấy từ trong ngăn dưới táp lô xe ra một chai rượu ngũ lương, mở nắp rồi uống một hớp lớn.
Đổng Học Bân vội kêu lên một tiếng nói:”Chị uống chậm một chút đi, đây là rượu mạnh đấy”.
Từ Yến nhếch miệng, nâng cốc lên nói:”Không có chén, uống bằng bình đi, bồi tiếp chị một chút đi”.
Đổng Học Bân đỏ mặt cắn răng nghĩ:”Mỗi người một ngụm, uống chung bình, cái này giống như Từ yến lưu lại hương vị nước bọt sau đó lại đưa cho mình. Tại sao lúc tâm tình bất hảo Từ Yến không tìm người khác mà lại đi tìm hắn, Đổng Học Bân hiểu được nên trong lòng cũng khá thoải mái, hắn cũng hy vọng mình có thể khai thông được tâm lý cho Từ đại tỷ, như vậy mới không có phụ sự tín nhiệm của Từ Yến đối với mình”.
Một ngụm…
Ba ngụm…
Năm ngụm…
Từ Yến uống một lát thì rốt cuộc đã nói chuyện, cô cười khổ lắc đầu nói:”Đại tỷ như tôi, cả đời đều là tâm mệnh, kết hôn trước khi quan tâm đến công việc, ly hôn trước khi quan tâm đến hôn nhân, sau khi ly hôn mới quan tâm đến con nhỏ, suốt ngày không ngớt có chuyện phiền lòng tìm tới, trốn cũng không thoát. Tiểu tử, cậu hiện tại cũng đã kết hôn nên những lời này hẳn là cũng có thể lý giải được một ít, aizz, có đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống thật là mệt mỏi”.
Đổng Học Bân vội hỏi:”Chị đừng nói như vậy, quá khứ đã qua rồi thì để cho nó qua đi, nên nghĩ nhiều hơn về những chuyện vui vẻ đi? Sẽ rất nhanh trôi qua thôi mà”.
“Có một số việc, làm như thế nào cũng không quên được”.
“Không thể ư, chị thử nói ra xem nào”.
Từ Yến đem chai rượu ngũ lương ném cho hắn rồi lắc lư cái đầu nói:”Con chị và mẹ kế nó lại cãi nhau, lần này thì thực sự nghiêm trọng rồi, hai người đã muốn đánh nhau. Ông chồng trước đây của tôi cũng không quản, hắn còn phải đến đơn vị nhưng thật ra là một thân một mình thoải mái, chỉ khổ cho đứa con chị hàng ngày ở nhà chịu nữ nhân kia dày vò. Nó năm nay đã đến tuổi trưởng thành nhưng vẫn là một đứa trẻ con, loại cuộc sống này đương nhiên có ảnh hưởng quá lớn đối với nó. Tháng trước lúc gặp nó tôi đã ra tâm lý nó có vấn đề cho nên lúc này vừa xong việc tôi muốn lập tức chạy tới, muốn đem quyền nuôi nấng con đoạt về nhưng chồng cũng của tôi không đáp ứng, còn nói bảo đó là con nhắn, bảo tôi cứ đi báo pháp luật”.
“Hắn mặc kệ đứa nhỏ, không đem quyền nuôi nấng cho chị?”.
“Ở trong mắt hắn, chuyện hắn mặc kệ đứa nhỏ là chuyện của hắn, đứa nhỏ thế nào hắn cũng không quản nhưng nếu có ai muốn đoạt đứa nhỏ đi thì lòng tự trọng của hắn không chịu nổi!”.
“Em cũng hiểu đứa nhỏ nên ở với chị thì tốt cho nó hơn vì dù sao chị không kết hôn còn chồng trước của chị đã tái hôn rồi. Người vợ mới kia quan hệ cùng con chị không tốt, ừm, bằng không thử đi theo trình tự pháp luật đi, nếu con chị đồng ý thì có thể đoạt lại quyền nuôi nấng”.
“Chị cũng nghĩ như vậy và đang làm việc này đây, bất quá còn không biết có thành công hay không nữa.”
Từ Yến nhìn hắn nói:”Cho nên trong lòng có chút phiền não, mấy năm nay phải đè ép cơn tức như vậy nên thật sự có điểm không chịu được, thế nên mới nghĩ đến việc tiểu tử cậu uống chút rượu, nói ra là thoải mái hơn rồi”.
Đổng Học Bân gật đầu nói:”Được, chị nói đi, nói ra thì thoải mái hơn, em cũng là người có tiếng là kín miệng, chị cũng dừng coi em là ngoại nhân”.
Từ Yến uống khẩu rượu, cười cười:”Đến đây, uống rượu đi”.
Đổng Học Bân tiếp nhận rồi nhấp một ngụm nói:”Được, để em bồi tiếp chị”.
Từ Yến giơ tay nhéo nhéo mi tâm, giọng nói đã có chút meo méo:”Nếu về sau chị có thế sống với con mình, hằng ngày đều có thể thấy nó thì cả đời này đại tỷ cũng không hy vọng gì hơn thế nữa, a, đáng thương cho bậc cha mẹ trong thiên hạ, cũng không biết đứa con chị có thể biết được hay không nữa”.
Đổng Học Bân trấn an nói:”Ai đối xử tốt với nó, trong lòng nó khẳng định là biết”.
“Cũng chỉ mong là vậy”. Từ Yến uống thêm một ngụm, có thể là cảm thấy điều hòa trong xe không đủ mát nên tiện tay rất tự nhiên cởi chiếc cúc áo sơ mi thứ hai, sau đó cái thứ ba cũng bị cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong một chút da thịt theo chiếc áo ngực nhất thời nhao ra.!
Dáng người Từ đại tỷ thực là đầy đặn, nút áo vừa cởi cả bộ ngực thật sự là từ bên trong nhảy ra!
Đổng Học Bân hoảng sợ, ho khan một tiếng:”Chị say rồi, cái này, nên uống ít đi một chút”.
“Đại tỷ còn uống được”. Từ Yến cười đem bình rượu đoạt lấy uống một ngụm rồi nói:”Đến đây, hai chúng ta vui vẻ một tý, hôm nay đại tỷ cũng muốn thả lòng một hồi!”. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh