Ngay buổi sáng hôm sau.
Cách động đất vài giờ đồng hồ
Đổng Học Bân cả đêm không ngủ, tinh thần trạng thái đã có chút mỏi mệt, nhưng hắn vẫn kiên trì bám trụ.
Trấn giữ ở hiện trường cùng lãnh đạo văn phòng đường phố cùng nhau chỉ huy di dời quần chúng.
“Mọi người đi theo tôi! Đều đi tránh nạn nào!”
“Không cần loạn! Mọi người đừng loạn! Xếp thành hàng!”
“Hoa viên Quang Minh kín người! Đi quảng trường phố tây đi!”
“Bên này đi! Ôi chao! Giúp ông kia một chút! Tiểu Lưu! Cậu đi gánh giúp một tý”.
“Mọi người đừng mang theo vật nặng và đồ điện, trước tiên di dời người đã”.
“Tiểu khu còn có người sao? Nhanh đi xem xét! Từng nhà xem! Đừng lưu lại ai hết”.
Bên ngoài cái tiểu khu già cỗi bảy mươi tuổi đời, Đổng Học Bân mang theo mười mấy người của văn phòng đường phố và xã khu.
Nhân viên đang di dời dân chúng, bức ảnh tiểu khu này Đổng Học Bân đã nhìn thấy trên. Sau động đất đương nhiên trở nên đổ nát, những căn nhà nơi đây rõ ràng không chịu nổi động đất cấp 7, cấp 8, cho nên Đổng Học Bân đương nhiên không thể lưu lại bất kỳ người nào nơi đây, sớm chỉ huy người di dời, vài trăm người đều được bố trí an toàn tới sáng mai ở các địa điểm tránh nạn, phút chốc tiểu khu đã trống trơn.
Dần dần thoáng đãng.
“Chủ nhiệm, mọi người đi rồi”.
“Không bỏ sót chứ?”
“Không có, chúng tôi đều kiểm tra rồi”.
“Tốt, đi tới nơi tiếp theo, cần tranh thủ thời gian!”
Đại bộ phận các văn phòng và kiến trúc trong phạm vi phố Quang Minh đều là trung tâm động đất đi qua.
Ít nhất cũng không bị sụp đổ toàn diện, các loại hình kiến trúc sau địa chấn đều bị phá hủy nghiêm trọng.
Chỉ có hơn mười nơi, nên Đổng Học Bân hiện tại phải làm chính là đưa hết những người này đi, như vậy có thể tránh được phần lớn thương vong, nếu như tình hình lạc quan, thậm chí có thể nói tránh toàn diện thương vong cũng không chừng.
Nhất định.
Mười mấy chỗ này nhất định phải di dời hết mọi người
Không thì lúc sập nhà cửa, người bên trong chết chắc.
Đổng Học Bân lên xe tới địa điểm kết tiếp, tiện tay lấy ra di gọi cho Chu Diễm Như.
“Chu Chủ nhiệm, tình hình di dời thế nào rồi?”
“Đang khẩn trương làm viẹc, bên này tôi mới xong, đang chuyển người của tiểu khu”.
“Những nơi khác thì sao?”
“Cảnh Bí thư cùng Ngọc Linh cũng đưa người di tản người của các cửa hàng kinh doanh và các công ty, trường học bên này chúng tôi đã cho ghỉ học, khu bệnh viện do Vu Chủ nhiệm đảm nhận.
Mấy trung tâm bệnh xá và bệnh viện đã làm tốt công tác chuẩn bị, bác sỹ và xe cứu thương cũng đã sẵn sàng, chỉ cần động đất xảy ra, nhân viên cứu thương có thể lập tức lên đường, còn nữa trong lúc diễn tập anh đã chỉ ra những chỗ dễ có chuyện, bên ngoài cũng đã kịp thời bố trí lều trại, bác sỹ y tá cũng đã túc trực bên ngoài”.
“Tốt, bên trong khu có động tĩnh gì không?”
“Cái này… tôi không rõ lắm, tôi không nhận được tin tức gì”.
“Trong thành phố thì sao, có nơi nào di chuyển không?”
“Báo cáo của ngài làm rất nhiều dân chúng tối qua đã di tản, nhưng tuyệt đại đa số vẫn chưa đi, bên trong thành phố cũng chưa rõ thái độ, đúng rồi chủ nhiệm tôi mới nhận được tin
toàn bộ thành phố Phần Châu, ngoài phố chúng ta, bên huyện Duyên Đài cũng bắt đầu di tản dân chúng”.
Đổng Học Bân sửng sốt, “…Huyện Duyên Đài??”
“Vâng, ngoài chúng ta và huyện Duyên Đài, nhưng nơi khác đối với chuyện động đất vẫn chưa thấy thấy nhiều tin tức hồi báo”.
“Ai hạ lệnh di tản?”
“Nghe nói nữ Huyện trưởng của bọn họ, sáng nay trong cuộc họp thường ủy đã đưa ra phương án di tản” Chu Diễm Như nói với ngữ khí bội phục: “Dù bí thư huyện ủy dường như cực lực phản đối, nhưng cô ấy dường như thuyết phục được đại bộ phận mọi người, dù đã áp chế được một tay, phương án đã được thông qua lúc bỏ phiếu, cô còn nói trách nhiệm mình cô gánh chịu, bây giờ huyện Duyên Đài cũng bắt đầu di dời”.
“…Tôi biết rồi”.
Treo điện thoại, Đổng Học Bân trong lòng chấn động, vạn lần cũng không nghĩ tới Tạ Tuệ Lan cũng làm như vậy. Hắn còn cho rằng chị Tạ không thể đồng ý, mấy ngày nay nhiều lần gọi điện khuyên cô ta, Tạ Tuệ Lan chỉ dùng một câu duy nhất: “Để tôi suy nghĩ”, cho nên ngày hôm qua cũng không gọi cho chị ta, nghĩ rằng có gọi cũng vô ích, thế nhưng nghe được tin tức này từ miệng Chu Diễm Như hắn có chút không dám tin.
Phía trước đã đến tiểu khu.
Đổng Học Bân chỉ huy thủ hạ lập tức động viên cư dân bỏ chạy, tự mình ở lại trong xe, lấy ra di động gọi cho Tạ Tuệ Lan.
Tít tít tít, điện thoại đã kết nối.
“Tuệ Lan, tôi” Đổng Học Bân nói.
“Ha ha, giờ mới nhớ tới gọi cho chị Tạ của cậu?”
“Chị… nghe nói chị cho di dời dân cư?”
Tạ Tuệ Lan cười ừm một tiếng, điện thoại bên kia rất nhiễu, “Buổi sáng vừa bố trí, đang di tản, tôi bây giờ đang huy động mọi người”.
Đổng Học Bân chần chờ nói: “Chị tin tôi ?”
“…Tín cậu cái gì?”
“Báo cáo động đất”.
Chỉ nghe Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Nói thật cho cậu biết, chị Tạ của cậu không tin báo cáo của cậu, cũng không tin động đất”.
Đổng Học Bân ngẩn ra, “Thế vì cái gì?”
Tạ Tuệ Lan nói: “Động tĩnh lần này của cậu quá lớn, tất cả mọi chuyện đều đổ vào người cậu, ha ha, chị Tạ của cậu lúc này không giúp cậu thì giúp ai, đừng quên chúng ta sắp kết hôn, cậu chính là chị, chị chính là cậu không thể tách rời”.
“Tuệ Lan, chị... ai dà...”
“Ha ha, cảm động lắm sao?”
“Ừm, đặc biệt”.
“Hiện tại biết chị Tạ của cậu tốt rồi chứ?”
“Đã biết, không đúng, trước kia tôi cũng biết”.
“Vậy về sau hãy hiếu kính với tôi, sau khi kết hôn hãy giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, bưng trà rót nước, mọi chuyện đều do cậu làm”.
Đổng Học Bân vừa nghe cũng vui vẻ , “Không ngờ chị như vậy, cái gì cũng đều do tôi làm”.
“Sao nào? Không lẽ tiểu tử cậu không vui vẻ”.
“Vui, vui được chưa? Chị không nghĩ xem tôi có thể để chị vất vả à, tôi cũng xót chị, được rồi, sau khi kết hôn tôi sẽ hiếu kính chị như mẹ tôi, xem bà chị già như Từ Hi thái hậu, thế được chưa” Đổng Học Bân vui vẻ cười nói.
“Đây vẫn còn thiếu lắm, ha ha lần này tôi đánh cược, mạo hiểm cùng cậu, nếu cuối cùng thượng cấp trách tội, hai vợ chồng son chúng ta từ từ chịu tội, đã chuẩn bị tâm lý này chưa?”
Đổng Học Bân nói: “Yên tâm đi, sẽ không…”
“…Ha ha, chắc chắn vậy sao?”
“Tôi có khi nào làm chuyện không chắc chắn? Tuệ Lan nói thật lần này chị có thể không hỏi mà giúp tôi, di tản toàn bộ dân huyện Duyên Đài, tôi thật không dám tin, tôi tin từ nay về sau, tất cả dân huyện Duyên Đài đều phải cảm ơn chị, tôi cam đoan vậy đấy”.
Tạ Tuệ Lan giúp đỡ làm Đổng Học Bân tràn đầy khí lực.
Có thể yêu chị Tạ, Đổng Học Bân cảm thấy chính mình thật sự là phúc khí tám kiếp tu luyện!