Ăn cơm.
Tất cả mọi người lần lượt ngồi vào bàn.
Đổng Học Bân nào dám đoạt vị trí của cha vợ, chết sống từ chối nửa ngày, vẫn là từ bên cạnh lão gia tử dời đi, ngồi kề bên Tạ Tĩnh Tạ Nhiên bọn họ.
Ba, ngài thật sự không có chuyện gì?
Con xem ta giống như có gì sao?
Nhưng vậy cũng. . . Không thể uống rượu a.
Hôm nay đêm 30, không uống rượu thì tính lễ mừng năm mới cái gì?
Ông nội, thím lớn nói rất đúng, thân thể ngài thật không thể chịu được nhiều.
Đừng nói nữa, nhanh rót đầy nhanh rót đầy, ha ha.
Tính tình quật cường của Tạ lão gia tử cũng là nổi danh trong nhà, ông đều nói đến cái phần này, cũng không ai dám nói cái gì, chỉ có thể rót rượu, bất quá dưới sự cau mày bày mưu đặt kế của Hàn Tinh, bảo mẫu cũng hiểu ý pha không ít nước vào, hòa tan rượu đi.
Mọi người chạm ly.
Tạ lão gia tử uống một hơi cạn sạch, sau đó biểu hiện như không có chuyện gì, nên dùng bữa thì dùng bữa, sắc mặt như thường, lúc này mới khiến cho mọi người yên tâm một ít.
Tạ lão gia tử cảm khái nói: Vẫn là Tiểu Bân y thuật tốt, sớm biết như vậy thì đem tên nhóc này gọi tới, hại ta khó chịu nhiều ngày như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Con cũng không biết ngài bị bệnh.
Tạ lão gia tử dặn nói: Lần sau ta bị bệnh, trực tiếp đem Tiểu Bân gọi tới, cũng đừng mời bác sĩ, làm cái này làm cái kia đủ trò, một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại còn phiền phức, vẫn là cháu rể của ta thần, xoa bóp một chút cũng không cần uống thuốc là tốt ngay! Ha ha!
Tạ Quốc Kiến nói: Thật thần như vậy?
Tạ lão gia tử nói: Vậy còn có thể giả sao, nếu không ta hiện tại có thể xuống ăn với mấy đứa sao.
Tạ Hạo cười hắc hắc. Vỗ bộ ngực nói: Con nói cái gì? Hả? Con nói cái gì? Anh rể của con rất vãi mà, khẳng định không thành vấn đề!
Tạ Tĩnh gõ trán của hắn, Còn nói bậy à!
Bác sĩ cũng không lên tiếng, bởi vì ông ta hiện tại cũng có chút không lý giải được, dù là y thuật có thần, nhưng cũng không thể như vậy, ông cũng là bác sĩ, hơn nữa là một người bác sĩ hết sức ưu tú, luôn cảm giác sự thật trước mắt rất khó tiếp thụ, ai cũng được. . . Thật sự gặp phải thần y? ?
Bạn trai Tạ Tĩnh Tôn Khải cũng nói: Vẫn là Đổng ca lợi hại. Lần trước em bị thương cũng là anh giúp đỡ. Đã cứu em một mạng, em. . . Kính anh một ly.
Đổng Học Bân chạm ly với hắn, Nói cái kia làm gì, đều là người một nhà. Việc nhỏ cả. Uống chút rượu. Thằng nhãi này cũng bắt đầu lên giọng.Hơn nữa cái loại khâu lại vết thương cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là bác sĩ của cái bệnh viện đó không được mà thôi, chỉ chút chuyện.
Tôn Khải rất phối hợp nói: Cái giải phẫu kia rất khó. Sau đó em tỉnh lại còn nghe bác sĩ nói, nếu không phải lúc đó có anh, em thật sự không sống được, loại giải phẫu này cho dù là bác sĩ của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân tới, cũng không được khả quan lắm, có mạo hiểmr rất lớn, hơn nữa không ít bác sĩ và y tá đều đang thả luận sự tích của anh, nói lúc đó anh hạ dao có bao nhiêu nhanh bao nhiêu chuẩn, lợi hại cỡ nào.
Đổng Học Bân cười khoát khoát tay, Quá tâng bốc.
Hạ Diễm Trân cười ha ha nói: Tiểu Bân, y thuật của con tốt như vậy, thím của con gần đây vai vô cùng đau, đã vài ngày rồi, hình như là buổi tối lúc ngủ bị trúng gió, con xem cho thím?
Vậy còn cần nói sao, không thành vấn đề. Đổng Học Bân lúc này đứng lên, đi tới phía sau Hạ Diễm Trân bóp bóp vai của bà ấy, Thím đau chổ nào?
A. Hạ Diễm Trân đau đớn kêu lên.
Ở đây? Đổng Học Bân xoa bóp.
Hạ Diễm Trân nói: Đúng vậy, là chổ này.
Đổng Học Bân cam đoan nói: Được, giao cho con.
Nói xong, Đổng Học Bân đã xuống tay hung hăng bóp vào các đốt xương trên vai của bà ấy, chỉ nghe Hạ Diễm Trân hô một tiếng rất đau, Ai da! Đau! Đau!
Lập tức xong ngay! Đổng Học Bân trấn an nói.
REVERSE!
Một giây đồng hồ. . .
Năm giây. . .
Mười giây đồng hồ. . .
REVERSE giải trừ!
Đổng Học Bân buông tay ra, Thím hiện tại cảm giác thế nào?
Hạ Diễm Trân ngẩn ra, hoạt động vai, cười nói: Đúng là đừng nói, thật không đau, một chút cũng không có. Lại thử một vài động tác, kết quả vẫn không có đau, Được đấy Tiểu Bân, không ngờ rằng tên nhóc con còn có có tay nghề này, quả thật thần.
Từ Lệ Phân kinh ngạc nói: Thật sự không có việc gì?
Thật. Hạ Diễm Trân cử động cánh tay nói: Em xem thấy?
Từ Lệ Phân vội nói: Tiểu Bân, thím gần đây cũng đau đầu, có thể là công tác mệt mỏi không ngủ được, con xem cái này con có thể trị hay không? Nhanh làm cho thím với.
Đổng Học Bân đắc ý nói: Có thể trị, đều có thể trị.
Vậy mau tới đi, mấy ngày này thím không ngủ ngon được, càng không ngủ đầu càng đau, đều tuần hoàn ác tính, uống nhiều thuốc cũng vô dụng. Từ Lệ Phân nói.
Đổng Học Bân hỏi, Bên trái hay bên phải?
Bên trái đau, phía sau. Từ Lệ Phân nói.
Đổng Học Bân nói tiếng được, Vậy thím nhắm mắt lại, lập tức xong ngay.
Hắn dùng tới REVERSE, xoa xoa đầu của Từ Lệ Phân, chờ thời gian không khác biệt lắm, mới mặc niệm một tiếng REVERSE giải trừ, dù sao thời gian còn thừa nửa năm tích góp còn nhiều lắm, cái này chỉ mười mấy giây đồng hồ mà thôi, ngay cả một phần mười đều không dùng được, Đổng Học Bân cũng không đau lòng.
Làm xong.
Từ Lệ Phân thử thăm dò lắc lắc đầu một chút, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, Hay thật, thật đúng là dùng được, một chút cũng không đau nữa!
Bác sĩ thấy mà sửng sốt.
Hàn Tinh cao hứng, Nhà chúng ta ra một tiểu thần y nha.
Đổng Học Bân làm bộ khiêm tốn nói: Đừng đừng, mẹ đừng nói như vậy, thần y con không dám, cũng là ngộ tính cao một chút, gặp một người sư phụ học một ít da lông, bất quá mọi người sau này nếu như có bệnh tìm con là được, ừm, bệnh nặng con không dám nói, bất quá bệnh tim cao huyết áp bệnh tiểu đường bệnh lao phổi các loại, con vẫn là không thành vấn đề, sau này đừng khách khí với con, có việc cứ tìm con.
Bệnh tim?
Bệnh lao phổi?
Còn bệnh lớn hơn thì không được?
Cái này không gọi bệnh nặng vậy cái gì gọi là bệnh nặng hả? ?
Tất cả mọi người có chút không nói gì, bất quá sự thật thần kỳ xảy ra trước mắt, mọi người cũng không có biện pháp nói cái gì, dù sao bác sĩ đã thấy đến ngây người.
Đổng Học Bân lại uống một ly rượu, rượu vừa lên đầu, hắn lại ríu ra ríu rít bốc phét, Lão gia tử, ba, mẹ, không phải con khoác lác, y thuật của con thật sự là học hành đàng hoàng mà có, vừa rồi con đã nói, mọi người cứ không tin, nếu như con biết lão gia tử bị bệnh, con tới đây sớm, làm gì cần ông nội ằm nhiều ngày như vậy còn không xuống giường được? Chuyện một chút mà thôi!
Hàn Tinh có chút buồn cười, Con đừng khoác lác nữa.
Con không nói khoác, sự thật mà. Đổng Học Bân nói.
Tạ Tĩnh thấy Đổng Học Bân có chút uống say, cũng nói: Anh rể, anh nhanh chóng ăn cơm đi, tới, nếm thử cái này, món này ăn ngon lắm.
Tuy rằng cảm thấy Đổng Học Bân chém gió lớn, nhưng chuyện lần này cũng chân chính khiến cho Tạ gia nhận thức y thuật của Đổng Học Bân, dù sao Tạ lão gia tử và Hạ Diễm Trân Từ Lệ Phân đều hết, đây là không lừa được người. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh