Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn.

Buổi tối, trong phòng bao.

Thấy đề tài quay đến sự việc tổ tuần tra lần này, Đỗ Quyên nhấp ngụm rượu, mở miệng nói: “Lãnh đạo thành phố thế nào không phải là chuyện chúng ta có thể nói được, người ta là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố đến đây, chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ có tiếp đãi, sau đó phối hợp với bọn họ tuần tra các ban ngành, là mội người không phát hiện, mấy lãnh đạo tổ tuần tra số ba lần này đến tuần tra căn bản là không để một chút mặt mũi nào cho huyện chúng ta, giữa trưa Bí thư Huyện ủy mang theo cán bộ văn phòng huyện ủy chúng tôi đi qua nghênh đón, người ta ngay cả xe cũng không có dừng, trực tiếp lái đi qua, lúc ấy tôi ở ngay tại hiện trường, sự xấu hổ đó, sẽ không thể nói ra, lúc ấy khuôn mặt của Tôn bí thư đều thay đổi”.

Một bạn học nói, “Mạnh như vậy sao?”

Đỗ Quyên nói: “Đâu chỉ thế, buổi chiều chúng tôi gọi điện cho lãnh đạo Ủy ban kỷ luật muốn cùng bọn họ tuần tra, dẫn đường cho họ, nhưng người ta trực tiếp nói một câu không cần liền bảo chúng tôi trở về”.

“Có phải có chỗ nào đắc tội với người ta không?”

“Đúng thế, có thể có chỗ nào đó làm không tốt”.

“Tôi cảm thấy chúng tôi làm rất chu đáo” Đỗ Quyên lắc đầu, “Tôi cũng không biết, có điều ai dám làm gì lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố chứ, Bí thư Huyện ủy cùng Huyện trưởng của chúng tôi đều khách khách khí khí nghênh đón, đều nể tình, chúng tớ là người cấp dưới lại càng không dám nói cái gì”.

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, không chen vào nói.

Lão Lưu thương nhân kia nói: “Không có việc gì, tôi thấy về sau hai vợ chồng các cậu cũng có thể đi lên từng bước như thế, đến lúc đó sẽ không bị người ta tuần tra, mà là tuần tra người khác đấy”.

Bàng Thạc giả khiêm tốn nói: “Ha ha, hai chúng ta, có thể sao”.

Đỗ Quyên nói: “Đúng thế, tư lịch thấp thế này, không đơn giản như vậy đâu, trong quá trình mà có một chút sai cũng không thể được, bằng không, hài, không nói không nói nữa”.

Lão Lưu nói: “Hiện tại làm gì cũng không dễ dàng”.

“Cũng không phải thế chứ” Một bạn học khác nói: “Chờ chúng ta ba bốn mươi tuổi, mới tính là hết khổ”.

“Đúng vậy, nhất là nhân viên công vụ, muốn lên chức lãnh đạo kia, ít nhất mười năm”.

“Nào nào, không nói chuyện này nữa, uống rượu đi, chúng ta tụ tập cùng một chỗ không dễ dàng, mọi người đều làm một ly đi”.

Uống rượu xong, một người đề nghị nói: “Đúng rồi, mọi người đều đã hơn một năm không gặp, đều nói nói chính mình hiện tại làm ngành sản xuất gì đi? Bàng Thạc Đỗ Quyên không cần nói, mọi người đều biết bọn họ làm quan rồi, ha ha”.

Bàng Thạc cười nói: “Hai chúng tôi đây đều là tiểu quan, không đáng nhắc tới”.

Lão Lưu nói: “Tôi hiện tại mở một công ty nhỏ, tự mình làm thôi”.

Lại có người nói: “Tôi làm ở một ngân hàng ở kinh thành”.

“Ngân hàng không tồi, hiện tại kiếm bao nhiêu?”

“Vài ngàn thôi, chỉ là như vậy”.

Mọi người đều mỗi người đứng lên nói một lời, Đổng Học Bân vừa nghe, cũng không biết thật giả, nhưng những người này đều rất tốt, tiền lương ít nhất đều có năm ngàn, đương nhiên loại tiền lương này ở kinh thành khẳng định so với địa phương khác cao một ít, nơi này đưuọc coi là giàu có, nhưng nhìn chung mà nói vẫn là không tồi, ừm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lương không cao, sống không tốt, có tụ hội mọi người cũng sẽ không vội vàng đến.

Cuối cùng mọi người đều nói xong rồi, cũng đến phiên Đổng Học Bân.

“Học Bân, gần đây cậu làm gì?” Một bạn học nữ trước kia cũng có quan hệ không tồi với Đổng Học Bân nói.

Đổng Học Bân khó mà nói, cười nói: “Tôi chỉ là làm việc linh tinh, tiền lương cũng không cao như mọi người, khoảng bốn ngàn thôi” Thật sự tiền lương của hắn là hơn bốn ngàn, nhân viên công vụ tiền lương cao, nhưng này cũng chỉ chia ở địa phương, ví dụ như kinh thành hoặc là bộ uỷ, thấp nhất thì tiền lương của nhân viên công vụ nhắm chừng cúng không kém gì Đổng Học Bân, nhưng Đổng Học Bân là ở tỉnh Bắc Hà, là ở thành phố Phần Châu, nơi này tự nhiên không thể so sánh với kinh thành và Trung ương.

“Thật ra cũng được rồi”.

“Ừm, hơn bốn ngàn cũng không tồi”.

Mọi người an ủi Đổng Học Bân một câu rồi không nói cái gì nữa.

Hiện tại loại xã hội vật chất này, bạn học cũng đã dần dần thay đổi, mọi người vừa nghe Đổng Học Bân kém cỏi nhất, tâm tư cũng liền phai nhạt, càng không có ai nhiều lời với hắn. Đổng Học Bân nhưng thật ra cũng ngồi yên, uống trà uống rượu, thái độ của người khác thế nào hắn cũng không để trong lòng một chút nào, hắn hiện tại đã không phải cần người khác khẳng định và khen ngợi tài năng của mình, đối với mấy thứ này, Đổng Học Bân sớm đều có chút nhìn thấu, hắn hôm nay lại đây chính là muốn tìm lại ký ức tốt đẹp thời còn đi học, không hơn .

Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra.

Một người nam khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào, cũng không phải nhân viên phục vụ, sau khi tiến vào liền nhìn bọn họ.

Mọi người đang cao hứng nói chuyện, thấy một người đi vào, lão Lưu không khỏi nhíu mày nói: “Làm gì vậy?”

Bàng Thạc ngẩn ra, lập tức cùng Đỗ Quyên đứng lên, “Ô, Vương Chủ nhiệm, sao ngài lại đến đây?”

Người khác nhìn không ra, Đổng Học Bân vẫn là nhìn từ vẻ mặt của bọn Bàng Thạc mà đọc ra, có thể làm cho hai người bọn họ có bộ dáng này, tám phần là người của văn phòng huyện ủy hoặc là Chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện?

Vương Chủ nhiệm nhìn nhìn Bàng Thạc, thản nhiên nói: “Bí thư cùng lãnh đạo thành phố đến ăn cơm, có điều hôm nay phòng bao đều bị đặt rồi, không có chỗ”.

Bàng Thạc nhất thời rõ ràng, trên mặt có điểm khó coi, “Có lẽ trên lầu tổng thống và các phòng khác vẫn còn chỗ chứ?”

Vương Chủ nhiệm mặt nhăn nhíu mày, “Lãnh đạo thành phố không thích quá sang trọng, những nới đó không được, vừa rồi tôi xem, bên này cũng liền quen hai người, mọi người xem có thể đổi đến một chỗ khác được không? Đổi phòng khác ấy?” Anh ta liếc mắt trên bàn, “mọi người cũng sắp ăn xong rồi”.

Đỗ Quyên đen mặt, nhưng khó mà nói cái gì.

Bàng Thạc cũng như thế, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đây chính là huyện ủy thường ủy, là lãnh đạo của bọn họ, càng đừng nói mặt phía sau còn có Bí thư Huyện ủy lên tiếng, hơn nữa bọn họ mở tiệc chiêu đãi khẳng định là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố, người ta nói đến này thì bọn họ không đi cũng phải đi rồi, những người bên trong, Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên cũng không thể đắc tội hết được, đứng trước mặt người ta, cấp bậc của hai người cũng chẳng là gì.

Vương Chủ nhiệm xem xét bọn họ nói: “Mọi người tìm một chỗ khác được không?”

Bàng Thạc đành phải cắn răng nói: “Được, chúng tôi sẽ đi”.

“Vậy được, ngại quá?” Vương Chủ nhiệm giả khách khí một câu.

Tất cả mọi người đều bị làm cho tức giận, chuyện này là chuyện quái gì vậy, sắc mặt của vài bạn học cũng không tốt lắm, nhưng là ai đều biết Bí thư Huyện là người thế nào, thấy Bàng Thạc Đỗ Quyên cũng chưa dám nói cái gì, mọi người cũng sẽ không nói gì hết.

Bàng Thạc ôm quyền nói với mọi người: “Hôm nay thật có lỗi, bằng không tạm dừng ở đây đã vậy?”

“Được”.

“Bọn mình cũng ăn xong rồi”.

“Không có việc gì, vậy đi thôi”.

Vương Chủ nhiệm vừa lòng khẽ gật đầu, sẽ trở về thông báo cho lãnh đạo phòng bao đã chuẩn bị xong.

Nhưng đúng lúc này, Đổng Học Bân vốn vẫn ngồi ở góc ghế lại đột nhiên mở miệng, hắn ngồi ở đó, nhìn Vương Chủ nhiệm kia nói: “Anh bảo chúng ta đi chúng ta phải đi sao? Anh là ai?” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK