Buổi tối.
Bảy giờ hơn.
Trong gia thuộc viện, cơm xong rồi.
Tới Học Bân, nếm thử tôi làm. Trần Oánh bưng đồ ăn đến đây.
Được. Đổng Học Bân động đũa, Ừm, ừm, ăn ngon ăn ngon.
Trần Oánh cười, Thật sao? Ha ha, vậy nếm thử cái này.
Đổng Học Bân lại ăn, Ừm, cũng không tồi, được đấy Trần Oánh, tay nghề của cô tốt như vậy?
Trước đây tôi cũng không biết làm cơm, sau đó kết hôn mới học. Trần Oánh nói.
Được rồi, còn chưa có hỏi chồng cô đang làm gì, làm sao quen biết? Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chuyện phiếm vừa nói, xấu hổ trước đó cởi quần áo của cũng chậm rãi rút đi từng chút, không còn khó xử nữa.
Trần Oánh cười nói: Cũng là quen nhau lúc tốt nghiệp đại học, cũng là nhờ người ta giới thiệu, là một tiến sĩ làm nghiên cứu khoa học, lớn hơn tôi vài tuổi, tôi khi đó còn chưa có làm diễn viên, cũng là lúc còn chưa tìm được công tác, người trong nhà muốn tôi kết hôn trước rồi nói, dù sao đàn bà không thể so với đàn ông, hai mươi ba hai mươi bốn tuổi cũng đã không nhỏ, sau đó quen nhau nửa năm thì hai chúng tôi kết hôn, sau đó tôi mới đi quay phim truyền hình, chồng tôi à, nói như thế nào đây, ừm, người tương đối thành thật, tuy rằng cứng nhắc một chút, bất quá tôi coi trọng chính là điểm ấy, vòng giải trí tương đối loạn, nhưng vài năm nay anh ấy cũng vẫn rất tín nhiệm tôi, cho tôi không ít chiếu cố, người đặc biệt tốt, đối với tôi cũng tốt.
Đổng Học Bân nói: Người tốt là được.
Trần Oánh mỉm cười nói: Tôi cũng nghĩ như vậy.
Làm nghiên cứu khoa học? Hiện tại ở viện nghiên cứu? Đổng Học Bân hỏi.
Ở trung khoa viện. Trần Oánh nói: Bất quá đều là nghiên cứu bảo mật, anh ấy cụ thể làm gì tôi cũng không biết. Anh ấy cũng không nói với tôi.
Đổng Học Bân sửng sốt, Trung khoa viện? Là làm cho ai?
Trần Oánh suy nghĩ một chút, Trong tổ của một người viện sĩ họ Chung.
Chung Lệ Trân sao? Đổng Học Bân nói.
Trần Oánh giật mình, Hình như là vậy, sao cậu biết cô ta tên gì?
Đổng Học Bân nói: Tôi nhận thức, Chung giáo sư coi như là người thân của vợ tôi, lẽ ra tôi thấy cô ấy, phải kêu một tiếng dì họ.
Trần Oánh kinh ngạc nói: Trùng hợp như thế?
Đúng vậy, thế giới này thật đúng là nhỏ. Đổng Học Bân cũng vui vẻ, Vậy nếu như thế. Chồng cô không chừng còn gặp qua tôi. Trước trận tôi còn từ trung khoa viện tranh thủ một hạng mục tới huyện Trinh Thủy, lúc đó cũng có không ít nhân viên nghiên cứu khoa học tới, bất quá tôi cũng nhớ không được tên.
Trần Oánh ngây người nói: Chồng tôi bây giờ đang ở huyện Trinh Thủy, một tuần mới về nhà một lần. Có đôi khi nửa tháng.C` . . . Tại sao là hạng mục cậu tranh thủ?
Đổng Học Bân nói: Là tôi. Tôi nửa năm trước vẫn còn là thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy.
Trần Oánh cười cười, vui đùa nói: Tôi nói ai thiếu đạo đức như thế, thì ra là cậu . Chỗ đó hẻo lánh lắm, ánh mặt trời rất độc, bão cát cũng lớn, chồng tôi mỗi lần trở về đều đen hơn một chút, da cũng càng ngày càng kém, không ngờ cái nghiên cứu này là cậu kéo qua?
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng, Tôi cũng không nghĩ chồng của cô ở bên trong.
Trần Oánh oán giận nói: Hai người chúng tôi hiện tại muốn gặp mặt đều không dễ dàng.
Được rồi, tại tôi tại tôi, vậy tôi nói cùng Chung giáo sư một tiếng, cho chồng cô trở về. Đổng Học Bân nói: Chút chuyện ấy vẫn là không vấn đề.
Trần Oánh cũng có chút do dự, Không phiền phức?
Một chút cũng không phiền phức. Đổng Học Bân nói.
Vậy, vậy tôi hỏi chồng tôi trước đã. Trần Oánh nói.
Cơm nước xong, Trần Oánh cầm điện thoại di động đi phòng ngủ gọi điện thoại, tít tít tít, thông, A lô, ông xã, anh đang ở chỗ đâu? Tuần này có trở về không?
Đầu kia người nam nói: Hẳn là không trở về.
Trần Oánh nhíu mày nói: Sao bận như thế hả?
Chuyện nhiều lắm, tuần sau anh sẽ trở về. Chồng cô ấy nói.
Là như thế này. . . Trần Oánh một lần, nói: Em ngày hôm nay gặp phải một bạn học cũ tiểu học của em, hình như hạng mục hiện tại ở huyện Trinh Thủy bên anh chính là hắn thu xếp qua, tổ trưởng Chung giáo sư của anh, cũng là người thân trong nhà vợ hắn, không biết anh có biết hay không.
Người nam ngẩn ra, Hắn tên là gì?
Là Đổng Học Bân. Trần Oánh đáp.
Đổng Học Bân? Là phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy? Người nam nói: Hắn là bạn học tiểu học của em? Anh lúc tới ăn cơm còn gặp qua hắn!
Trần Oánh nói: Đúng vậy, bọn em hiện tại nói đến cái này, bạn học em nói nếu như anh muốn điều trở về kinh thành, hắn giúp anh gọi điện thoại liên hệ Chung giáo sư.
Người nam nói: Cái này. . . Được không?
Trần Oánh nói: Tôi nghe ý tứ của hắn, không phải là đại sự gì.
Người nam nói: Có thể trở về đương nhiên là tốt nhất, chủ yếu là nghiên cứu bên này anh cũng không giúp được cái gì, cũng là xử lý một ít vấn đề tính toán, ai tới đều được, không phát huy ra chuyên ngành của anh, kinh thành bên kia Chung giáo sư còn có vài một hạng mục đang khai triển, hạng mục bên kia mới thích hợp với anh, anh cũng thích, xung mạch điện tử và vân vân, anh trước đó học cũng là cái này, cũng hợp sở thích của anh.
Trần Oánh chớp mắt mấy cái, Vậy em nói giúp anh?
Người nam suy nghĩ một chút, Nếu như không phiền phức, vậy được.
Cúp điện thoại, Trần Oánh đi ra ngoài, Học Bân, vậy. . . Nhờ vả.
Được. Đổng Học Bân hỏi: Chồng của cô xưng hô như thế nào? Chức vụ gì?
Hiện tại là một phó chủ nhiệm. Trần Oánh nói: Gọi là Trương Tân, tân của tân quán (khách sạn).
Đổng Học Bân gật đầu, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi cho Chung Lệ Trân, cũng không biết cô ấy đang làm, vang lên hơn nửa ngày mới tiếp.
A lô, Chung giáo sư. Đổng Học Bân nói.
Chung Lệ Trân thản nhiên nói: Có việc?
Đổng Học Bân cười nói: Có chút, ngài bận à?
. . . Ăn. Chung Lệ Trân ngữ khí rất đông cứng, cô ấy cho tới bây giờ đều là cái biểu tình này.
Ồ, ăn cái gì thế? Bên ngoài xã giao à? Đổng Học Bân nói.
Chung Lệ Trân nói: Trong nhà, mì ăn liền, tôi chưa bao giờ xã giao, cậu cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức tôi.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Ngài cũng đừng mì ăn liền hoài, dành thời gian đi ra ngoài ăn chút đồ có dinh dưỡng, chuyện nghiên cứu lúc nào đều được, coi chừng ngài mệt. Chung giáo sư cuồng công việc này, Đổng Học Bân sớm không có biện pháp nói, cô ấy cũng là một người như vậy, người khác nói cô ấy phỏng chừng cũng không nghe.
Chung Lệ Trân nói: Có việc cứ nói.
Được rồi, tôi có một người bạn tên là Trương Tân, trong tổ làm việc của ngài, ngài hẳn là biết. Đổng Học Bân nói: Hắn hiện tại ở huyện Trinh Thủy bên kia làm nghiên cứu, ngài xem có thể cho hắn điều trở lại kinh thành hay không? Một lần nữa an bài một tổ nghiên cứu khoa học khác? Trương Tân kết hôn rồi, vợ hắn cũng là bạn học tiểu học của tôi, Trương Tân đồng chí tuy rằng vẫn muốn thủ vững cương vị, cố ý ở lại, nhưng vợ hắn oán giận với tôi rất nhiều, hai người còn chưa có đứa nhỏ, kết hôn lâu như vậy nửa tháng cũng không thấy mặt được một lần, vợ người ta khẳng định có ý kiến, ngài nói xem? Đổng Học Bân tự nhiên gia công một chút nội dung, hắn biết lúc nào nên nói cái gì, cũng biết Chung Lệ Trân quen nghe cái gì, cho nên cũng không có nói là Trương Tân tự mình muốn điều động trở về, mà là nói vợ Trương Tân muốn hắn trở về để phu thê đoàn tụ.
Đây là nghệ thuật ngôn ngữ.
Một chuyện như nhau, hơi thay đổi một chút về cách nói sẽ sản sinh ra hiệu quả tuyệt đối không giống nhau.
Chung Lệ Trân trầm mặc một hồi, Sao cậu nhiều chuyện như vậy? Lần trước khiến cho tôi thương lượng cửa sau cho cậu, đem vị trí xác định tại huyện Trinh Thủy, cậu thì ngược lại, cầm chiến tích vỗ vỗ cái mông bỏ đi, hiện tại lại muốn tôi giải quyết quan hệ cho cậu? Tôi ghét nhất cũng là quan hệ nhân tình cậu nên biết!
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Ngài xem ngài, lại ầm ĩ phải không? Vợ của chủ nhiệm Trương người ta khóc lóc kể lể đến chổ của tôi, lại là bạn học cũ của tôi, tôi không thể không quản, hơn nữa trung khoa viện chúng ta cũng có thể có một mặt nhân tính vậy, làm cho vợ chồng người ta chia cách, cũng quá không có nhân đạo, như vậy đồng dạng ảnh hưởng đến tâm tính công tác của chủ nhiệm Trương, tôi thấy vẫn là tìm đồng chí không kết hôn thay cho Trương Tân đồng chí đi.
. . .
Chung giáo sư?
Đây là một lần cuối cùng!
Được được được, một lần cuối cùng.
Trước cuối tuần tôi sẽ an bài hắn trở về, cứ như vậy, cúp.
Được, vậy cảm ơn a Chung giáo sư, quay đầu lại tôi. . . Nói còn chưa xong, bên kia đã bị Chung giáo sư cúp điện thoại, Đổng Học Bân ho khan một tiếng, thấy Trần Oánh còn đang nhìn, hắn cũng không thể biểu hiện mất mặt như thế, vừa còn hô hào khoác lác nửa ngày, lúc này bị người cúp điện thoại thì quá xấu hổ, vì vậy Đổng Học Bân ngay cả nghe đầu kia điện thoại đã cúp, cũng tiếp tục làm bộ nói: Được. . . Tốt, tôi quay đầu lại mời ngài ăn. . . Ha ha. . . Tốt lắm, được, ngài bận đi, tôi cúp.
Lúc này mới cúp điện thoại di động.
Đàn ông mà, có đôi khi cần phải cậy mạnh một chút.
Mất mặt trước mặt của ai cũng được, vậy cũng không thể mất mặt trước mặt nữ đồng chí, nhất là bạn học cũ.
Trần Oánh nhất thời chờ mong nói: Thế nào? Được không?
Được rồi. Đổng Học Bân tùy tiện địa đi qua ngồi xuống sô pha, Chung giáo sư nói, trước cuối tuần sẽ cho chồng cô trở lại kinh thành.
Trần Oánh cao hứng, Ồ, vậy thật cảm ơn!
Việc nhỏ việc nhỏ, coi khách khí kìa. Đổng Học Bân khoát tay chặn lại.
Vậy tôi gọi điện thoại cho chồng tôi trước nói với anh ấy một tiếng. Trần Oánh lập tức đi gọi điện thoại báo hỉ, tâm tình rất không tồi, xem ra tình cảm hai vợ chồng rất tốt.
Sau khi trở về, Trần Oánh nói: Cũng không biết nên cảm ơn cậu thế nào, ngày hôm nay, nhờ cậu hỗ trợ cả, chuyện của công ty bên kia, vừa chuyện của chồng tôi, ài. Trần Oánh vuốt tóc, nhìn hắn nói: Cậu nói đi, có cái gì tôi có thể giúp đỡ cậu?
Đổng Học Bân nói: Không cần, đều là bạn học, hẳn là thôi.
Luôn cảm thấy có chút không thích hợp, thiếu cậu nhiều lắm. Trần Oánh nói.
Đổng Học Bân cười ha ha, Vậy cô ký tên cho tôi một cái đi, cô hiện tại là đại minh tinh mà.
Trần Oánh cười cười nói: Được, ký chổ nào?
Ký trên quần áo tôi đi, ha ha, sau này tôi cũng là fan của cô. Đổng Học Bân chỉ chỉ áo sơmi của mình, Ký xong tôi cũng không giặt sạch.
Trần Oánh cười đi tới lấy bút ký tên lên cổ áo của hắn, nhưng sau khi ký xong, cô ấy lại có thể cúi đầu, hôn cổ áo Đổng Học Bân một cái, để lại một dấu môi son, Được rồi.
Đổng Học Bân cảm thấy cái cổ ngứa cực kỳ, hình như môi cũng đụng phải cổ mình, rất nóng! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh