Đã xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì? Khương Phương Phương nói : Ông đừng có gấp, từ từ nói thôi!
Nghiêm Nhất Chí tức giận nói : Chúng tôi đi tới cục tài chính thành phố đòi tiền, bọn họ không chỉ là không cho tiền, Vi cục trưởng còn ở trên lầu ba của cục tài chính đẩy Đổng huyện trưởng ngã xuống lầu!
Đẩy ngã xuống lầu?
Đổng huyện trưởng hắn ...
Nói mau, hắn ta bị làm sao?
Ngài ấy từ trên lầu ba ngã xuống! Vừa rồi được đưa lên xe cứu thương! Còn không biết có thể cứu trở về lại hay không?
... Lầu ba ?
Khương huyện trưởng, cái này có phải là có chút quá khi dễ người hay không?
Ông lập tức chạy đến bệnh viện ngay! Tùy thời báo cáo với tôi về bệnh tình của Đổng huyện trưởng! Tôi sẽ lập tức đi qua đó ngay!
Diêu thư ký và lão Trần bọn họ đều đã đi theo qua đó, vậy hiện tại tôi cũng đi!
Còn nữa ... Khương Phương Phương ngữ khí chợt lạnh, nói : Báo cảnh sát!
Nghiêm Nhất Chí hung hăng gật đầu một cái, nói : Tôi đã biết rồi, Khương huyện trưởng!
Nghiêm Nhất Chí lập tức gọi cho 110, lạnh mặt, trực tiếp báo án mưu sát!
...
Huyện Trinh Thủy.
Đại viện huyện ủy.
Sau khi cúp điện thoại của Nghiêm Nhất Chí, Khương Phương Phương không chút nghĩ ngợi hô lớn một tiếng với bên ngoài, nói : Hiểu Na! Lập tức đi chuẩn bị xe! Đến thành phố! Nhanh lên!
Thư ký Lý Hiểu Na kinh ngạc đẩy cửa ra tiến vào, nói : Bây giờ đi? Buổi chiều ngài còn có một cuộc họp ...
Đừng hỏi nhiều như vậy, đi chuẩn bị nhanh lên! Khương Phương Phương cầm lấy điện thoại trên bàn, lập tức gọi qua cho bí thư huyện ủy Mông Duệ.
Tít tít tít.
Lý Hiểu Na biết khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng rời khỏi phòng làm việc đi liên hệ với tài xế lão Vương.
Điện thoại vừa thông.
A lô! Bên kia truyền đến tiếng nói của Mông Duệ.
Khương Phương Phương vừa vào liền nói ngay : Mông bí thư, Đổng huyện trưởng bị ngã từ trên lầu xuống!
Mông Duệ ngay lập tức cũng cả kinh, hỏi : Ngã từ trên lầu xuống! Tại sao lại như thế?
Khương Phương Phương đem chuyện tình nói với ông ấy, Mông Duệ nghe xong, cũng là thiếu chút nữa bị tức đến nổ phổi, chỉ nghe bên kia của điện thoại truyền đến tiếng vỗ bàn cái rầm, Mông bí thư quát lớn : Lý nào lại như vậy! Đổng Học Bân là đại biểu cho huyện Trinh Thủy bọn họ đi đến thành phố để đòi tiền, Đổng Học Bân bị người ta đẩy ngã xuống lầu, còn là do chính cục trưởng cục tài chính thành phố Vi Lâm đẩy ngã xuống lầu, cái này có thể coi như là tát thẳng vào mặt của tất cả lãnh đạo cán bộ của huyện Trinh Thủy, cho dù biết rằng Vi Lâm khẳng định không phải là cố ý, nhưng mà Mông Duệ cũng phát hỏa! Chuyện thành phố chuyên quyền độc đoán chặn đứng khoản tiền ngân sách của bọn họ cũng đã làm cho bọn họ nghẹn một cục hỏa cổ họng rất lâu!
Còn bây giờ thì sao?
Cục hỏa này rốt cục đã phát nổ!
Nhẫn nhịn? Dưới cái tình huống này bảo bọn họ làm sao có thể nhẫn nhịn nữa?
Khương Phương Phương nói : Tôi hiện tại sẽ đi đến thành phố!
Tình huống của Đổng huyện trưởng như thế nào rồi? Mông bí thư hỏi.
Nghe nói bị thương rất nặng, còn không biết có thể cứu được hay không nữa!
Cô chờ một chút! Hai chúng ta cùng đi!
... Được! Vậy tôi xuống lầu chờ ông!
Trong phòng làm việc của bí thư huyện ủy, Mông Duệ sau khi cúp điện thoại thì liền gọi thư ký Trương Phong đến : Tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay đều từ chối và hoãn lại hết cho tôi! Tôi đi đến thành phố!
Thư ký Trương Phong sửng sờ : Vậy cuộc họp buổi chiều ...
Còn họp hành cái gì nữa! Mông Duệ phát hỏa, cầm đồ đi ra khỏi phòng làm việc.
Trương Phong cũng biết khẳng định đã xảy ra chuyện, hơn nữa tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, trong lòng không khỏi căng thẳng lên!
...
Bên kia.
Thành phố Mai Hà.
Vi Lâm thất hồn lạc phách đi trở về phòng làm việc của mình, trong lúc nhất thời còn muốn đem tất cả những người hồi nãy có mặt ngay lúc đó gọi đến đây để thống nhất một chút về khẩu cung, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn là không được, người có mặt lúc đấy rất nhiều, căn bản là không có biện pháp thống nhất được, hơn nữa nếu như bị phát hiện, cái này sẽ càng làm cho ông ta rơi vào trong thế bị động. Cuối cùng, Vi Lâm vẫn là vỗ bàn, đứng lên, gọi người tới chuẩn bị một chiếc xe, lên xe đi thẳng đến hướng bệnh viện.
Trên đường đi ra ngoài.
Hai chiếc xe cảnh sát chạy thoáng qua với bọn họ.
Vi Lâm nhìn lại, hai xe cảnh sát đã quẹo vào trong cửa lớn của đại viện cục tài chính, hiển nhiên là đã có người báo cảnh sát!
Không đợi Vi Lâm biến đổi sắc mặt xong, thì điện thoại của phó thị trưởng Triệu Húc đã gọi đến đây!
A lô, xin chào Triệu thị trưởng! Âm thanh của Vi Lâm đã có chút vô lực, cũng có chút khổ sở nói không nên lời.
Triệu Húc vừa mới lên tiếng thì đã mở miệng mắng ngay : Vi Lâm! Ông làm cái gì cho tôi vậy hả? Hả? Làm cái gì cho tôi hả?
Vi Lâm khổ sở nói : Triệu thị trưởng, tôi thật sự là không có đẩy hắn!
Nhiều người như vậy đều nhìn thấy! Ông còn dám nói là ông không đẩy sao?
Tôi ... Tôi cũng chỉ là chạm nhẹ vào hắn một chút! Tôi xin thề! Tôi tuyệt đối không có đẩy hắn! Không tin thì ngài hỏi người ở đấy lúc đó đi, tôi tuyệt đối không có dùng chút sức nào cả! Ai mà ngờ hắn ta lại trùng hợp từ trên cửa sổ ngã xuống dưới, tôi ... tôi ... ài!
Ông giải thích với tôi thì có lợi ích gì chứ?
Tôi ... Tôi ..
Ông lúc này đã gây ra đại họa rồi đấy!
Triệu thị trưởng ...
Bí thư thị ủy và thị trưởng đều đã biết rồi! Cũng đều phát hỏa! Hiện tại đã mời dự cuộc họp thường ủy khẩn cấp! Lão VI à, ông ... Tự mình cầu phúc nhiều đi!
Triệu thị trưởng! Triệu thị trưởng! Tôi ...
Tít tít tít, điện thoại đã bị bên kia cắt đứt.
Vi Lâm vỗ trán của mình một cái! Tiêu rồi! Lần này thật sự không dễ làm!
Huyện Trinh Thủy rối loạn, cục tài chính thành phố rối loạn, chính phủ và thị ủy thành phố Mai Hà cũng là đồng dạng rối loạn, bởi vì sự kiện lần này có chút quá ác liệt, lúc đầu chỉ là chặn khoản tiền ngân sách của huyện Trinh Thủy bên kia, cho dù bọn họ có ầm ĩ thì cũng chẳng có tác dụng, thành phố đã lên tiếng, bọn họ nghe cũng phải nghe mà không nghe cũng phải nghe, ai kêu huyện Trinh Thủy bọn họ là do thành phố Mai Hà quản lý chứ, nhưng mà hiện tại, thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy ở tại thành phố Mai Hà, ở tại cục tài chính thành phố, ở trên lầ bị Vi Lâm Vi cục trưởng cục tài chính đẩy ngã xuống dưới, mộ thân bị trọng thương còn chưa biết sống chết như thế nào ...
Chuyện tình hiển nhiên là đã ầm ĩ lớn!
Hơn nữa cũng đã có chút không cách nào thu xếp được nữa! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh