Ba ngày sau.
Buổi trưa mười hai giờ.
Tỉnh Giang Nam, tỉnh thành.
Một xe taxi dừng lại ngoài sân bay, Đổng Học Bân trả tiền xuống xe, cũng không mang hành lý cái gì, xách theo một bọc nhỏ đi vào, nhìn thời gian, cách đăng ký thời gian cũng không xa, Đổng Học Bân nhìn cảnh sắc ngoài sân bay vài lần, không có thời gian đi dạo tỉnh thành, vẫn là đi Ma Cao trước đã, chờ lúc trở về có thời gian thì dạo tỉnh thành một vòng.
Trong đại sảnh.
Đổng Học Bân đi đến làm thủ tục.
Reng reng reng, dãy số của vợ hiện ra trên điện thoại di động.
Đổng Học Bân vừa nhìn, liền tiếp: Tới rồi?
Vừa xuống máy bay, tới. Tạ Tuệ Lan cười nói: Anh đâu?
Anh còn chưa có đăng ký, vừa đi đăng ký, em thật ra rất nhanh. Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha, Sáng sớm đã lên máy bay, có thể không nhanh sao, vậy tên nhóc anh từ từ đến cũng được, bên em đi khách sạn trước.
Đổng Học Bân ừm một cái, Đến lúc đó đem địa chỉ gửi cho anh, sau khi tới anh tìm em.
Có cần Tạ tỷ anh an bài xe đi qua đón không? Đến lúc đó em bắt chuyện với khách sạn? Tạ Tuệ Lan nói.
Đổng Học Bân lắc đầu, Thôi đi, các người là đi khảo sát học tập, mang người nhà coi như đã là phúc lợi, hai ta cũng đừng làm đặc thù hóa, làm cho người ta nhìn thì không tốt, lần này mang đội du ngoạn chính là cổ phó tỉnh trưởng phải không? Vậy càng phải chú ý, lần này là đi công tác, không cần phải phiền phức.
Ha ha, vốn là ông ta.
Ừm? Cái gì mà vốn?
Sáng sớm vừa nhận được tin, Cổ tỉnh trường thân thể không tốt, không tới.
Ồ, ông ta là thật sự khó chịu hả?
Vậy cũng không biết, lần này hẳn là không người mang đội.
Vậy còn không được, ừm, các người buổi chiều không hoạt động?
Còn không rõ ràng lắm, có cũng là khảo sát hoặc là đi ăn, ở đây có không ít quan viên tiếp đãi, khẳng định phải xã giao một chút, bất quá không quan hệ cùng người nhà.
Chúng ta tự do hoạt động là được?
Không khác biệt lắm, trước như vậy đi, xe chờ em.
Được được, em mau đi đi, một hồi gặp.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đi qua cửa kiểm tra, hắn không có ấn tượng tốt đối với Cổ phó tỉnh trưởng, không đến rất tốt.
Ngày hôm nay phải đi Ma Cao khảo sát, sân bay của thành phố Hạ Hưng không có chuyến bay đến Ma Cao, chỉ có thể tới tỉnh thành ngồi máy bay, nói là khảo sát, thật ra cũng là du ngoạn, coi như một loại phúc lợi mỗi năm đều có, các thành phố của tỉnh Giang Nam đều có cao tầng tham gia, bất quá danh sách cụ thể vẫn là hạn chế khá lớn, ít nhất không thể người đứng đầu người đứng thứ hai tất cả đều rời đi, bằng không thành phố nếu như có chút việc cũng phiền phức, bí thư và thị trưởng chỉ có thể đi một người hoặc là đều không đi, phó thị trưởng hoặc là lãnh đạo phòng ban, mỗi thành phố cũng khoảng chừng có mấy danh sách, thay phiên cho nhau, ví dụ như thành phố Hạ Hưng đi là bí thư thị ủy và hai người phó thị trưởng còn có người đứng đầu ba phòng ban phía dưới, danh sách lãnh đạo mặc dù có hạn chế, nhìn qua có thể người cũng không nhiều, nhưng mỗi lãnh đạo mang một hai người nhà, cái đội ngũ này cũng tương đối nhiều, cái này cũng là nguyên nhân Tuệ Lan bọn họ lần kia không có vé máy bay, có người nói toàn bộ tỉnh hơn mười mấy người nhà báo lên cũng không có vé, chỉ có thể ngồi chuyến bay sau đi qua, Đổng Học Bân cũng như vậy, bại lộ thân phận ủy ban kỷ luật tại thành phố Hạ Hưng, hắn cũng rất chú ý, sau đó không cho Tạ Tuệ Lan tìm người của thị ủy làm cho mình, mà là tự mình dùng tiền mua vé máy bay, không dự định chi trả, đỡ phải người ta nói ... đơn vị của Đổng Học Bân có thể uy hiếp không ít người, nhưng tương đối mà nói, bản thân hắn cũng phải đặc biệt chú ý tác phong đảng kỷ luật đảng.
Sau một lúc lâu.
Khu nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân tìm một chổ trống ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn máy bay bên ngoài cửa kính, gắn tai nghe điện thoại nghe nhạc.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Cửa đăng ký còn chưa có mở.
Đổng Học Bân có chút không nhịn được, tay gõ gõ trên đùi.
Đột nhiên, đối diện hình như đi tới một người, Ai da! Cái này không phải Học Bân sao!
Đổng Học Bân mở âm thanh không lớn, nghe được, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua, không ngờ tới đây còn có người nhận thức hắn, vừa nhìn hắn cũng sửng sốt, Hầu Văn!
Ha ha! Thật đúng là cậu!
A ồ, sao là cậu?
Tôi còn buồn bực sao cậu ở đây đấy!
Cậu đổi dạng rồi, cậu không gọi tôi tôi đều không nhận ra!
Cậu quá không biết nói, ha ha, lúc này mới vài năm không gặp, tôi là mập lên một chút, một chút như vậy, không đến mức không nhận ra!
Ha ha, một chút của cậu là mười ký hả?
Cậu thật ra không thay đổi hình dáng, vẫn ốm như vậy!
Người đi tới chính là một thanh niên, không khác biệt Đổng Học Bân lắm, mặt tròn, trên mặt tương đối đầy đặn, người cũng hơi mập mạp một chút, nhưng cũng không phải béo, bình thường mà thôi, chỉ bất quá ở đại học hắn cũng gầy ốm như Đổng Học Bân, cho nên Đổng Học Bân mới có thể không nhận ra. Hầu Văn, đây là bạn học đại học của Đổng Học Bân, không chỉ như thế, còn là bạn cùng phòng của Đổng Học Bân, anh em ở bốn năm cùng một ký túc xá. Đổng Học Bân đến trường mấy năm nay, bởi vì tương đối điệu thấp cũng không thích giao lưu với người, hắn không có anh em đặc biệt tốt nào, bất quá nói đến bạn bè không tệ, Hầu Văn khẳng định có thể tính là một người, dù sao cùng nhau ở bốn năm, những năm tháng tuổi trẻ ấy vĩnh viễn tương đối khó quên, cho nên Đổng Học Bân và Hầu Văn ở chỗ này ngẫu nhiên gặp phải, hai người đều có vẻ rất kích động.
Đổng Học Bân đứng dậy, Thật sự là trùng hợp.
Hầu Văn nhẹ nhàng đánh một cái lên ngực hắn, Hảo tiểu tử, cậu đi ba năm không có tin tức, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không biết liên hệ tôi!
Đổng Học Bân cười nói: Sao không liên hệ ngươi, cậu tốt nghiệp đại học xong liền bỏ chạy xuống phía nam, gặp mặt cũng không thấy được, gọi điện thoại đường dài cho cậu, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, nhưng thật ra cậu, cậu cũng không biết gọi điện thoại cho tôi, sau đó số điện thoại di động cũng thay đổi, tìm đều không tìm được cậu.
Hầu Văn nói: Tôi cũng gọi cho cậu mà, gọi qua nhà cậu vài lần, đều không người tiếp.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Hai năm trước cậu gọi à? Tôi hai năm nay không ỏ phố Hòa Bình nữa.
Dù sao cũng là cậu không liên hệ tôi, tôi nói cho cậu biết tôi nhớ kỹ lắm, hai ta nhanh chóng đưa số điện thoại di động, đến lúc đó cậu phải mời anh em ăn! Hầu Văn lẽ thẳng khí hùng nói.
Đổng Học Bân vui vẻ, Rõ ràng là cậu đổi số điện thoại di động còn không nói cho tôi biết, tôi còn mời? Vô nghĩa, cậu không mời tôi ăn đồ nướng một bữa chuyện này không để yên, sai, là hai bữa, cậu trước đó tốt nghiệp đáp ứng với mời mấy người chúng ta tới, nói ba hoa chích choè, kết quả đâu? Vừa tốt nghiệp cậu liền xuống phía nam! Thấy cũng không thấy cậu đâu! Cậu còn không biết xấu hổ bảo tôi mời, chuyện này tôi cũng không thể bỏ qua cho cậu được!
Thịt lừa nướng, cái này là món bọn họ lúc học đại học thường ăn, mỗi lần có hoạt động chúc mừng gì, mọi người trong ký túc xá sẽ đều đi ăn thịt lừa một lần, bây giờ xem ra có thể không bao nhiêu tiền, coi như là đồ bình thường nhất, mà khi đó mọi người tất cả đều là sinh viên nghèo, cũng không tiền, có thể ăn thịt nướng một lần, mấy người cũng đều như ăn một lần tại khách sạn Shangri-La rồi, mừng rỡ như điên, khi đó mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Hầu Văn ho khan nói: Khụ khụ, khi đó có việc, việc gấp, ba tôi đều an bài cho tôi công tác, thời gian báo danh cũng xác định rồi, một ngày cũng không thể làm lỡ.
Đuối lý?
Được được, tính tôi sai tính tôi sai.
Cái gì gọi là tính, ha ha, cũng là cậu sai.
Được rồi, tôi mời khách, cậu cũng đừng chế giễu tôi, tôi thật nhớ đám bạn học của chúng ta.
Vậy sao kỷ niệm ngày thành lập trường cậu không đến?
Kỷ niệm ngày thành lập trường? Cái gì kỷ niệm ngày thành lập trường? Tôi cũng không biết.
Cũng là kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường Liên Đại, tôi cũng gặp phải cô giáo Tương mới biết được, tôi còn gặp Như Hoa, còn có Triệu Mãnh cùng Nhạc Hải Đông.
Bọn họ thế nào?
Cũng được, kết hôn có kết hôn, vào thể chế có vào thể chế, cũng có vào xí nghiệp nhà nước, dù sao đều không tồi, tới, ngồi xuống hai ta chậm rãi nói.
Đợi lát nữa nói, mẹ tôi còn ở phía sau, cậu gặp qua chưa?
Lúc này, Đổng Học Bân mới chú ý tới cách đó không xa đi tới một người phụ nữ trung niên, khí chất không tốt, Hầu Văn lớn lên rất giống mẹ hắn, vừa nhìn là có thể nhìn ra, Đổng Học Bân gặp qua Hầu mẫu, vẫn là lúc vừa vào học ở ký túc xá thấy Hầu mẫu đưa Hầu Văn vào, bất quá ấn tượng không rõ ràng, dù sao nhiều năm như vậy, cho nên khi thấy cũng có chút xa lạ, nhưng cũng lập tức đi qua đón.
Chào dì. Đổng Học Bân nói.
Hầu mẫu đem khóe mắt nhìn hắn, Đây là?
Hầu Văn vỗ vai Đổng Học Bân, Bạn học đại học của con, Đổng Học Bân.
À. Hầu mẫu ôn hoà gật đầu với Đổng Học Bân, nói xong đi đến khu nghỉ ngơi.
Trong trí nhớ của Đổng Học Bân, Hầu mẫu hình như cũng là một người như thế, cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn lúc đại học vẫn nghe nói cha của Hầu Văn là một cán bộ, làm quan tại phía nam, bất quá cụ thể là quan gì Hầu Văn cũng chưa nói qua, hắn bình thường rất điệu thấp, hơn nữa người đặc biệt vô tâm, đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, từ trước đến nay đều như thế, bề ngoài căn bản không nhìn ra hắn là con quan lớn, phỏng chừng cũng vài người trong ký túc xá biết.
Hầu Văn vừa nhìn, cũng kéo Đổng Học Bân cùng nhau ngồi ở đối diện, Cậu chờ chuyến bay nào?
Là chuyến này. Đổng Học Bân chỉ chỉ.
Ồ, cậu cũng đi Ma Cao? Hầu Văn kinh ngạc nói.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Cậu cũng đi chuyến này? Hắc, thật đúng là trùng hợp.
Hầu Văn cao hứng, Vậy lúc này có thể hàn huyên, trên máy bay một tiếng đồng hồ, cậu ngồi số bao nhiêu, tôi nhìn xem. Đem ra nhìn, cũng không kề bên, hơn nữa cách rất xa, Hầu Văn nhất thời nói: Cũng sắp đăng ký, không có việc gì, một hồi tôi đem chỗ ngồi đổi đi, hai ta phải tâm sự, a nha, muốn nói nhiều lắm, cậu không biết tôi gặp cậu thì cao hứng bao nhiêu đâu, tôi hiện tại là mỗi buổi tối đều hoài niệm những ngày chúng ta học đại học, nhưng các người đổi số điện thoại di động có đổi số điện thoại di động, gọi không được có đánh không được!
Đổng Học Bân trong lòng ấm áp, Tôi cũng vậy, ba năm không gặp.
Đúng vậy, ba năm. Hầu Văn có chút thổn thức nói: Sau khi tốt nghiệp ra mới biết được trường học có bao nhiêu tốt, mới biết được đám anh em chúng ta có bao nhiêu tốt.
Đổng Học Bân nói: Hiện tại kết giao bạn bè, luôn cảm thấy có chút ảo, không thật như chúng ta.
Hầu Văn vỗ đùi, Nói quá con mẹ nó đúng! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh