Bầu trời tối đen.
Buổi tối tám giờ.
Đại viện huyện uỷ hầu như không còn người, nên tan tầm đều tan tầm, nhưng Đổng Học Bân còn ngồi một mình trong phòng làm việc của mình, vài phút cũng không nhúc nhích, tàn thuốc trên tay sớm tắt, Đổng Học Bân vẫn đang vẫn duy trì tư thế cầm điếu thuốc, nhìn cửa sổ nghiêm mặt suy nghĩ.
Cục diện đã hết sức căng thẳng!
Từ giờ đến buổi sáng ngày mai cũng không còn bao nhiêu tiếng!
Nếu như Đổng Học Bân cái gì cũng không làm, vậy có thể tưởng tượng, tình huống tuyệt đối sẽ giống như trong tờ báo tương lai dưới tác dụng của FORWARD, cán bộ của huyện Tiêu Lân bị điều tra diện rộng, Đổng Học Bân cũng sẽ bị tạm thời cách chức, cuối cùng tiếp thu xử phạt, cái xử phạt này trên báo chí cũng không có viết, bởi vì đó chỉ là báo chí của ngày kia, thời gian khẩn trương nên còn chưa có điều tra rõ ràng, có thể cũng là cấp trên không có quyết định ngay, nhưng có thể tưởng tượng, cho dù không là xử phạt mất chức cái gì, vậy khẳng định cũng là rất trí mạng, ít nhất đối với Đổng Học Bân hiện tại vừa tiền nhiệm là trí mạng, nếu như có thể hắn đương nhiên không cho phép loại chuyện này phát sinh, cổ mộ còn chưa có phát hiện, huyện còn chưa có đặc cách, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Thật phiền phức, vừa tiền nhiệm thì gặp phải một cục diện rối rắm như thế, cái này không phải cố ý không cho anh em sống khá giả sao? Cố ý đối nghịch với tôi có phải không?
Phải tránh!
Phải tìm một lối ra!
Đổng Học Bân cũng không phát hỏa, ánh mắt kiên định, đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, càng là loại nguy cơ trước mắt này hắn càng phải bình tĩnh, cục diện tuy rằng đã rất kém, nhưng Đổng Học Bân cũng có ưu thế của chính hắn, đó chính là hắn biết trước chuyện này sớm nửa ngày thời gian, người khác cũng không biết, cho nên Đổng Học Bân là có thể dùng thời gian này nghĩ biện pháp sửa sai, hắn không thể khiến cho chuyện này liên lụy đến mình và huyện Tiêu Lân, hắn cũng tốt, những lãnh đạo cán bộ dưới tay của mình cũng tốt. Tất cả đều chịu không nổi lần lăn qua lăn lại này.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một người tiến tới.
Ừm? Cánh cửa sao không đóng?
. . . Làm sao vậy?
A, bí thư, ngài còn chưa về?
Chưa.
Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết ngài còn ở đây, tôi thấy cửa mở nên muốn đến đóng cửa. Đi vào là một cô gái nhỏ của phòng làm việc huyện ủy, có thể là khoa viên mới tới, tuổi không quá lớn, Vậy. Vậy ngài bận.
Đổng Học Bân phất phất tay ý bảo cô ấy đi ra ngoài.
Nữ khoa viên le lưỡi, đóng cửa cho hắn.
Nhưng cánh cửa còn chưa có đóng cửa, Đổng Học Bân đột nhiên gọi cô ấy lại, tựa như nghĩ thông chuyện gì, Cô. . . Họ gì?
Hả? Nữ khoa viên chớp mắt nói: Tôi họ tôn.
Được. Tiểu Tôn. Đổng Học Bân liền nói: Cô giúp tôi tra số điện thoại di động cục trưởng cục quản lý đô thị của huyện chúng ta một chút, lập tức, tôi hiện tại cần.
Nữ khoa viên vừa mừng vừa sợ nói: Ặc, tôi? Tôi tra?
Đổng Học Bân ừm một cái, Đúng vậy, cô tra xong nói cho tôi biết, không được nói cho bất luận kẻ nào là tôi hỏi.
Điện thoại của lãnh đạo chủ yếu trong huyện Đổng Học Bân đều có. Cán bộ phía dưới hắn cũng không biết, thư ký Tô Nham chỗ đó khẳng định có, Mạnh Hàn Mai chỗ đó cũng khẳng định có, nhưng Đổng Học Bân nhưng không chuẩn bị hỏi bọn họ. Hắn ngay cả một chút tiếng gió cũng không muốn lộ ra, sợ phức tạp ... sở dĩ để ý cẩn thận như vậy, bởi vì Đổng Học Bân có thể lập tức sẽ làm một chuyện tất cả mọi người sẽ không nghĩ đến.
Điện thoại trên máy tính chỗ chúng tôi có, tôi. Tôi lập tức đi. Nữ khoa viên nhận lệnh, cũng rất khẩn trương. Dù sao cũng là nhiệm vụ bí thư huyện uỷ tự mình dặn dò xuống, cô ấy cũng rất để bụng, hầu như là chạy trở về phòng làm việc huyện ủy, sau khi trở về, một người đồng sự cuối cùng cũng muốn tan tầm thấy tiểu Tôn sốt ruột hoảng hốt còn hỏi cô ấy một tiếng làm sao vậy, nữ khoa viên cái gì chưa không dám nói, đáp có lệ vài câu rất nhanh tra được điện thoại.
Trong phòng, Đổng Học Bân đã mặc áo khoác, đồng thời đem báo chí ngày mai thiêu hủy.
Nữ khoa viên bước nhanh tiến vào, thở hồng hộc nói: Bí thư, cho ngài.
Tiếp nhận trang giấy nhìn lướt qua, Đổng Học Bân vỗ vai của cô ấy, Cảm ơn, về nhà sớm một chút, trên đường chú ý an toàn. Nói xong bước đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Tài xế tiểu Vương sớm đều đi, là Đổng Học Bân trước đó kêu về đi, cho nên hắn một mình đi ra ngoài đại viện, vừa cầm điện thoại di động gọi cho số điện thoại di động của cục trưởng cục quản lý đô thị huyện Hoắc Nhất Bang, đô, bên kia hầu như là vang lên một tiếng, điện thoại liền thông.
Chỉ nghe đầu kia truyền đến tiếng nói của một người trung niên, rất cung kính, Đổng bí thư!
Xem ra là biết số điện thoại của Đổng Học Bân, thật ra số điện thoại di động của hắn cũng không phải bí mật, Hoắc Nhất Bang ở cấp bậc này đương nhiên là có thể tiếp xúc được, Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, không cần tự giới thiệu, nói chuyện càng tiện hơn, Hoắc cục trưởng, đã nghỉ ngơi?
Hoắc Nhất Bang vội nói: Còn chưa có, cìn sớm lắm, có việc ngài phân phó.
Đổng Học Bân trịnh trọng nói: Tìm ông quả thật có chút việc, gặp mặt rồi nói, đại viện huyện ủy mới ông biết không? Hai mươi phút sau gặp tại cửa. Dừng một chút, hắn dặn: Còn nữa, chuyện chúng ta gặp mặt ông không được nói cho bất luận kẻ nào, tự mình tới.
Hoắc Nhất Bang sửng sốt, nhưng vẫn nói: Tốt bí thư!
Cứ như vậy, một hồi gặp. Đổng Học Bân đem điện thoại cúp.
Lúc này, một xe taxi đến đây, Đổng Học Bân lập tức đưa tay đón lại, lên xe, trên xe hắn vẫn nhắm mắt lại, tâm tình cũng càng ngày càng kiên định, không kiên định cũng không được, ngày mai tổ điều tra tới đã không còn bao lâu thời gian, do dự sẽ càng dễ gặp chuyện xấu, Đổng Học Bân phải quyết định thật nhanh, trùng hợp là, ngoại trừ trên tình cảm, Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không là một người không quả quyết!
Làm như thế đi!
Đã không có biện pháp khác!
Xe taxi rời khu trung tâm, chạy đến khu vực vừa khai phá không lâu. Lần trước tới lúc ban ngày, bên này vẫn có một chút người ở, nhưng hiện tại buổi tối đều sắp chín giờ, xung quanh cũng không có nơi ở tiểu khu, hơn nữa rất nhiều đèn đường cũng không có hoàn toàn, cả con phố đều có vẻ có chút hoang vắng, cảm giác âm trầm vắng vẻ. Lẽ ra địa điểm của đại viện huyện uỷ hẳn là trung tâm huyện hoặc đoạn đường tương đối phồn hoa, dù sao cũng là cơ cấu quyền lực của toàn bộ huyện, nhưng đại viện huyện ủy mới cũng không phải, không phải là bọn họ không muốn xây tại trung tâm huyện, mà là hiện tại giá đất căn bản không cho phép bọn họ làm như vậy, đất trung tâm của thị trấn bao nhiêu tiền một mét? Mấy cái đó đều để cho bên chiêu th ương, đều là phải đấu giá, đều là một loạt thu nhập tài chính, đều là căn cơ bọn họ mỗi năm trả nợ, cho nên một hai năm trước lúc chọn vị trí trong huyện mới chọn đoạn đường còn chưa có khai phá, đất ở đây cũng không ảnh hưởng đến ai.
Xe dừng.
Tài xế kỳ quái nói: Cậu ở nơi này? Bên này còn chưa có khai phá nơi ở tiểu khu mà? Phố thương nghiệp vừa xây thật ra có, bất quá cũng chưa có người thuê, đều để trống.
Đổng Học Bân đưa tiền xuống xe, Tới đây nhìn thôi.
Tài xế cũng tốt bụng nói, Trời tối, cậu chú ý một chút, trị an của huyện chúng ta cũng không được, ài, bất quá chổ như thế, cũng không người cướp đoạt đâu.
Xe đi.
Đèn sau biến mất ở tại đầu đường.
Đổng Học Bân mới bước nhanh vào trong, quẹo một cái, đi tới trước cửa lớn của một tòa cung điện, chính là đại viện huyện ủy mới, bất quá cửa lớn có khóa sắt, xung quanh đều là tường màu đỏ, cũng nhìn không thấy kiến trúc bên trong, Đổng Học Bân dựa vào cửa, lấy ra điếu thuốc.
Bên kia, đèn xe chiế đến đây, một chiếc Chevrolet Cruze tới rất nhanh.
Người trên xe sau khi thấy Đổng Học Bân, sau khi dừng xe lại cuống quít xuống xe, một người trung niên vóc dáng rất cao, đường viền trên mặt rất sâu, nhìn rất tinh thần.
Bí thư! Xin lỗi xin lỗi! Tôi đã tới trễ! Thật sự xin lỗi! Hoắc Nhất Bang có chút ngượng ngùng, tuy rằng ông không trễ, tới trong vòng hai mươi phút, nhưng thấy Đổng Học Bân tới trước chờ mình, Hoắc Nhất Bang tự nhiên phải xin lỗi một chút, lãnh đạo tới trước bạn tới sau, vậy cái gì đều không cần phải nói, bạn cũng là đến trễ, cái này lúc đầu không có đạo lý để giảng, ai kêu người ta là lãnh đạo đâu.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Là tôi tới sớm. Nói xong, đem gói thuốc vừa lấy ra ném cho ông ta một điếu, mình cũng một điếu.
Hoắc Nhất Bang đi tới mồi thuốc cho hắn.
Đổng Học Bân lại không cho, tự mình mồi.
Hoắc Nhất Bang cũng không nói cái gì, cũng mồi thuốc cùng lãnh đạo hút, trong lòng thật ra một mực lo lắng, ông ta căn bản không biết Đổng bí thư tìm mình làm gì, cũng hoàn toàn không ngờ Đổng bí thư sao có thể gọi điện thoại cho mình, còn muốn bảo mật, còn muốn đơn độc gặp mặt ngay cả tài xế cũng không gọi? Sau khi nhìn thấy xung quanh, Hoắc Nhất Bang cảm thấy trong lòng sợ hãi, có phải là mình phạm sai lầm? Cũng không có? Cho dù có cũng không phải Đổng bí thư tự mình tìm mình? Kém nhau đến vài cấp, Hoắc Nhất Bang đâu có tư cách này. Cho nên lúc này Hoắc Nhất Bang thật bất ổn, cái tâm tình phức tạp kia, quả thật không nên nói ra, hơn nữa trong huyện vẫn có tin đồn đối với Đổng bí thư, cái gì một cước đá lật một chiếc xe, cái gì một tiếng hét gây hôn mê hơn mười người, Hoắc Nhất Bang thậm chí đều nghỉ Đổng bí thư có phải là ý niệm muốn giết mình diệt khẩu trong đầu, một mình suy nghĩ miên man.
Bầu không khí có chút im lặng.
Trên đường trống không người ở chỉ có hai người bọn họ hút thuốc.
Đổng Học Bân kéo tay áo nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn Hoắc Nhất Bang trước mắt hắn cũng không biết bối cảnh và gốc gác, nhưng cũng không lựa chọn, Hoắc cục trưởng.
Hoắc Nhất Bang lập tức thân thể nghiêm, Bí thư, có việc ngài cứ phân phó.
Đổng Học Bân nói: Lần này tới tìm ông là có chút việc, có thể có những người xem ra là đại sự, cho nên tôi sẽ không cho ông tiết lộ cùng bất luận kẻ nào, nhưng tôi cảm thấy đối với ông mà nói, đối với cục quản lý đô thị các người mà nói hẳn cũng là việc nhỏ.
Sao?
Việc nhỏ hả?
Ài, ngài xém hù chết tôi!
Biểu tình của Hoắc Nhất Bang nhất thời buông lỏng, ông ta còn tưởng rằng cái gì, việc nhỏ thì còn có cái gì khó mà nói, Được, ngài muốn chúng tôi làm cái gì?
Đổng Học Bân đem tàn thuốc ném xuống, quay người lại đưa tay chỉ đại viện huyện ủy mới, Thấy ở đây không?
Hoắc Nhất Bang chớp chớp con mắt nói: Nhìn thấy, là đại viện huyện ủy mới.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, Nhiệm vụ của các người rất đơn giản, từ tường đến cửa lớn tất cả kiến trúc đến bên trong, trước sáng sớm ngày mai san thành bình địa cho tôi!
Hả? ?
Hoắc Nhất Bang vừa nghe, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh