Buổi sáng.
Đại viện huyện uỷ.
Còn hơn mười phút cũng là đến giờ đi làm, mọi người cũng đều đi tới đơn vị, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, chào hỏi thì chào hỏi.
Bỗng nhiên, một chiếc Land Rover màu đen đi vào.
Ôi chao, là Land Rover!
Ặc, cái xe này của ai?
Anh còn không biết hả?
Biết cái gì? Không nghe nói hả?
Đó là xe của Đổng huyện trưởng!
Hả? Tự mình mua? Bao nhiêu tiền?
Mọi người đều ghé mắt, ánh mắt mọi người hầu như đều nhìn đến đây.
Ngày hôm qua tại hôn lễ, phần lớn cán bộ trong huyện trên cơ bản đều tham gia, cho dù người không tham gia ít nhiều cũng nghe nói một ít tràng diện ngay lúc đó, Land Rover và Lexus tông nhau, Đổng phó huyện trưởng và Trương phó bí thư đối chọi gay gắt, còn có hai người đứng đầu của cục tài chính thay đổi và ủy ban kỷ luật Bồ bí thư tỏ thái độ, cái này không thể nghi ngờ là một ngày có thể ảnh hưởng tình thế chính trị của toàn bộ huyện, cho nên người không đi hôn lễ cũng có nghe thấy, chuyện này đêm qua đã không biết bị nghị luận bao nhiêu lần, người không nghe nói là rất ít một phần.
Land Rover thoải mái đứng ở cửa ký túc chính phủ huyện xá, cửa xe vừa mở ra, Đổng Học Bân về nhà thay đổi quần áo xuống xe.
Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng.
Ngài buổi sáng tốt lành.
Đổng Học Bân cũng gật đầu và chào hỏi với mấy người khoa viên chính phủ huyện, sau đó dưới cái nhìn quái dị của mọi người, chậm rãi bước vào ký túc xá.
Đổng Học Bân vừa đi, rất nhiều người đều khe khẽ nói nhỏ.
Đổng huyện trưởng lúc này danh tiếng ra lớn rồi.
Đúng vậy, sao còn lái Land Rover đi làm?
Người ta khẳng định không sợ tra bái. Phỏng chừng là trong nhà có tiền.
Bất quá Đổng huyện trưởng đã đắc tội với Mông bí thư bên kia rồi.
Nói cũng phải, không biết một hồi cuộc họp thường uỷ sẽ là cái tình trạng gì.
. . .
Mười giờ.
Phòng họp nhỏ.
Cuộc họp thường ủy huyện ủy bắt đầu, mười một thường ủy huyện ủy đều đến đông đủ.
Chỉ bất quá bầu không khí của hội nghị ngày hôm nay có chút khác lạ, mọi người tuy rằng đều không nói chuyện, thế nhưng từ ánh mắt của các thường ủy cũng có thể nhìn ra. Được quan tâm nhất vẫn là Đổng Học Bân, thằng nhãi này vừa tiến đến, phó bí thư huyện ủy Trương Vạn Thủy và bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang đã sớm tới đều liếc liếc hắn. Nhất là Trương Vạn Thủy, biểu hiện ra giống như nhìn không ra cái gì, nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi tựa như mang theo chút ý tứ bất thiện.
Đổng Học Bân vẫn không coi là gì. Tùy tiện ngồi xuống, ngược lại còn đưa tay chào hỏi cùng Trương Vạn Thủy và mấy người cán bộ lãnh đạo của Mông hệ.
Trương Vạn Thủy nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn.
Trình Phú Quang thật ra gật đầu trưng tính với Đổng Học Bân, cho có lệ.
Mông bí thư và Khương huyện trưởng là đến cuối cùng. Người đến đông đủ.
Mông Duệ ngồi xuống, gõ gõ bàn, Được rồi, họp đi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Mông bí thư, chờ bí thư huyện uỷ mở miệng.
Mông Duệ để thư ký Trương Phong đem vài phần văn kiện gửi đi, chờ các thường ủy sau khi nhận được mở ra, Mông bí thư mới sắc mặt không tốt nói: Đều nhìn đi, đây là tình trạng tài chính của huyện chúng ta, vốn đang cho rằng có thể miễn cưỡng qua được tháng này, bất quá bây giờ xem ra. Cuối tháng này lại không được.
Mấy người lãnh đạo của Mông hệ không khỏi liếc Đổng Học Bân.
Mông bí thư hiển nhiên là đang gõ Đổng Học Bân, tài chính là Đổng Học Bân phân công quản lý, đi trung ương đòi tiền cũng là Đổng Học Bân, bất quá hiện tại không có nửa điểm tin tức, Mông Duệ nói: Đổng huyện trưởng. Lúc trước cho cậu một tuần thời gian, cậu cũng cam đoan cùng mọi người, nhưng hiện tại tài chính vì sao còn chưa tới? Các người và cán bộ của cục tài chính lần này đi công tác, vé máy bay và ăn ở đã tiêu tài chính trong huyện, lăn qua lăn lại một tuần ngay cả một chút tin tức cũng không có? Tôi muốn hỏi thử! Các người đi kinh thành rốt cuộc làm gì đi?
Tới rồi!
Cái này bắt đầu đâm dao nhỏ!
Đổng Học Bân một chút cũng không có ngoài ý muốn, biết là mình đánh mặt của Trương Vạn Thủy và đào góc tường Mông hệ đã đem chọc giận cán bộ của Mông hệ.
Đổng Học Bân cũng không nói. Ngược lại rút thuốc ra mà hút, cùng không nghe thấy bí thư huyện uỷ nói chuyện, giống như người ta điểm danh phê bình không phải là hắn vậy.
Bộ dạng không biết xấu hổ của thằng nhãi này khiến cho Bồ An trong lòng vui vẻ.
Bộ trưởng bộ tổ chức Liêu Hải Uy nhìn Đổng Học Bân, nói: Bộ tổ chức bên này đã chậm nửa tháng tiền lương, điều kiện gia đình của rất nhiều nhân viên công vụ phía dưới đều không tốt, mấy ngày này đã có rất nhiều tiếng oán giận, cứ tiếp tục như thế, sợ rằng khẳng định sẽ gặp chuyện không may!
Trình Phú Quang chậm rãi nói: Bộ tuyên truyền cũng vậy, tất cả mọi người có tâm tình rất lớn.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương ừ một tiếng, Không thể kéo dài, vấn đề tài chính phải giải quyết, Đổng huyện trưởng, bộ tài chính trung ương bên kia rốt cuộc có tin tức hay không?
Đầu mâu đều hướng về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vẫn hút thuốc, mắt mũi cũng không quan tâm.
Trương Vạn Thủy có chút giận, nhẹ nhàng vỗ bàn, Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân chớp con mắt nhấc đầu, Hả? Trương bí thư gọi tôi?
Trương Vạn Thủy cả giận: Đều đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?
Đổng Học Bân cười nói: Nghe thấy được, tôi không phải đang sắp xếp ngôn ngữ nên nói như thế nào sao.
Bồ An vừa nhìn, nhất thời mở miệng, Chuyện này cũng không thể trách Đổng huyện trưởng, Đổng huyện trưởng vừa tiền nhiệm, mà vấn đề tài chính của huyện chúng ta đã lưu lại rất nhiều năm, không phải một chốc có thể thay đổi, hơn nữa, trước đây đi trung ương xin ngân sách cũng đi qua rất nhiều lần, cũng không có một lần có được, cái này mọi người cũng đều biết. Bồ An vẫn đều là phái trung gian lần này không ba phải, cũng không ngậm miệng không nói, mà là ủng hộ Đổng Học Bân, nếu như Bồ bí thư ngày hôm qua tại tiệc cưới chỉ là tỏ thái độ, ngày hôm nay nói lời này, không thể nghi ngờ là đứng vào hàng.
Bạn cũ của Bồ An, bộ trưởng mặt trận thống nhất Giản Hướng Vinh đồng dạng đã từng là phái trung gian thở dài, cũng nói: Tôi đồng ý quan điểm của Bồ bí thư, trách nhiệm không ở Đổng huyện trưởng.
Khương Phương Phương nhẹ nhàng uống trà, tựa như không có gì ngoài ý muốn.
Giản Hướng Vinh cũng đứng vào hàng?
Là Bồ bí thư kéo bạn cũ vào? Hay là Khương Phương Phương mượn hơi Giản bộ trưởng? ?
Hoặc là nói trong thường ủy chỉ còn Giản Hướng Vinh một người của phái trung gian, ông cũng nhìn ra tình thế. Cho nên bất đắc dĩ đứng vào hàng bên Khương hệ? ?
Mông Duệ con mắt mị lại, không có phản ứng quá lớn.
Trương Vạn Thủy và mấy người cán bộ Mông hệ lại nhíu mày thật sâu.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng một ít.
Nhưng mặc kệ thế nào, Khương hệ lớn mạnh đã là chuyện ván đã đóng thuyền, trong mười một thường ủy huyện ủy, trước đây chỉ có Khương Phương Phương một người, hiện tại có thêm Đổng Học Bân, Bồ An và Giản Hướng Vinh, bốn phiếu. Tuy rằng vẫn là có chênh lệch rất lớn với Mông hệ, nhưng cái tín hiệu này không thể không làm cho cảnh giác.
Trương Vạn Thủy không khỏi nói: Lúc trước nói là tạm thời mượn dùng ngân sách giáo dục một chút giảm bớt áp lực tài chính trong huyện, là Đổng huyện trưởng xung phong nhận việc muốn đi trung ương đòi tiền mà?
Bồ An lạnh lùng nhìn ông ta.Trương bí thư, tôi nhớ kỹ trước đây ông cũng dẫn người đi trung ương xin ngân sách? Cuối cùng? Không phải cũng không có sao? Nếu như truy cứu trách nhiệm, Trương bí thư, trách nhiệm ngay lúc đó của ông nên truy cứu như thế nào?
Trương Vạn Thủy mặt trầm xuống.
Hai người đối đầu nhất thời ồn ào lên.
Cuộc họp thường uỷ mới vừa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã đủ mười phần.
Trái lại đương sự Đổng Học Bân, cái gì cũng chưa từng nói, hút xong điếu thuốc thì dụi vào trong gạt tàn thuốc, sau đó học theo hình dạng của Khương huyện trưởng nhợt nhạt phẩm trà.
Khương Phương Phương cũng đồng dạng, rất thản nhiên.
Được rồi! Thấy bọn họ ồn ào như vậy, Mông Duệ cũng phiền, vỗ vỗ bàn, nhưng trong lúc Mông bí thư muốn đem đầu mâu lần thứ hai nhắm ngay Đổng Học Bân, reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân đột nhiên vang lên. Lúc họp, nhất là loại họp thường ủy huyện, chỉ cần vào phòng họp mọi người bình thường đều sẽ tắt điện thoại di động, trừ phi có tình huống đặc thù hoặc là Mông bí thư và Khương huyện trưởng, người khác đều không ngoại lệ được, cho nên vừa thấy điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên. Mông Duệ sắc mặt càng có chút xấu xí, Đổng huyện trưởng! Đang họp đấy!
Đổng Học Bân nói: Có chút việc gấp, tình huống đặc thù, đang chờ cú điện thoại này.
Sau đó cũng không quản ánh mắt của người khác, Đổng Học Bân tiếp điện thoại, A lô. Xin chào.
Là Đổng huyện trưởng sao?
Là tôi, anh là?
Tôi là người của bộ tài chính.
À, xin chào xin chào.
Thông báo các người một tiếng, khoản chi ngân sách của huyện Trinh Thủy đã xuống, hiện tại tới trong tỉnh, đi trình tự cũng rất nhanh, hẳn là trong vòng ngày hôm nay là có thể đến.
Được, cảm ơn các người.
Không khách khí, không có việc gì tôi cúp?
Cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân trong lòng kiện định, tiền rốt cục tới! Cuối cùng cũng hết lo lắng!
Đổng Học Bân nhấc đầu, quay lại mọi người nói: Vừa rồi đồng chí của bộ tài chính gọi điện thoại tới, khoản chi trung ương đã chứng thực xuống.
Cái gì?
Khoản chi?
Của bộ tài chính?
Ngoại trừ Khương Phương Phương, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Trong vòng ngày hôm nay là có thể đến.
Mông Duệ con mắt mở ra, Bao nhiêu tiền?
Đổng Học Bân ngữ ra kinh người nói: Năm mươi triệu.
Mọi người liếc nhau, đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Mông bí thư cũng không nhịn được động dung một chút.
Năm mươi triệu?
Năm mươi triệu? ?
Đổng Học Bân lúc trước nói muốn đi trung ương đòi tiền, cơ bản không có người tin tưởng hắn có thể lấy về được, bởi vì lúc xưa đã từng có rất nhiều lần trải qua, cho dù có thể lấy được, một hai triệu cũng là cao nhất, nhưng mà, ai ngờ rằng Đổng Học Bân trực tiếp lấy năm mươi triệu trở về? ?
Mông Duệ nhìn hắn nói: Vì sao không nói sớm?
Đổng Học Bân thầm nghĩ nói sớm thì làm sao còn có thể chọc quê các người, bất quá ngoài miệng lại nói: Tiền còn chưa có xuống tới, tôi cũng không dám nói chắc, cho nên vẫn chưa nói.
Mấy người lãnh đạo của Mông hệ đều nhìn nhau.
Năm triệu đều có thể cứu mạng cho huyện Trinh Thủy, càng đừng nói năm mươi triệu, nếu như thật sự có thể xuống cho huyện Trinh Thủy bọn họ thì bọn họ có thể vượt qua vấn đề tài chính lần này, thậm chí có thể dựa vào số tiền này khai triển rất nhiều công tác!
Được lắm Đổng Học Bân! Lại có thể giấu sâu như vậy? ?
Vừa rồi vẫn không hé răng, thì ra đã sớm định liệu trước!
Nhưng đó là năm mươi triệu, còn là đi bộ tài chính lấy tới? Tên họ Đổng này rốt cuộc nghĩ như thế nào? ?
Mông Duệ nhìn Đổng Học Bân, khẽ gật đầu nói: Làm tốt lắm! Đổng huyện trưởng! Lần này đi công tác khổ cực cậu!
Đổng Học Bân cười nói: Là đương nhiên.
Kế tiếp trên cuộc họp thường uỷ, Mông hệ cũng không có người đâm dao nhỏ với Đổng Học Bân, vì trong huyện mà tranh thủ được nhiều như vậy, công lao của Đổng Học Bân không thể không lớn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh