Vài ngày sau.
Thứ bảy buổi sáng.
Hậu Hải, Tứ Hợp viện.
Đổng Học Bân đã bị nghỉ ở nhà một tuần lễ, đơn vị không có thông báo hắn đi làm, Đổng Học Bân cũng sẽ không gọi điện thoại cho đơn vị, muốn thế nào thì thế đó đi, mấy ngày này hắn đều là ở nhà xem phim xem TV, có đôi khi còn lái xe đi ra ngoài tìm một ít tiệm cơm danh tiếng không tồi, ăn một bữa, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Tạ Tuệ Lan đầu kia tương đối bận, Cù Vân Huyên không có thời gian, Cảnh Nguyệt Hoa và Ngu Mỹ Hà các nàng cũng đều không khác biệt lắm, Đổng Học Bân không có chỗ để đi, chỉ có thể tự mình ở nhà giết thời gian, coi như nghỉ dưỡng.
Ngày hôm nay cũng là giống nhau.
Đổng Học Bân đem máy vi tính dọn ra sân, bắt nguồn điện, đem chân gác lên trên ghế đá, bắt đầu vừa phơi nắng vừa xem phim.
Uống trà.
Xem phim.
Cắn hạt dưa.
Đổng Học Bân cũng rất thỏa mái, cũng không nhìn ra là bị lãnh đạo đuổi về nhà kiểm điểm lại, an nhàn như thế, người không biết còn tưởng rằng hắn lập công lớn được đơn vị cho nghỉ phép, hắn cũng không có tự giác bị xử phạt do phạm vào lỗi lầm gì, nên làm gì thì làm cái đó. Theo Đổng Học Bân xem ra, đây là chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lúc nên trở về tự nhiên sẽ trở về, nói ngược lại, chính hắn nhớ thương cũng vô dụng, còn không bằng sống thoải mái chút, ít nhất còn có Phương Văn Bình cùng mình, nghĩ đến nữ hỗn đản của Phương gia cũng ở nhà kiểm điểm, Đổng Học Bân tâm tình rất không tồi, cấp bậc của mụ họ Phương kia cao hơn mình, hắn coi như có lời rồi.
Reng reng reng.
Có điện thoại tới.
Đổng Học Bân cũng lười đưa tay dừng phim, vừa nhìn là điện thoại của Hàn Phỉ. Trực tiếp đặt trên lỗ tai.
A lô, tiểu Hàn. Đổng Học Bân nói.
Hàn Phỉ nghe ra bên kia có tiếng động, Ngài bận à Đổng sở trưởng?
Bận cái gì. Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, Ở nhà xem phim.
Ặc, có phim gì hay không? Ngài giới thiệu cho tôi một bộ đi. Hàn Phỉ thật ra có vẻ không hề xa lạ.
Đổng Học Bân liền nói: Phim Manh Tham cũng không tệ lắm, nữ đồng chí thì, Tiếng Đồng Hồ Lớn cũng có thể coi.
Hàn Phỉ nói: Ài, thật hâm mộ ngài, cái này ở nhà nghỉ ngơi, tôi hai ngày nay còn phải đi làm. Mệt . Thật muốn xin nghỉ một tháng.
Đổng Học Bân cười cười, vui đùa nói: Cái này có cái gì mà hâm mộ, cô đi phạm lỗi đi, đánh một người. Mắng một người. Cấp trên khẳng định cho cô nghỉ.
Hàn Phỉ cũng bị chọc cười.Hì hì, tôi cũng không cái quyết đoán kia như ngài.
Đổng Học Bân hỏi: Tìm tôi có việc sao tiểu Hàn? Có việc nói đi.
Hàn Phỉ ừm một cái, nói: Là có chút việc. Tôi ngày hôm nay vừa nghe nói một tin tức, cũng không biết đáng tin hay không, tôi hỏi ba tôi, ba tôi cũng mơ mơ hồ hồ nói không rõ ràng, không chỉ là tôi, Hạ Chu và triệu bang bọn họ cũng đều nghe nói, ngày hôm nay đơn vị chúng ta rất nhiều người đều nghị luận.
Đổng Học Bân kỳ quái nói: Chuyện gì?
Hàn Phỉ thấp thấp giọng, Có người nói trong ủy ban kỷ luật chúng ta muốn trang bị thêm phòng ban, cơ cấu có thể muốn tăng thêm, có mấy phòng ban cũng muốn có điều chỉnh và biến hóa nhất định.
Trang bị thêm phòng ban? Đổng Học Bân sửng sốt.
Đúng vậy, đều nói như vậy. Hàn Phỉ nói.
Đổng Học Bân nói: Đều đã hai mươi bảy phòng ban, sao còn tăng thêm?
Nói là vì tăng cường lực lượng phản hủ, cho nên mới trang bị thêm phòng ban, đương nhiên, chỗ lãnh đạo còn chưa có tin, chỉ là tất cả mọi người nói như vậy, cũng không biết có phải là thật sự hay không, bất quá nếu đồn sôi sục như thế, hẳn là không phải giả, không có lửa thì sao có khói, khẳng định là người có tin tức linh thông hoặc là người ta sớm biết chính sách trung ương phê xuống, nếu như đúng là vậy, tăng cường lực lượng phản hủ, vậy không phải là từ phòng giám sát thứ nhất đến thứ tám chúng ta sao, trong ủy ban kỷ luật chỉ có tám phòng giám sát chúng ta là trực tiếp tra án, phòng khác cho dù là phòng thẩm tra xử vụ án lí vụ án, cũng không tính 'Trực tiếp', cho nên tất cả mọi người đồn có thể sẽ tiến hành điều chỉnh đối với tám phòng giám sát chúng ta. Hàn Phỉ nói.
Đổng Học Bân nhíu nhíu mày, Cái này tôi còn không nghe nói, đều nói như vậy?
Ừm, đều nói như vậy, Doãn sở trưởng chưa từng phản bác, bất quá xem ra lão Doãn cũng không hiểu được nội tình nhiều, tôi còn tưởng rằng ngài biết chút tin tức. Hàn Phỉ nói.
Đổng Học Bân cười nói: Còn lão Doãn, không lớn không nhỏ, ừm, chuyện này tôi không biết, còn chưa có ngươi rõ, đến lúc đó tôi hỏi một chút cho.
Hàn Phỉ cợt nhả nói: Ngài hỏi rõ ràng rồi nên nói cho tôi biết trước nha.
Được, không thành vấn đề. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Bất quá cho dù điều chỉnh, quan hệ với chúng ta hẳn là cũng không quá lớn.
Hàn Phỉ chớp mắt mấy cái, Tôi cũng rõ ràng, bất quá không nhất định, lỡ như là thật sự trang bị thêm phòng ban, khẳng định có chức vụ lãnh đạo để trống, sau đó. . . Hắc hắc.
Đổng Học Bân vui vẻ, Không nhìn ra cô là một người mê làm quan?
Hàn Phỉ hừ nói, Đương nhiên, ai không muốn thăng quan phát tài, bổn tiểu thư cấp chính khoa đều đã hơn một năm, còn chưa có động tĩnh, tôi cũng sốt ruột vậy.
Đổng Học Bân lắc đầu cười nói: Tuổi của cô mà đã là cấp chính khoa, thì đã rất nhanh.
Hàn Phỉ trợn mắt một cái, nói: Vậy cũng không nhanh bằng ngài, ngài đều là cấp chính xử rồi, hai ta là cùng tuổi, có cần khoa trương như vậy hay không, người so với người tức chết người mà!
Đổng Học Bân trong lòng nói cô thật không xem tôi là người ngoài, cái gì đều dám nói, vì vậy cũng lấy ra chút uy hiếp của lãnh đạo, Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng đừng nghe tin đồn, còn không biết chắc, nếu như thật sự xác định cấp trên sẽ cho biết, chuyên tâm làm việc đi.
Hàn Phỉ nói: Biết rồi.
Trước như vậy, bận của cô đi. Đổng Học Bân cúp điện thoại.
Ai biết điện thoại vừa đứt, Lan Học Văn của phòng thư tín cũng gọi đến đây.
Lão Lan. Đổng Học Bân một tiếp, Hôm nay nghỉ ngơi?
Không có, tăng ca, cậu ở nhà? Lan Học Văn nói.
Ừm, lãnh đạo bảo tôi về nhà kiểm điểm lại, ha ha, có việc sao? Đổng Học Bân hỏi.
Lan Học Văn nói: Nghe nói trong đơn vị chúng ta có thay đổi nhất định, bên cậu có tin tức không? Rốt cuộc thay đổi thế nào? Có quan hệ với phòng thư tín chúng tôi không? Dừng một chút, Lan Học Văn cười khổ nói: Tôi hiện tại chỉ sợ phòng ban xác nhập, đừng làm cho chức vụ của tôi biến mất.
Anh còn lo lắng chức vụ? Đổng Học Bân cười nói.
Vậy cũng khó mà nói, chuyện gì cũng chưa xác định. Lan Học Văn nói: Chổ của tôi vừa mới hòa hợp xong, cũng không muốn có thêm biến động nữa.
Đổng Học Bân nói: Thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm, vài phút trước mới nghe một người đồng sự nói, tôi còn ở nhà xem phim, nếu như không người nói cho tôi biết tôi cũng không biết, một hồi tôi hỏi một chút, bất quá cho dù muốn điều động, hẳn là cũng sẽ không động đến phòng thư tín, tính chất công tác của các người vốn sẽ không có phòng ban nào có thể thay thế.
Chỉ mong vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Lan Học Văn hơi trầm ngâm, Được rồi, vậy không quấy rối cậu nghỉ ngơi, có tin tức cậu cho tôi một tin?
Đổng Học Bân ừm một cái, Được, hỏi rõ ràng tôi sẽ nói cho anh.
Vậy cảm ơn. Lan Học Văn nói.
Lan Học Văn đương nhiên biết Đổng Học Bân có thể hỏi ra tin tức, không nói cái khác, cha vợ người ta cũng là ủy viên cục chính trị, một biến động lớn như vậy, còn là trong ủy ban kỷ luật, đề án khẳng định là phải đưa lên hội nghị của cục chính trị, hơn nữa, Tạ gia còn có một Tứ gia gia căn bản cũng là thường ủy cục chính trị, bí thư ủy ban kỷ luật, Đổng Học Bân nếu như đều hỏi không ra, vậy cái tin tức này khẳng định cũng là lời đồn đãi, tuyệt đối là giả.
Lòng người bàng hoàng, bất ổn.
Đây là tình huống đại khái của đơn vị hiện tại.
Đổng Học Bân tuy rằng không có ở đơn vị, nhưng có thể từ trong điện thoại của hai người cảm thụ được bầu không khí của chỗ đó, cũng không có gì ngoài ý muốn, nếu như chuyện tình là thật, vậy thật đúng là đại sự, chủ yếu cái biến động này thật sự có chút lớn, trang bị thêm phòng ban? Xác nhập phòng ban? Trong lòng ai không bồn chồn, lỡ như mình là ở trong phòng ban muốn điều chỉnh, tình huống gì thật đúng là khó mà nói.
Biến hóa là cơ bản của xã hội.
Đáng tiếc, phần lớn người trưởng thành trên tâm lý đều là không thích biến hóa, bởi vì biến hóa cũng ý nghĩa là không xác định, ý nghĩa bất ổn định, sẽ làm cho trong lòng có chút không yên.
Hỏi một chút đi.
Ừm, hỏi ai đây?
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại di động suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gọi cho mẹ vợ mình, tít tít tít, tít tít tít, vang lên hai tiếng thì thông.
Bên kia điện thoại vừa tiếp, chỉ nghe Hàn Tinh tựa như đang nói cùng người khác nói, Nhìn đi, còn nói không có chỗ đi, tôi tìm cho các người một chỗ rồi.
Đổng Học Bân a lô một tiếng, Mẹ?
Mẹ nghe đây, ha ha. Hàn Tinh nói: Điện thoại của con tới rất đúng lúc, thím lớn và thím hai của con đều ở chổ mẹ, còn nói tìm một chỗ đánh mạt chược, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, cũng đã lâu không ngồi chung, bất quá ba thiếu một, trong sân cũng không có chổ, vừa lúc, đi tên nhóc con ở nhà à, là Tứ Hợp viện ở Hậu Hải, thím lớn thím hai của con cũng muốn nhìn, tiện không?
Đổng Học Bân ài một tiếng, Coi mẹ nói kìa, có thể không tiện sao, mẹ muốn tới, con tùy thời giơ hai tay hoan nghênh, lần trước mời mẹ mẹ không đến đây, con suốt ngày ngắm sao ngắm trăng chờ mẹ đây.
Con rể của tôi này, cũng là biết nói ngọt, ha ha. Hàn Tinh lại nói với người bên kia, bên trong có thể nghe được tiếng cười của hai người phụ nữ.
Đổng Học Bân nói: Vậy con đi đón mọi người?
Không cần, có tài xế, con đem địa chỉ nói cho mẹ là được. Hàn Tinh nói.
Được, vậy con nhắn tin vào điện thoại di động của mẹ, mẹ hiện tại tới đây? Đổng Học Bân hỏi.
Đúng vậy, hiện tại đi, buổi trưa đến nhà con ăn, lần trước Tiểu Nhiên tiểu Tĩnh bọn họ đi, liên tiếp khen trù nghệ của tên nhóc con, lần này cũng cho mẹ nếm thử? Sao ? Hàn Tinh cười ha ha nói.
Được, vậy khẳng định không thành vấn đề, con đi mua đồ ăn. Đổng Học Bân nói: Được rồi, mạt trượt trong nhà con cũng không có, một hồi con tiện thể mua một bộ luôn.
Hàn Tinh ừ một tiếng, Còn chưa có hỏi, con gọi điện thoại tìm mẹ? Có việc sao?
Đổng Học Bân nói: Cũng là hỏi một chút chuyện thay đổi phòng ban trong ủy ban kỷ luật, nghe nói muốn tăng giảm phòng ban?
Cũng đoán được con sẽ hỏi cái này, tin tức còn rất linh thông, được rồi, chuyện này tới rồi mẹ sẽ chậm rãi nói với con. Hàn Tinh còn nói vài câu rồi mới cúp điện thoại. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh