Trong phòng.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Hầu phụ tiếp tục phê bình vợ nói: Cái tính tình thối này của bà, lần này cũng là đáng đời, trước đó lúc nói tôi đã nhìn ra, bà căn bản là khinh thường bạn học của tiểu Văn, coi ngữ khí của bà, coi sắc mặt của bà, tôi đều hận không thể cho bà một cái tát, trong thể chế cho tới bây giờ đều là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, lời này tôi nói với bà bao nhiêu lần rồi? Hả? Tính tính của bà tôi nói bao nhiêu rồi! Mỗi lần bà đều không nghe! Cái này được rồi chứ? Cái này có nhớ chưa? Bà còn chê chuyện của tôi không đủ nhiều hả? Đắc tội đồng sự còn dễ nói! Đắc tội lãnh đạo cũng dễ nói! Nhưng tôi đắc tội nổi lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương sao? Người ta muốn động bà, nói đều không cần phải nói! Một văn kiện là được!
Hầu mẫu lúc này cũng không dám tức giận chồng, bà rốt cục biết chồng vì sao trước nhiều người như vậy mắng mình, trong lòng tất cả đều là cảm giác chột dạ, Lão Hầu, tôi thật không biết.
Hầu phụ chỉ chỉ bà ấy, Vô tri!
Hầu mẫu thấp giọng nói: Vậy hiện tại làm sao bây giờ hả?
Có lẽ là thấy vẻ mặt hối hận của vợ, tâm Hầu phụ cũng mềm mại, thở dài, Được rồi, thật ra việc này cũng không thể toàn bộ trách bà, bà cũng chưa từng nghe qua hắn, cũng không nhận ra hắn, hơn nữa cũng may tiểu Văn và Học Bân là bạn học, còn ở cùng một ký túc xá của, quan hệ rất không tồi, hẳn là không sao.
Hầu mẫu nhìn về phía con trai, Tiểu Văn, quan hệ của con với bạn học được không?
Hầu Văn còn chưa có tiêu hóa chuyện này, nghe vậy vô thức nói: Đương nhiên được, hơn nữa ba mẹ yên tâm đi, Học Bân không phải loại người như vậy.
Hầu phụ ừm một cái, nói với vợ: Vừa rồi nhìn hắn vẫn nói giúp bà xách đồ đi, không phải khách khí. Người ta là có khí độ, cũng là rất cho tiểu Văn mặt mũi, ừm, cũng cũng là có tiểu Văn, nói cách khác, bà lần này thật sự gây đại họa cho tôi rồi.
Hầu mẫu nói: Vậy là tốt rồi, tôi, ài. . . Xin lỗi lão Hầu.
Hầu phụ nhìn ba ấy, Qua rồi thì thôi, lần sau chú ý một chút.
Hầu mẫu áy náy, nghiêng người rót trà nước đưa cho chồng.Ông uống nước đi.
Ừng ực, Hầu phụ uống vài ngụm, nhìn về phía con trai nói: Con nhìn bạn học của con đi, cùng tuổi với nhau. Nhưng bây giờ thì sao? Học người ta nhiều một chút.
Hầu Văn cười khổ nói: Học Bân không có bối cảnh, con vui vẻ thay hắn. Nhưng cũng buồn bực, chúng con học đại học nhiều năm như vậy, tôi còn đi qua nhà hắn không chỉ một lần. tình huống gia đình của Học Bân con đều biết, sao có thể chỉ ba năm thì lên cấp chính xử? Cái này cũng quá nhanh! Ngồi hỏa tiễn à!
Hầu phụ nói: Anh hùng không hỏi xuất xử, ai nói con nhất định phải có bối cảnh mới có thể sinh tồn trong thể chế? Người ta khẳng định có bản lĩnh con không biết.
Hầu Văn dở khóc dở cười nói: Then chốt là tôi không biết, lúc đại học, toàn bộ ký túc xá. . . Không, toàn bộ lớp máy tính Học Bân là tương đối điệu thấp, cũng không thích nói, thành tích cũng bình thường, chẹp, nhưng hiện tại quá hung hãn, cưới một cô vợ đẹp như thế, bản thân cũng là cấp chính xử! Còn ở ủy ban kỷ luật trung ương loại phòng ban cường thế, con, con hiện tại cũng không biết nói cái gì cho phải!
Hầu mẫu cũng nửa ngờ nửa tin, Lão Hầu, hắn thật sự là cấp chính xử? Có phải là đãi ngộ cấp chính xử? Hoặc là sở trưởng cấp khoa gì đó không?
Hầu phụ khẳng định nói: Cán bộ cấp chính xử, nghe nói ở thành phố Hạ Hưng lúc hắn đem chứng minh công tác ra, viết rõ ràng, nếu không bà cho rằng Cổ phó tỉnh trưởng vì sao lần này không tới? Nếu không bà cho rằng trong tỉnh vì sao gần đây bầu không khí có chút khẩn trương?
Im lặng một lát.
Hầu Văn vỗ bàn kêu một tiếng má nó, Thăng quan cũng không nói với mình! Cưới vợ đẹp như thế cũng không cho mình biết! Quá không có đạo nghĩa! Không được, buổi chiều phải hỏi rõ ràng, a, muốn hỏi nhiều lắm, nghẹn quá tiếp thu khó rồi, Học Bân này, quá vô sỉ!
Hầu phụ nhíu mày, Bớt nói bậy.
Hầu mẫu cũng vội nói: Người ta hiện tại là lãnh đạo, đều có thể quản ba con, sau này nói chuyện với bạn học chú ý một ít, đừng như vậy.
Hầu Văn không cho là đúng cười hắc hắc, Không có việc gì, con cùng Học Bân là anh em bao nhiêu năm, hai chúng con nói chuyện cho tới bây giờ không có kiêng kỵ gì.
Hầu mẫu nói: Vậy cũng phải chú ý.
Hầu phụ suy nghĩ một chút, Tiểu Văn đều biết, để cho nó tranh thủ đi.
Căn bản không cần. Hầu Văn nói: Giữa bạn bè còn tranh thủ cái gì, vậy còn là bạn bè sao? Ba mẹ cứ yên tâm, tính tình của Học Bân con biết, không phải cái loại làm quan rồi thì không coi ai ra gì, nếu không ở sân bay bọn con cũng sẽ không trò chuyện tốt như vậy, hắn vẫn chưa nói cấp bậc của hắn và đơn vị công tác, căn bản là không có ý khoe khoang, đừng đem đám cán bộ kia ra so sánh với chúng con, cấp bậc là cấp bậc, anh em là anh em, nếu không mình gây phức tạp cho mình, hai này lúc đầu đã không xung đột.
Hầu mẫu nhìn nhìn con trai, Các con buổi tối ăn, đến lúc đó giúp đỡ mẹ giải thích một câu.
Hầu phụ xua tay nói: Người ta đều không coi là gì, việc này cũng chỉ tới đây thôi, không cần nhắc lại, ngược lại không quá đẹp, không cần phải nói.
Hầu mẫu trầm ngâm nói: Vậy cũng phải nói một vài lời hữu ích cho ông, nghe nói Tạ Tuệ Lan rất có bối cảnh, vừa lúc mượn quan hệ bạn học tiểu Văn kéo gần một chút, sau này lỡ như có chuyện tình, cũng dễ giúp đỡ, hơn nữa bạn học tiểu Văn ở tại ủy ban kỷ luật trung ương, thực quyền quá lớn, cũng có thể giúp đỡ ông, nói không dễ nghe, cho dù ủy ban kỷ luật có người muốn tra ông, bạn học tiểu Văn cũng có thể mật báo cho chúng ta một chút, đúng không?
Hầu phụ vung tay lên, Thôi đi, thuận theo tự nhiên.
Hầu Văn cũng nghe mà khó chịu, Ba mẹ suy nghĩ cũng thật nhiều, con cũng nói trước luôn, con không xen vào, được rồi, con nên đi chơi cùng Học Bân.
Mau đi đi, đừng làm cho người ta chờ lâu. Cái này có thể vẫn là lần đầu tiên Hầu mẫu ủng hộ con trai đi ra ngoài chơi như thế, đã biết thân phận của Đổng Học Bân, thái độ của bà ấy đương nhiên cũng thay đổi, rất tích cực nói: Tiểu Văn mang chút tiền theo, không nhiều lắm, mẹ đem chi phiếu cho con trước, lúc ăn con tính tiền, đừng cho người ta dùng tiền, còn nữa. . . A, đứa nhỏ này, sao nói đi là đi!
Hầu Văn đã không nói gì mở cửa đi ra.
Trong hành lang, Hầu Văn lấy ra điện thoại di động gọi cho Đổng Học Bân.
A lô, Hầu Văn. Đổng Học Bân tiếp.
Hầu Văn tức giận nói: Nhanh chóng đi ra! Dưới lầu!
Đổng Học Bân cười nói: Làm sao vậy? Muốn ăn tôi hả?
Hầu Văn tức giận nói: Còn ăn cậu? Tôi đều hận không thể đem cậu luộc chín! Cậu giấu cũng quá sâu a! Bây giờ cậu đã là cấp chính xử?
Ha ha, nghe chú Hầu nói?
Tôi có thể không nghe nói sao! Còn chuyện cậu có vợ đẹp như vậy! Nhanh đi ra cho tôi! Hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi! Đáng giận!
Ha ha, cậu là ghen ghét!
Cậu cứ lên mặt đi! Xem buổi tối uống rượu tôi dìm chết cậu không!
Vậy cậu cũng đừng cười, mười người như cậu cũng uống không lại tôi, ha ha. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh