Buổi trưa.
Trong phòng khách sạn Mã Dương.
“Tiểu Đổng, buồng vệ sinh ở bên kia phải không?”
“Đúng đúng, chị đi tắm trước đi, tôi xuống dưới lầu mua quần áo khác cho chị”.
“Không cần, đại tỷ còn có một cái áo khoác, mặc lên sẽ không nhìn thấy đâu”.
“Đừng, mặc nhiều như vậy sẽ không được tự nhiên, chị đem quần áo giặt sạch đi, tôi đi mua đồ khác”.
“Ừm, vậy cũng được, tùy tiện mua một cái áo sơmi là được rồi, đừng mua cái đắt quá”.
“Được, tôi biết rồi, vậy tôi đi đây, tôi đóng cửa nhé?”
Đổng Học Bân từ trong phòng thương vụ đi ra, nhìn trái nhìn phải trên hành lang xem có thấy đồng sự của mình không, phỏng chừng là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hít một hơi, Đổng Học Bân liền xuống lầu lái chiếc xe Passat của đơn vị đến một cửa hàng quần áo ở gần đó, dạo qua một vòng, áo sơmi của Từ đại tỷ bị chị uống nhiều mà nôn hết ra, trong ấn tượng của hắn thì áo trong của Từ đại tỷ cũng đã bị dinh bẩn trong lúc hai người làm việc, cho nên Đổng Học Bân quyết định mua thêm vài thứ: áo sơmi, quần áo trong (quần áo chống lạnh), cuối cùng mới cầm quần áo trở về.
Cắm thẻ ra vào cửa, cửa mở.
Đổng Học Bân vào nhà đóng cửa lại, bên trong đã thấy thoang thoảng mùi sữa tắm.
Phòng thương vụ này hình như là loại chuẩn bị các đôi tình nhân, đối diện với đầu giường bên kia còn có một cái cửa kính, là ma sa, không nhìn thấy bên trong, nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, chờ Đổng Học Bân đem quần áo đặt lên giường, liền nghiêng đầu nhịn không được nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong phòng tắm Từ Yến giống như gội đầu xong rồi, đang tắm, cánh tay xoa xoa ở ngực và phía trước, cũng không biết là ở tắm ở đâu, dù sao bóng dáng cũng chỉ đại khái là là thế, có chút hương vị ái muội.
Tắm giặt.
Hừng hực.
Hơn nửa ngày sau, tiếng nước mới ngừng.
Chỉ chốc lát sau, cửa buồng vệ sinh kêu phùng một cái rồi mở ra, hơi nước mịt mù cũng với tiếng nói thành thục của Từ đại tỷ đồng thời nhẹ nhàng vang ra, “Tiểu Đổng. Đã về rồi sao?”
“Về rồi.” Đổng Học Bân nhanh chóng đứng lên.
Chỉ nghe Từ Yến nói: “Tắm xong rồi, giúp chị đưa quần áo mới đến đây”.
“Được, quần áo trong tôi cũng mua giúp chị rồi, chị thử xem xem có hợp không”.
“Ừm, vừa rồi, quả thật quần trong cũng hơi bẩn rồi, tiểu tử cậu cũng thật cấn thận”.
Đổng Học Bân mở túi quần áo ra, lấy quần áo khoát lên cánh tay bước nhanh đi đến cửa buồng vệ sinh, chỉ thấy qua khe hở của cửa có một bàn tay vươn ra, mơ hồ còn thấy một cặp đùi đầy đặn không hề che đậy. Hiển nhiên là Từ Yến đang đứng ở phía sau cửa, hẳn là không có mặc quần áo gì, Đổng Học Bân cũng không nhìn nhiều. Lập tức cầm quần áo đặt vào tay của Từ đại tỷ, sau đó quay trở về.
Ngồi trở lại giường, Đổng Học Bân nhìn Từ đại tỷ qua cánh cửa kính mờ.
Quần trong, áo sơmi. Tất chân, nhìn theo từng động tác của Từ Yến, Đổng Học Bân hiển nhiên biết được cô đang mặc quần áo gì, nhìn xem có chút quen mắt.
Không lâu sau, Từ Yến từ phòng tắm đi ra.
Đổng Học Bân đứng dậy hỏi: “Quần áo có vừa không?”
Từ Yến mỉm cười nói: “Cũng được, chính tôi đi mua quần áo nếu không thử qua, chỉ sợ cũng không vừa được như tiểu tử nhà cậu mua cho tôi.
Đổng Học Bân nóng mặt một chút, “Cái đó, tôi cứ mua bừa chứ cũng không biết chị mặc cỡ nào”.
Từ Yến khoát tay chặn lại nói: “Đại tỷ không có ý khác, cậu cũng đừng suy nghĩ linh tinh, cái gì qua rồi thì để qua đi, đúng rồi, tiểu tử, cậu cũng đi tắm đi”.
“Tôi không sao, nếu không để tôi đưa chị về thành phố trước đã?”
“Không vội đâu, cậu cứ tắm trước đi, tôi xem tin tức”.
“Vậy... được, tôi đi tắm chút đã”.
“Vừa rồi nước có điểm không đủ ấm, cậu chỉnh lại chút đi”.
Nội y của Đổng Học Bân cũng đã bẩn rồi, có điều hắn cũng mang theo vài bộ khi đi công tác, liền mở va li ra bới bới, tìm ra một cái quần lót cùng một quần trong cầm ở trong tay, cũng ngại ngùng không muốn để cho Từ Yến nhìn thấy, lập tức đem quần lót giấu ở giữa quần trong, bọc vào, rồi mới vào phòng tắm.
Từ Yến không nhìn hắn, mở TV ra xem
Cởi quần áo, Đổng Học Bân bắt đầu tắm rửa.
Có điều trong lúc tắm hắn cũng nhịn không được suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt và cổ của mình còn lưu lại nước bọt của Từ đại tỷ, tuy rằng trong thời gian ấy sớm đã khô rồi, không còn nước ướt nữa, giống như cảm giác nước bọt kia đã “tỉnh lại”, Đổng Học Bân sờ sờ mặt, có chút trơn trượt, khắp nơi trên cơ thể hình như cũng đều lưu lại vài thứ của Từ Yến lưu lại một vài thứ, có vẻ tối hôm qua hai người đã chơi không ít.
Ài, tắm thôi.
Đổng Học Bân xoa xà phòng tắm lên người.
Đột nhiên, Đổng Học Bân sửng sốt, theo bản năng nhìn ra mặt kính mờ kia xem xét một chút, thấy mình nhìn ra bên ngoài liền có thể thấy được từng động tác của Từ đại tỷ, vậy Từ Yến hiện tại cũng có thể nhìn thấy chính mình, anh vội vàng quay người đi, quay lưng về phía cửa kính mà tắm tiếp.
Mười phút sau.
Đổng Học Bân tắm xong liền đi ra, “Đại tỷ, quần áo chị thay ra đâu rồi, tôi giúp chị giặt sạch?”
“Không cần, mang về rồi nói sau, giặt ở đây cũng không khô được” Từ Yến chuyển ánh mắt đang xem tin tức trến TV quay sang nhìn mặt kính mờ mờ trong phòng tắm hỏi: “Các phòng của khách sạn đều dùng loại kính này sao?”
Đổng Học Bân a một tiếng, “Hình như là vậy”.
Từ Yến gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
Đổng Học Bân chỉ biết Từ Yến khẳng định nhìn thấy mình, đồng thời cũng biết chính mình cũng nhìn thấy cô, nhất thời có điểm quẫn bách, “Vậy hôm nay chị không đi làm sao?”
“Xin nghỉ rồi” Từ Yến cúi đầu nhìn đồng hồ, “Cũng sắp đến lúc phải đi rồi”.
“Tôi đưa chị đi”.
“Không cần, đầu óc tỉnh táo hơn rồi, chị tứ lái xe cũng được”.
“Vậy để tôi đưa chị xuống dưới lầu”.
Nhưng lúc hai người vừa đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, điện thoại của Từ Yến bỗng nhiên vang lên.
Vừa nhìn dãy số, Từ Yến thản nhiên nói: “Con tôi, tôi đoán là nó đã đến” Nói xong ấn nghe điện thoại,“Alo, Siêu Siêu, con đến chỗ nào rồi?”.
“Mẹ! Con gặp họa rồi!”
“Cái gì? Làm sao vậy?”
“Mẹ mau tới cứu bọn con! Nhanh lên!”
Âm thanh của điện thoại rất lớn, Siêu Siêu gần như là đang gào lên, ngay cả Đổng Học Bân cũng nghe được rất rõ ràng, bên trong còn kèm theo một vài thanh âm như là đang chạy, thực sự rất loạn!
Thần sắc của Từ Yến căng thẳng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Mau nói cho mẹ nghe đi!”
Siêu Siêu vội la lên: “Sáng nay mấy bạn học bọn con ngồi xe đường dài đến đây! Nghe nói huyện Dương Mã thuộc thành phố Phần Châu có thể du lịch leo núi! Chúng con ngồi xe đến đây! Còn chưa kịp đến núi! Chân núi có người lái xe không nhìn đường! Thiếu chút nữa đụng phải một nữ bạn học của bọn con! Xuống xe hắn chẳng những không xin lỗi! ngược lại nhìn thấy bọn con là học sinh, liền quay lại mắng bọn con không có mắt nhìn đường! Bọn con tức quá! Liền động thủ đánh hắn một chút! Đánh cũng không nhẹ! Sau đó hình như hắn không đứng dậy được, bọn con thấy thế liền chạy hết lên núi!”
Từ Yến bình tĩnh nói: “Người bị thương như thế nào?”
Siêu Siêu rất nhanh nói: “Có thể là gãy xương, con cũng không biết”.
“Vậy hiện tại sao bọn con còn chạy?”
“Chuyện này thật ra đã xảy ra cách đây nửa giờ, vừa rồi! Đột nhiên có mấy chiếc xe quân đội dừng ở chân núi! Có rất nhiều quân nhân xuống xe! Còn cầm súng! Một bạn học nam của bọn con vốn định xuống nhìn trộm thương thế của người đó! Kết quả lúc ấy đã bị mấy người quân nhân kia phát hiện! Bắt bạn học của con lại! Còn bị đánh mấy quyền! Bọn con vừa thấy thế liền nhanh chóng bỏ chạy ! Bọn họ hiện tại đang đuổi theo bọn con”.
Từ Yến nén giật nói: “Quân nhân?”
“Mẹ! Mẹ mau cứu chúng con với!”
“Con không cần vội! Cũng không cần ngắt điện thoại!” Từ Yến quay đầu lại nói: “Tiểu Đổng! Đưa điện thoại cho tôi!”
Đổng Học Bân không có hỏi tình huống thế nào, bởi vì anh đều nghe thấy hết rồi, lập tức đưa điện thoại di động cho Từ Yến. Không cần hỏi cũng biết, người mà bọn Siêu Siêu đánh phỏng chừng là người nhà lãnh đạo cấp cao trong quân đội, khu đóng quân của bộ đội thành phố Phần Châu chính là vùng chân núi ngoại thành thuộc huyện Mã Dương, cho nên mới có thể nhanh chóng đuổi kịp đến như vậy.
Từ Yến bình tĩnh ấn một dãy số, “Alo, Chính ủy Lưu à, tôi, Từ Yến bên an ninh quốc gia đây!”
“Là Từ trưởng phòng sao?” Chính ủy Lưu hồ nghi nói: “Có chuyện gì sao?”
“Con tôi cùng vài bạn học đi leo núi ở gần quân khu của các cậu, hiện tại gọi điện thoại cho tôi nói có một đám quân nhân đang đuổi bắt bọn chúng, tôi muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào” Giọng điệu của Từ Yến có chút nghiêm khắc.
Chính ủy Lưu sửng sốt, “Con chị sao?”
“Chuyện không đến mức lớn như vậy chứ Chính ủy Lưu?”
“Chuyện này tôi thật sự cũng không rõ ràng lắm, chị chờ để tôi hỏi một chút” Đầu bên kia của điện thoại không có thanh âm, không bao lâu sau, tiếng nói của Chính ủy Lưu mới vang lên nói: “Tôi vừa hỏi rồi, theo tôi biết tình hình bên này là Lưu Hải Tân, con trai của Tư lệnh Lưu bị người ta đánh, thương thế không nhẹ, đã phải đưa vào bệnh viện gần đó, sau đó... hình như có quân nhân dẫn người đi ra ngoài, việc khác thế nào tôi cũng không biết, ừm, nơi này còn có việc, thôi cứ ngắt mày trước đã, chị cũng đừng vội Từ Trưởng phòng à, để tôi gọi điện cho bọn họ hỏi tình hình cụ thể thế nào đã, không nói nữa!”
Thị ủy thường ủy Lưu Hải Tân, con trai tư lệnh viên quân khu Lưu Quốc Vỹ? Tên này Đổng Học Bân nghe rât quen, ngày hôm qua khi thị sát Cục du lịch, Phó Cục trưởng Lưu Hải Tân đã để lại cho Đổng Học Bân một ấn tượng rất mạnh mẽ, tuổi còn trẻ hơn Đổng Học Bân mấy tuổi, lại trở thành một Phó Cục trưởng Cục du lịch huyện Mã Dương
Bọn Siêu Siêu đánh Lưu Hải Tân sao?
Quân khu còn điều động quân nhân đi bắt bọn họ?
Như thế này không phải lạm dụng chức quyền sao! Cái quái gì vậy chứ!
Nhớ tới giọng điệu đầy vẻ uy hiếp của Tư lệnh viên Lưu Quốc Vỹ trong cuộc điện thoại tối ngày hôm qua, Đổng Học Bân càng có chút chán ghét hai cha con này, cha nào con nấy!
Ngắt điện thoại, Từ Yến lại cầm lấy di động của cô, “Alo, Siêu Siêu”.
“Mẹ! Mẹ có lại đây không?”
“Vừa rồi mẹ gọi điện thoại, các con hiện tại.....”.
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên một số âm thanh vọng lại!
“Đứng lại!”.
“Tất cả đứng lại cho tôi!”
“Đừng nhiều lời! Bắt đi!”
Nghe thấy đây là giọng của vài quân nhân, sau đó chính là tiếng la của Siêu Siêu cùng vài bạn học!
“Tại sao các người lại đánh người!”
“Mẹ! Mẹ! Mau cứu con!”
Từ Yến biến sắc, “Siêu Siêu! Con đưa điện thoại cho bọn họ! Siêu Siêu! Siêu Siêu?”
Cuối cùng là tiếng mắng của một quân nhân “thằng nhãi con” rồi điện thoại ngắt!
Trong lúc nhất thời vẻ mặt Từ Yến trở nên cực kỳ khó coi. Đổng Học Bân cũng là có điểm tức giận, Lưu Hải Tân thật quá đáng rồi, hắn dám khẳng định lần này tuyệt đối không phải bọn Siêu Siêu gây chuyện trước, các người còn dám lớn tiếng bắt người? Dó là bởi vì họ Lưu nhà các người là con của tư lệnh viên sao?
Con mẹ nó!
Các người làm phản rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh