Mở bài.
Bài mới, con súc sắc mới, bàn mới, ghế cũng mới.
Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng Ngụy tổng đều nghĩ nếu như Đổng Học Bân là gian lận, đổi một loạt như thế, kỹ thuật gian lận của hắn cho dù cao đến đây cũng không có khả năng gian lận được nữa, thật ra chơi đến bây giờ, trong lòng bọn họ cũng mang theo một tia hoài nghi, lẽ nào người thanh niên này thật sự dựa vào vận khí? Dù sao lăn qua lăn lại nửa ngày như thế, còn bị mọi người nhìn chằm chằm, theo lý mà nói là không có điều kiện để gian lận!
Tống Ngọc Hổ bọn họ cũng rối loạn.
Bên kia, Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ làm sao mà không phải vậy?
Trương Long Quyên thấp giọng nói : Các người vừa rồi có nhìn rõ chứ?
Trần Tiểu Mỹ cười khổ không thôi : Không có, một lần đều không phát hiện
Trần Tiểu Diễm cũng vỗ vỗ trán : Tôi hiện tại thật muốn tin tưởng đây là vận khí, nếu không thật sự là Đổng tiên sinh đổi bài, sao chúng ta đều không thể nhìn ra được? Cái này cũng thật đáng sợ!
Trần Tiểu Mỹ trợn trắng mắt lên : Không có khả năng là vận khí!
Trương Long Quyên mỉm cười nói : Tôi cũng hiểu được không có khả năng là vận khí, nhưng ... Tôi càng cảm thấy cách nói gian lận này cũng không thích hợp, bình thường gian lận nhanh tay đổi bài, nhiều lắm cũng chỉ là một hai con, ví dụ như Tiểu Đổng trước đó đổi một con, có lợi hại hơn nữa, thì cũng đổi được hai con, sao có thể thoáng cái đổi được nhiều con bài như vậy? Thiên ù đại tứ hỉ, cái này làm sao đổi? Một chút dấu vết cũng không lộ ra? Trên lý thuyết là không có khả năng, tên nhóc này, giấu chiêu thức ấy cũng quá sâu, nhìn nhìn ván này thử xem, rốt cục là sao
Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ xoa xoa con mắt, tiếp tục dòm qua.
Lần này, các nàng thẳng thắn không chớp con mắt, phải gọi là nhìn chằm chằm vào.
Rất nhiều người cũng như bọn họ, đều muốn nhìn ra chổ gian lận của Đổng Học Bân, Chu lão lúc này cũng đã chống quải trượng đứng lên, nhìn hai tay của Đổng Học Bân đối diện.
Tràng diện nhất thời câm như hến.
Ngoại trừ tiếng bắt bài của Đổng Học Bân Tống Ngọc Hổ bọn họ, không còn có động tĩnh.
Nhưng vừa chờ Đổng Học Bân đem bài buông ra, còn chưa kịp đụng vào, bên kia Ngụy tổng nói.Cậu vừa rồi nói chúng tôi có yêu cầu gì đều có thể nói ra, phải không?
Đổng Học Bân cười nói: Phải, có thể.
Ngụy tổng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là có lo lắng, cho nên nói: Vậy sau khi cậu bắt bài cũng có thể trực tiếp xem bài hoặc là đem bài dựng lên hay không, không nên sờ tới sờ lui như vậy? Chủ yếu tôi thấy có chút sốt ruột, người lớn tuổi rồi, trái tim không tốt lắm, ừm, đương nhiên cậu không đồng ý cũng không có việc gì.
Bắt bài thì trực tiếp nhìn?
Cái này con mẹ nó gọi là yêu cầu gì?
Ông thật đúng là tin hắn mở bài là lấy ra thiên ù hả? Ông bị cái quái gì thế? Mê tín như thế?
Trong ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về hướng Ngụy tổng đều mang theo chút khinh bỉ.
Ngụy tổng cũng bị nhìn đến mặt đỏ lên, nhưng không có biện pháp, gã ta thật sự bị thiên ù của Đổng Học Bân làm cho sợ, thua cũng là tiền của mấy người bọn họ!
Lãnh tổng cũng nói: Tôi đồng ý Ngụy tổng nói.
Động tác trước đó của Đổng Học Bân cũng có chút không hợp với lẽ thường, bắt bài rồi liên tiếp sờ, lẽ nào cũng là lúc ấy đổi bài?
Trương Long Quyên bị bọn họ chọc nở nụ cười, Tôi nói các người còn không dứt hả?
Đổng Học Bân cười cười, quay đầu lại nói với chị Trương: Không có việc gì. Bọn họ không cam lòng, chúng ta để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục, cũng đừng nói tôi khi dễ bọn họ.
Tống Ngọc Hổ nhìn thẳng hắn, đã tìm ra vấn đề.
Nhưng Đổng Học Bân cũng không có làm bất luận hành động dị dạng gì, trực tiếp đem bài bắt được một con một con dựng lên, để ở trước mặt mình, cũng không đẩy bài.
Dựng lên như thế, người khác không nhìn thấy.
Trong phòng bạch kim cũng không có camera giám sát, cho nên có thể thấy bài chỉ có Trương Long Quyên và chị em sinh đôi ba người.
Phía sau Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ vừa nhìn bài, trong lòng cũng căng thẳng, bài này. . . Không phải kém. Mà là quá con mẹ nó kém!
Một bạch bản, một hồng trung.
Ba con điều tử, ba con đồng tử, vạn cũng có hai con, cũng không liền nhau.
Thổ ngữ nói đây là Thập tam bất kháo , cái nào cũng không liền, đừng nói ù bài, ngay cả hy vọng được thính một chút cũng nhìn không thấy!
Đó chính là một dãy bài lộn xộn!
Trầm Tiểu Diễm bất đắc dĩ nhìn mắt em gái, Lúc này không được.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Đều ba ván thiên ù, cũng không khác biệt lắm.
Trầm Tiểu Diễm nói: Cũng có thể cái yêu cầu khó hiểu này của bọn họ thật sự có ảnh hưởng đối với Đổng tiên sinh, ảnh hưởng kỹ thuật của hắn cũng không chừng.
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, Ặc, có thể sao?
Trầm Tiểu Diễm lắc đầu, Không rõ ràng lắm, dù sao hết ván này Đổng tiên sinh khẳng định mất cái.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Đúng vậy, bài này quá xấu, em đều chưa thấy qua bài nào xấu như thế, ù là không có khả năng, không giữ được cái, bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không chơi, đáng tiếc, không đem mấy chục triệu cuối cùng của mấy người bọn họ thắng đến đây, ài, thêm một ván thiên ù thật tốt, vậy Tống Ngọc Hổ bọn họ tất cả đều sạch sẽ, thua một hai trăm triệu, cho dù là loại ông chủ lớn như Trương tổng cũng phải đau chết.
Thiên ù làm gì dễ dàng như vậy.
Ừm, nhìn xem ván tiếp theo bọn họ còn dám tiếp tục một vòng nữa hay không.
Trương Long Quyên vẫn không nói chuyện, luôn cảm thấy không thích hợp, cũng nhìn thẳng Đổng Học Bân không tha.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ tuy rằng không có tâm tình xem bài xấu trước người của Đổng Học Bân, nhưng vẫn liếc vài lần, bất quá để cho bọn họ kỳ quái chính là, Đổng Học Bân cũng không có dựa theo thói quen đánh bài trước đây xếp bài theo vị trí đồng tử điều tử này nọ, ngược lại động cũng không động.
Chỉ thấy Đổng Học Bân quay lại với Ngụy tổng bọn họ cười cười, Các người nói là như thế này à? Trực tiếp xem bài? Tôi như vậy được rồi chứ? Có thể chứ?
Ngụy tổng gật đầu, Có thể.
Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng thấy Đổng Học Bân làm theo nhanh như vậy, lòng nghi ngờ cũng giải trừ.
Có thể là được. Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân ngay dưới cái nhìn kinh khủng của bọn họ lại một lần đem toàn bộ bài gôm lại, nắm hai đầu, lập tức đem bài trực tiếp đẩy ra, Thiên ù! Bảy đôi toàn màu!
Cái gì?
Lại thiên ù? ?
Củ lạc giòn tan?
Ầm một tiếng, Ngụy tổng ngã khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch nhìn qua!
Tống Ngọc Hổ Lãnh tổng và không ít người xung quanh cũng có vài người ngã xuống! Suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Lại thấy thiên ù? Còn con mẹ nó là bảy đôi toàn màu đại mãn phiên có độ khó khăn lớn hơn gấp mười lần so với đại tứ hỉ? ?
Con mẹ cậu vẫn còn là người sao?
Con mẹ cậu uống máu gà à! ?
Thế nhưng hiện trường khiếp sợ nhất không phải là bọn họ, mà là Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ ba người. Chỉ có bọn họ mới chính thức thấy được bài của Đổng Học Bân!
Toàn màu?
Còn là bảy đôi toàn màu?
Cậu toàn màu cái rắm đấy!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ lúc đó từ ghế trên bỗng nhiên ngồi dậy, bọn họ thấy rõ ràng, bài của Đổng Học Bân rõ ràng là một đống hỗn tạp Thập tam bất kháo, muốn tìm ra một dãy bài xấu như bài của hắn hiện tại đều không dễ dàng, bài như thế nhắm mắt lại cũng biết không ù được bài, Đổng Học Bân lại có thể đẩy ra ngoài, lại còn nói thiên ù. Còn cái gì mà bảy đôi toàn màu? Má nó! Cậu con mẹ nó tất cả đều là bài lẻ! Bảy đôi con bà cậu à! Cậu có thể tìm ra một đôi thôi tôi cũng phục cậu! Còn nữa. . . Cậu con mẹ nó có có điều tử có đồng tử còn có vạn! Cậu toàn màu cái đầu gối à? Điều đồng vạn phong cậu đều đủ! Cậu lại có thể dám dõng dạc nói toàn màu? ?
Gặp qua lá gan lớn, nhưng chưa thấy qua lớn như vậy!
Gặp qua người khoác lác, nhưng chưa thấy qua ai dám khoác lác như thế!
Đây là ù giả!
Hơn nữa quá giả! !
Hai chị em sinh đôi nghĩ câu Bảy đôi toàn màu của Đổng Học Bân quả thật là đem gió chém lên trên vũ trụ! Cái này con mẹ cậu cũng là trợn tròn mắt nói dối! Cái này mắt thấy sắp thắng hết bọn họ. Cậu cho dù không ù được cũng đã có sao đâu, cậu ù giả làm gì? Cái này không phải đưa tiền sao? ?
Trương Long Quyên cũng thấy được.
Thế nhưng vài giây, Trương Long Quyên lại ngồi xuống, cái gì cũng chưa nói.
Trầm Tiểu Mỹ vội vàng nói: Trương tổng, ù giả phải đề bao nhiêu? Cũng là giới hạn năm mươi triệu? Tính tiền của một mãn phiên? Sẽ không nhiều như vậy chứ?
Trầm Tiểu Diễm chau mày, Hẳn là không nhiều như vậy.
Trương Long Quyên mồi thuốc hút, không lên tiếng.
Trầm Tiểu Diễm nhìn về phía cô ấy, Trương tổng?
Trầm Tiểu Mỹ nói: Ngài nói đi chứ?
Trương Long Quyên phà khói thuốc ra, cười khổ nói: Chị còn nói cái gì hả? Các người tự mình đi xem bài của Tiểu Đổng đi.
Xem bài?
Cái này còn cần xem bài sao?
Các nàng sớm xem rõ ràng! Tuy rằng Đổng Học Bân sau đó đem bài đẩy ra được dưới vài giây, nhưng cho dù tay cậu có nhanh đi nữa, cho dù cậu một tay đi đổi một con bài, vậy cũng chỉ có thể đổi hai con bài thôi? Nhưng mười bốn con bài xấu của ngài đừng nói là đổi hai con! Cũng là cho ngài thêm một tay. . . Đừng, ngài cho dù thêm hai tay đi đổi bốn con bài! Vậy bài xấu cũng đổi không ra được bảy đôi toàn màu đâu!
Thập tam bất kháo sở dĩ gọi là thập tam bất kháo. Đó là bài gì cũng cứu không được!
Đổng Học Bân cho dù là có đi đổi bài, Trầm Tiểu Mỹ cũng không tin Đổng Học Bân có thể đổi ra được bảy đôi toàn màu! Kém nhau quá xa!
Thế nhưng sau khi thấy bài Đổng Học Bân đẩy ra ở trên bàn xong, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ lúc đó liền ngơ ngác, căn bản không thể tin được hai mắt của mình!
Một vạn, một vạn.
Hai vạn, hai vạn.
Tứ vạn. Tứ vạn.
Ngũ vạn, ngũ vạn.
Tám vạn, tám vạn.
Còn có. . . Bố con cửu vạn giống nhau như đúc!
Má ơi! Thật con mẹ nó là bảy đôi toàn màu! !
Một loạt con vạn tử ở đây! Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ nhìn mà đều có chút muốn té xỉu ngay tại chổ!
Chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng là thập tam bất kháo mà!
Cái đệch! Ngài đây là mọc ra mười bốn cánh tay sao? Mười bốn cánh tay đem mười bốn con bài trong nháy mắt tất cả đều thay đổi? Nếu không phải thì một đống bài xấu không thể xấu hơn sao con mẹ nó biến thành toàn màu!
Cái này kém nhau không phải một chút xíu!
Mà là kém nhau đến mười con bài! !
Một con bài? Cũng là mười ba con mười bốn con!
Trong chớp mắt mấy cái cậu đem tất cả bài đều thay đổi? ?
Cái này không phải là Quan Âm ngàn tay! Cậu còn luyện qua phật sơn vô ảnh thủ sao? ?
Cái bài này quá dọa người! So với thiên ù đại tứ hỉ trước đó còn muốn dọa người hơn! Ánh mắt của rất nhiều người xem náo nhiệt xung quanh nhìn về phía Đổng Học Bân đã có chút kinh khủng!
Bốn ván thiên ù!
Còn là thiên ù càng lúc càng lớn!
Cái này nếu thật sự là vận khí, vậy phải là quá vận con mẹ nó khí rồi. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh