Chạng vạng.
Bảy giờ hơn.
Trời còn chưa tối, nhưng mặt trời đã ngã về tây.
Đổng Học Bân lái chiếc Xiali tồi tàn của hắn, cót két dừng lại tại một tiệm ăn ở thành đông, xuống xe nhìn đám người xung quanh.
Học Bân.
A, cô giáo Tương đã tới?
Ơ? Sao đổi xe rồi?
Cái này không phải nghe ngài sao, điệu thấp.
Ha ha, cái này là được rồi, chờ nửa ngày rồi phải không?
Không, em cũng vừa đến, vừa xuống xe.
Đi thôi, vào đi, có chút đói bụng rồi.
Em nói đi đón ngài mà, ngài còn không cho, hơn nữa cái tiệm cơm này cũng có chút. . . Nếu không chúng ta đi nhà hàng Vương Phủ đi? Hay tiệm cơm trước cũng được, cũng không xa.
Chỗ đó quá đắt, bên này cô có phiếu giảm giá, lợi ích thực tế.
Ai da, em cũng không thiếu mấy trăm đồng tiền đó, ngài xem ngài kìa, cứ khách khí với em.
Ha ha, vậy một hồi cơm nước xong em đưa cô đến dưới lầu nhà cô đi, không khách khí với em.
Đó là khẳng định rồi, trời tối như thế, ngài đi một người trở về em cũng lo lắng.
Hai người vừa nói cười vừa vào tiệm cơm, cũng không gọi phòng, cô giáo Tương không đồng ý, bởi vì phí dụng của phòng cao lắm, cô ấy là người rất hiểu lẽ sống, kéo Đổng Học Bân ngồi vào vị trí gần thủy tinh, gọi phục vụ tùy tiện kêu vài món ăn.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nghe lời.
Đồ ăn tới, hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn.
Tương Mẫn ngày hôm nay mặc váy dài màu nhạt, cả đôi chân hầu như được phủ kín, duy nhất có thể thấy được chỉ có giày cao gót dưới chân và vớ chân đen lộ ra trên cổ chân, trên thân là áo sơmi màu xanh, là loại áo có nút buộc lớn rất bảo thủ, nhìn không thấy gì cả, bất quá bộ ngực màu mỡ lớn đến dọa người của cô ấy vẫn làm cho áo sơmi chật căng ra, nút buộc như muốn nứt ra, thật sự quá có phân lượng, Đổng Học Bân mỗi lần nhìn đều cảm thấy kinh vì thiên nhân. Thậm chí ngay cả số đo của cô giáo Tương hắn cũng không dám tính ra. Một thân trang phục và vóc người nóng bỏng này, cô giáo Tương cả người đều toát ra vẻ vô cùng thành thục đoan trang, đương nhiên, trong thành thục cũng mang theo một tia gợi cảm.
Ăn đi. Tương Mẫn gắp cho hắn một đũa đồ ăn.
Đổng Học Bân hỏi, Sáng mai có lãnh đạo nào tới?
Cô giáo Tương sửa sửa lại gọng kính, nói: Cụ thể thì cô cũng không hỏi nhiều, bộ giáo dục thì không rõ ràng lắm, cục giáo dục thành phố khẳng định có người tới. Còn có mấy người lãnh đạo ở ngoài khác, cô chỉ biết có một bí thư và hai phó thị trưởng, có tỉnh Tây Sơn, cũng có tỉnh Giang Đông.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Còn có tỉnh Giang Đông à?
Tỉnh Giang Nam và tỉnh Giang Đông, đây là tỉnh lớn sở hai bọn họ giám thị.
Phải. Một người phó thị trưởng, cô thấy trong danh sách lãnh đạo có. Tương Mẫn nhìn hắn một cái, Làm sao vậy? Hỏi cái này để làm gì?
Đổng Học Bân cười nói: Không có việc gì, hỏi thôi.
Thật ra thằng nhãi này là không muốn gặp phải người quen, cũng may, hẳn là không có quen biết.
Sợ gặp phải lãnh đạo của cậu? Cô giáo Tương nói: Hẳn là sẽ không, khóa trước tốt nghiệp của trường học chúng ta nhậm chức ở kinh thành cũng không nhiều lắm. Người có bối cảnh hoặc là có năng lực, bình thường đều là xuất thân danh giáo, mặc dù không phải tuyệt đối, cũng là hơn 95%, về phần trường đại học Liên Đại như bọn họ, hiển nhiên là kém rất nhiều, mặc dù có cấp bậc không tồi, phần lớn cũng là đi nơi khác nhậm chức, cũng không phải quyền cao chức trọng gì, Được rồi, cô còn không biết em đi phòng ban gì nữa.
Đổng Học Bân nói: Ủy ban kỷ luật trung ương.
Tương Mẫn ngẩn ra, Chổ tốt như vậy? Nhờ người?
Đổng Học Bân ừ một tiếng. Quả thật là nhờ người.
Đó chính là chỗ tốt. Trước đây cô cũng có một học sinh sau khi tốt nghiệp thi vào ủy ban kỷ luật trung ương, hiện tại điều đi. Nghe nói bên kia yêu cầu đối với tư lịch tương đối cao, so với cơ quan phòng ban khác còn muốn nhiều hơn mấy lần, bất quá cậu còn trẻ, chậm rãi làm đi, cho dù sau này không đi lên được, ít nhất cũng có uy tín, trong cơ quan nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Tương Mẫn cười cười, cảm thấy vui mừng thay học sinh của mình.
Đổng Học Bân cười nói: Thật ra em đã lên rồi.
Cô giáo Tương hỏi: Lên gì?
Làm lãnh đạo lớn. Đổng Học Bân nói.
Cô giáo Tương chỉ chỉ hắn, Cậu mới nhiêu tuổi, hai mươi sáu phải không? Làm lãnh đạo cái gì, không làm bảy tám năm căn bản không có hy vọng, còn nói khoác.
Đổng Học Bân: . . .
Được rồi, ăn cơm đi. Tương Mẫn căn bản không coi là gì.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, cũng không nhiều lời, gắp đồ ăn cho cô giáo Tương.
. . .
Sau khi ăn xong.
Tám giờ.
Hai người đi ra tiệm cơm lên xe.
Nhà ngài ở đâu thế?
Không trở về nhà, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm, đưa cô quay về ký túc xá đi, nhà cách trường học quá xa, sợ ngày mai không kịp.
Được, vẫn là ký túc xá trước đây?
Đúng vậy, cậu đi qua rồi, nhớ đường chứ?
Đương nhiên nhớ, vậy ngài ngồi ổn, em lái xe.
Bởi vì thay đổi thành Xiali, tốc độ xe thật sự quá ... tệ, cho nên đến chín giờ xe mới đến cửa tiểu khu ký túc xá, cũng may là buổi tối, không kẹt xe, nếu không tốn hai tiếng quả thật là không đến được.
Trên xe, Tương Mẫn đưa tay cởi dây an toàn, bởi vì cô ấy bộ ngực quá lớn, dây an toàn đè lên, ngực biến hình cũng đặc biệt rõ ràng, phần ngực bên trái hầu như đều muố lộ ra bảy tám phần, Đổng Học Bân nhìn mà hoa cả mắt, nhanh chóng quay đầu làm bộ mồi thuốc.
Vậy cô đi.
Được, sáng mai gặp.
Tốt, ngày mai đừng đến muộn.
Ài, em mà ngài còn lo lắng sao, khẳng định sẽ không.
Dây an toàn đã được cởi ra, Tương Mẫn đẩy cửa xe, giữ váy bước chân xuống, đi nhanh xuống dưới.
Bỗng nhiên, một tiếng rẹt không hề có dấu hiệu vang lên, Đổng Học Bân vô thức nhìn qua, liền trợn mắt há hốc mồm thấy được cái váy của cô giáo Tương bị rách hơn phân nửa, hầu như là từ bên hông rách xuống, hình như bị vướng vào chổ nào đó, nhất thời, một cặp đùi bọc trong vớ chân liền quần màu đen lộ ra, thậm chí ở phần trên váy, còn có thể nhìn thấy màu sắc của quần lót dưới vớ chân!
Là màu xanh!
Cặp mông cũng lộ ra!
Cảnh này thiếu chút nữa làm hoảng mù mắt của Đổng Học Bân!
Tương Mẫn há miệng, cũng không kinh hoảng, nhanh chóng nghiêng người cúi đầu nhìn, sau đó bất đắc dĩ kéo váy che lại chổ bị lộ ra.
Không bị thương ngài chứ?
Cô không có việc gì, cái xe này của cậu. . .
Đổng Học Bân cũng chú ý tới, cái xe này quá tồi, cái ghế bên chổ cạnh người lái đều “nở hoa”, là đầu gỗ sát vách ghế lòi ra làm rách váy của cô giáo Tương.
Tại tôi tại tôi, cái xe nát này!
Dù sao cũng về đến nhà, không sao, cô đi.
Nếu không ngài mặc quần của em đi? Cũng có thể miễn cưỡng được?
Vậy cậu mặc cái gì hả? Không cần, đi hai bước mà thôi, cậu trở về đi, lái xe chú ý an toàn.
Cô giáo Tương nắm làn váy, bước nhanh đi vào trong tòa nhà, đùi bên hông như ẩn như hiện. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh