Mười giờ.
Tan họp.
Mọi người lần lượt ra phòng họp nhỏ.
Sở trưởng phòng tổng hợp Trần Khai An nghẹn một bụng khí, ánh mắt rất trầm lạnh, trong lòng hận không thể một cước đem Đổng Học Bân đá chết, mình vừa phản ứng một chút nghi vấn của đồng chí khác đưa ra, cũng chỉ là nói một câu như vậy, kết quả Đổng Học Bân liền tung đạo lý lớn chụp mũ đè ép, căn bản không đợi Trần Khai An cãi lại, vừa nói nửa câu lại bị Đổng Học Bân mở miệng quở trách cắt đứt, từ đầu tới đuôi, Trần Khai An một mực nghẹn họng, cuối cùng Phương Văn Bình tuyên bố tan họp, ông ta cái gì cũng không kịp nói, không tức giận mới là lạ, quả thật tức đến nổi phổi muốn nổ tung, bị một người cán bộ nhỏ hơn mình nhiều như vậy quở trách như thế, ông thật đúng là không tiếp thụ được, Trần Khai An là thuộc hạ cũ của Phương Văn Bình, loại công phu mồm mép này, Trần Khai An chỉ thấy qua ở trên người Phương chủ nhiệm, trăm triệu lần không ngờ tên họ Đổng này lại có thể có cái mồm nhanh như vậy, không kém Phương Văn Bình chút nào.
Đụng phải kẻ điên!
Trần Khai An mặt rất đen, ông vốn là muốn giúp Phương Văn Bình trừng trị Đổng Học Bân một chút, dựa thế gõ gõ hắn, nói cho Đổng Học Bân đừng quá kiêu ngạo, ai có thể ngờ rằng chuyện tình phát triển vượt qua dự tính, ngược lại thành cái cục diện hiện tại này, Trần Khai An trên mặt mũi rất không nhịn được.
Bên kia.
Tâm tình của Đổng Học Bân cũng vô cùng không tốt, tuy rằng ngoài miệng đánh thắng, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng lúc này mới tiền nhiệm hai ngày, thì có người đem loại chuyện này ra nói, còn cái gì mà tất cả đều là nữ ảnh hưởng không tốt? Ông có ý gì hả? Phải, Đổng Học Bân cũng thừa nhận cái này quả thật hơi có chút không ổn, nhưng như vậy cũng không phải có thể lấy ra nói trên mặt bàn! Ông cái này con mẹ nó không phải cố ý ác tâm người sao!
Đổng Học Bân họp xong thì tức giận đi ra ngoài đi bộ một vòng, đi ra siêu thị dưới lầu mua một chai nước lạnh, đứng ở bên ngoài uống cạn, nước lạnh vừa vào, lửa cũng đè xuống được một ít, lúc này mới hừ một tiếng trở về khu làm việc của mình.
Bên trong.
Tất cả mọi người đang nói chuyện.
Lão họ Trần kia có ý gì!
Phòng tổng hợp cái này không phải không có việc gì tìm việc sao!
Cái gì đều là nữ thì không được? Mắng ai thế?
Chuyện tình hiển nhiên truyền tới lổ tai của các nàng. Trương Lê Lê và Hàn Phỉ mắng dữ nhất, huyên thuyên quở trách Trần Khai An của phòng tổng hợp, tiện thể đem những người khác của cả phòng tổng hợp ra mắng, La Hải Đình phỏng chừng là ở phòng làm việc, không thấy được người, Lý Hồng không thích nói thì không có động tĩnh gì, vẫn là giữ khuôn phép làm chuyện cần làm, bất quá nhìn ra được, sắc mặt nàng cũng không dễ coi cho lắm.
Đổng Học Bân đi vào.
Đổng sở trưởng! Hàn Phỉ lập tức đứng lên.Bọn họ đây là cố tình gây sự! Ngài cũng không thể nương tay, không thể thỏa hiệp với bọn họ!
Đổng Học Bân cười nói: Tôi thỏa hiệp cái gì?
Lý Hồng nói một câu, Chúng ta có phải là cần nhân viên điều chỉnh không?
Vẫn là Trương Lê Lê tin tức nhanh hơn một ít, giúp Đổng Học Bân nói: Điều chỉnh cái gì, Đổng sở trưởng trên cuộc họp đã đem Trần Khai An ra quở trách một lần. Nghe nói Trần sở trưởng ngay cả khí lực cãi lại cũng không có, nếu không phải sau đó Phương chủ nhiệm đứng ra cắt đứt, Trần sở trưởng sớm bị Đổng sở trưởng mắng đến lọt bàn, chuyện này hình như cũng không giải quyết được gì, Phương chủ nhiệm sau khi tan họp cũng không nhắc lại, chúng ta chắc chắn sẽ không động.
Hàn Phỉ thở phào, Vậy cũng may. Hì hì, vẫn là Đổng sở trưởng lợi hại.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Đừng vuốt mông ngựa, nhanh chóng làm việc, nhiệm vụ đều xuống rồi. Tôi thảo luận cùng lão La trước một chút, một hồi phân phối công tác cho các người.
Hàn Phỉ vui cười nói: Tuân lệnh!
Có cô bé Hàn Phỉ vui vẻ ở đây, bầu không khí phòng làm việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc này, La Hải Đình có thể là nghe được âm thanh. Cũng đẩy cửa từ phòng làm việc đi ra, Đổng sở trưởng. Đã trở về?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, La sở trưởng, vừa lúc muốn tìm chị, hai ta nói chuyện một chút, phân phối công tác cần thảo luận một chút, tới phòng làm việc của tôi một chuyến?
Được. La Hải Đình theo hắn đi.
Trong phòng.
La Hải Đình nhìn hắn, Tức giận?
Đổng Học Bân lay động tay, Tôi tức giận? Không đến mức, muốn tức giận cũng nên là Trần Khai An tức giận, lúc họp tôi mắng ông ta không ít.
La Hải Đình nở nụ cười, Ông ta cũng không hỏi thăm cậu là ai, còn đấu mồm mép với cậu? Cái này không phải tự mình đưa đến họng súng sao. La Hải Đình là người lý giải Đổng Học Bân nhất trong toàn bộ cơ quan, làm việc với Đổng Học Bân nhiều năm như vậy, La Hải Đình chưa thấy qua Đổng Học Bân ngoài miệng thua qua ai, mặc dù là chuyện hắn không có đạo lý, cũng có thể khiến cho Đổng Học Bân nói cho có đạo lý rõ ràng.
Đổng Học Bân đem văn kiện lấy ra, Không nói ông ta.
Được. La Hải Đình liền đem cái ghế ngồi đến đây, Tôi nghe nói cậu cùng Phương chủ nhiệm từng có xung đột rất lớn? Có thể ảnh hưởng đến công tác của chúng ta hay không. . .
Đổng Học Bân không thèm để ý nói: Không sao, chúng ta làm của chúng ta, chỉ cần đừng xảy ra vấn đề lớn làm cho bắt được nhược điểm thì không có việc gì. Cùng chị La, hắn cũng không có gì không thể nói.
Hai người bắt đầu thảo luận khởi công tác.
Bởi vì là phòng ban mới, thứ cần giao lưu và câu thông còn rất nhiều, lúc này thảo luận cũng là một giờ, mắt thấy đều sắp mười một giờ. Đổng Học Bân có chút muốn nghỉ ngơi một chút, giật giật vai thoáng có chút đau nhức, nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhấc đầu vừa muốn nói với chị La nói nghỉ ngơi một chút, kết quả thì thấy được La Hải Đình sửa sửa váy, chị La là ngồi kề bên Đổng Học Bân, cũng có chút góc độ đối diện, cô ấy trước đó vẫn là khép hai chân, nhưng có thể hơi mệt một chút, thay đổi một tư thế nhếch chân lên bắt chéo, váy dài trên đùi lập tức bị kéo lên, hai đùi đầy ắp dưới vớ chân liền quần hiện ra, độ cong trên chân cũng lộ ra rõ ràng, nhất thời có một màu xanh đậm nhàn nhạt từ bên trong nhảy ra, vết tích cũng chỉ một chút như vậy, bất quá bởi vì nguyên nhân ánh sáng, góc độ của Đổng Học Bân vừa lúc quay vào chỗ đó, nên thấy vô cùng rõ ràng.
Đổng Học Bân vội liếc mắt, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu nhanh chóng nghiêng qua một ít, Uống nước không chị La? Nghỉ ngơi một chút đi.
La Hải Đình đứng dậy, Tôi tự mình tới.
Cảnh xuân bên dưới lại biến mất không thấy, thật đáng tiếc.
Tôi cũng một ly. Đổng Học Bân đem ly của mình đưa qua, Cảm ơn. Chờ rót nước xong, Đổng Học Bân lại uống một ngụm lớn, sau đó động động cái cổ, xương cổ vang lên tiếng cụp cụp.
Chị bóp vai cho cậu. La Hải Đình cũng không đợi hắn nói cái gì, đã từ phía sau đi lên, nắm vai của Đổng Học Bân mà xoa bóp.
Đừng, không thích hợp. Đổng Học Bân giả khách khí nói.
La Hải Đình cũng không nghe, ngược lại còn đem đầu của hắn kéo ra sau, khiến cho Đổng Học Bân nằm trên ngực cô ấy trên, xoa đầu và da đầu cho hắn.
Thoải mái!
Đổng Học Bân hết sức hưởng thụ, cũng tràn ngập chờ mong đối với hoàn cảnh công tác sau này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh