Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trời vừa sáng, Đổng Học Bân liền rời khỏi giường, điểm tâm cũng không ăn, trực tiếp xuống lầu lái xe, chuẩn bị đi bệnh viện xem Vân Huyên, trên đường còn mua một ít bữa sáng, sữa đậu nành bánh quẩy và vân vân, là mang đi qua cho Vân Huyên và ba mẹ cô ấy. Ngày hôm qua ban đêm ba giờ hơn Đổng Học Bân mới từ trung tâm cấp cứu quay về nhà, Cù phụ Cù mẫu vẫn ở lại với Huyên di, thức cả đêm rồi, Đổng Học Bân phải sớm một bọn họ nghỉ ngơi.
Lúc đến, điện thoại di động địa vang lên.
Đổng Học Bân đem xe dừng lại, tiếp máy : "Tuệ Lan."
Tạ Tuệ Lan tiếng nói ngưng trọng nói: "Sao không nói với em trước tiên? Vân Huyên thế nào! ?"
Hít vào một hơi, Đổng Học Bân nói: "Ban đêm mới ổn định, tạm thời thoát ly nguy hiểm tính mạng, bất quá cụ thể ra sao bác sĩ nói còn phải quan sát."
"Cháu trai của Vạn bí thư?"
"Vạn Tư Triêu muốn cưỡng gian Vân Huyên, Vân Huyên từ trên lầu nhảy xuống." Nói đến đây, Đổng Học Bân giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Tạ Tuệ Lan im lặng chốc lát, "Cảnh sát bên kia cho ra kết luận gì?"
"Tối hôm qua lấy lời khai cho Huyên di, hiện tại hẳn là tìm chứng cứ."
"Chuyện này trước giao cho cảnh sát xử lý, em còn ở phía nam, tạm thời không thể quay về, như vậy đi, chuyện khác chờ em trở về rồi nói, chuyện này không tính xong đâu!"
"Đương nhiên không tính xong, không cần em, anh có thể xử lý."
"Em nói chờ em trở lại."
"Được, anh chờ em."
"Em gọi điện thoại công an tạo áp lực, cứ như vậy!"
"Ừm, cúp." Đổng Học Bân nghe ra, Tạ Tuệ Lan cũng động cơn tức.
Giữa bàn dân thiên hạ, còn là trong nhà hàng tương đối phồn hoa của thành phố cơm, Vạn Tư Triêu lại có thể dám kiêu ngạo như thế, không chỉ ra tay đánh Cù Vân Huyên, đá cô ấy, còn muốn cưỡng gian Huyên di? Cũng không đem pháp luật để vào mắt? Ai cho hắn lá gan! ? Cho dù chuyện này không phải phát sinh trên người Cù Vân Huyên, mà là trên người dân chúng khác, Đổng Học Bân cũng là không thể nhịn được nữa, trong đầu đã bắt đầu lo lắng kế hoạch chỉnh chết tên kia, khiến cho hắn ta ngồi tù? Cưỡng gian không thành gây trọng thương, vậy cũng không đủ ở tù chung thân, đem Huyên di hủy thành cái dạng hiện tại này, Đổng Học Bân đương nhiên không có khả năng bỏ qua hắn ta đơn giản như vậy, nợ máu là phải trả bằng máu!
Vạn Tư Triêu!
Tối hôm qua sau khi chuyện phát sinh, Đổng Học Bân đã tra qua tư liệu của thằng chó khốn nạn này.
Vạn Tư Triêu hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, hiện tại nhậm chức phó cục trưởng cục thẩm kế khu Tây Bình, cấp bậc tuy rằng không cao, nhưng bởi vì quan hệ của chú hắn, Vạn Tư Triêu rất có tiếng tại khu Tây Bình, vô luận là đại viện thị ủy cũng tốt, đơn vị thành phố cũng được, phần lớn đều tại khu Tây Bình, cho nên Vạn Tư Triêu cũng có thể nói là một người có mánh khoé thông thiên với thành phố, nghe nói bình thường rất ít đi đến cơ quan, tại cục thẩm kế thuần túy là không sống qua ngày. Bất quá hỏi thăm rất lâu, Đổng Học Bân cũng không nghe nói Vạn Tư Triêu có cái gì kém cỏi, cái này cũng là nguyên nhân lúc đó hắn và Vân Huyên đều thả lỏng cảnh giác, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, chú của Vạn Tư Triêu là Vạn Phương Lỗi, cho nên cho dù Vạn Tư Triêu có danh tiếng rất kém cỏi, trước đây cũng có làm việc xấu, cũng sẽ không lộ liễu trắng trợn đi lan truyền, đánh chó phải nhìn mặt chủ.
Trung tâm cấp cứu.
Lúc lên lầu Đổng Học Bân còn đang lập kế hoạch ở trong đầu.
Trong phòng bệnh, Huyên di còn đang ngủ, Cù phụ Cù mẫu ở bên cạnh yêu thương nhìn con gái.
Đổng Học Bân đem bữa sáng đưa qua, "Ba, mẹ, hai ngài ăn trước một chút rồi trở về ngủ, con đã đặt khách sạn cho các người, ở đây con xem là được."
Cù phụ khoát khoát tay, "Con nhanh chóng đi làm đi, có chúng ta ở đây rồi."
"Ba với mẹ cả đêm không ngủ, cái này có thể không được." Đổng Học Bân nói.
"Sau nửa đêm ba có ngủ một chút, cho mẹ con ngủ đi, ba nhìn được rồi." Cù phụ nói.
Cù mẫu đột nhiên nhìn hắn, "Tiểu Bân, tôi hỏi cậu một câu, cậu ăn ngay nói thật cho tôi."
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: "Mẹ hỏi đi."
"Cậu có phải là lo lắng cho tiền đồ của mình, không dám đối nghịch với Vạn Tư Triêu? Sợ đắc tội hắn?"
Đổng Học Bân kiên định nói: "Mẹ, mẹ thật không giải thích con, Đổng Học Bân con sợ đắc tội với người lúc nào?"
Cù mẫu gật đầu, "Vậy là được, Vân Huyên chúng tôi sẽ chiếu cố, nhiệm vụ của cậu hiện tại cũng là cho Vân Huyên một công đạo! Cái khẩu khí này chúng ta không thể nuốt!"
Đổng Học Bân nói: "Con cũng nghĩ như vậy của! Mẹ yên tâm! Vạn Tư Triêu con sẽ không bỏ qua!"
Cù mẫu giọng căm hận nói: "Được, cậu đi làm đi, bên này con không cần phải lo, có chúng tôi rồi."
Đổng Học Bân do dự một chút, "Vậy được, nếu có chuyện gọi điện thoại cho con."
Cuối cùng nhìn thoáng qua Cù Vân Huyên vết thương đầy người, Đổng Học Bân lo lắng đau xót, khẽ cắn môi, xoay người đẩy ra cửa phòng bệnh, lái xe trở về cơ quan.
. . . Đại viện thị ủy.
Ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Rất nhiều người vừa tới đều đang nghị luận chuyện ngày hôm qua.
"Cái người MC đặc biệt đẹp của đài truyền hình, ngày hôm qua hình như nhảy lầu?"
"Thật sao? Có chuyện này? Tự sát? Hay là bị đẩy xuống phía dưới?"
"Không đâu? Chuyện lớn như vậy TV báo chí sao chưa nói? Sao tôi không biết?"
"Chuyện tình có chút mẫn cảm, không lên báo, bên trong có thể liên lụy đến Vạn cục trưởng khu Tây Bình."
"Vạn cục trưởng? Vạn Tư. . . Ài."
"Tôi cũng ở gần nhà hàng đó, nghe hàng xóm nói, hình như là Vạn. . . Muốn làm với MC kia. . . Sau đó cô ấy mới nhảy lầu tự bảo vệ mình, thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại hình như đang cấp cứu."
"Ài, cái thế đạo này."
"Quá rõ ràng rồi, hắn thật là được."
"Là có chút quá kiêu ngạo, các người còn nhớ rõ trước đây. . ."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, lãnh đạo tới."
Cái này mấy người nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật thường ngày đều rất quen thuộc, quan hệ không tồi, cho nên cùng một chỗ mới có thể nói một chút, nhưng vừa nhìn thấy có người tới đều nhanh chóng câm miệng, loại chuyện này liên quan đến người thân của lãnh đạo thành phố, không thể nghị luận quá mức, bọn họ cũng đều biết đạo lý họa là từ miệng mà ra.
Người tới là Đổng Học Bân.
"Đổng chủ nhiệm."
"Chủ nhiệm."
Đổng Học Bân bình tĩnh gật đầu với bọn họ, đi lên lầu.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía một thanh niên, "Cậu là của phòng thư tín? Chủ nhiệm Lương tới cơ quan chưa?"
Người kia vội nói: "Vừa thấy chủ nhiệm Lương chạy xe điện tới, hẳn là tới rồi."
Đổng Học Bân ừm một cái, mặt lạnh lùng xoay người đi lên lầu.
Vài người chú ý tới Đổng chủ nhiệm tâm tình tựa như không tốt, đều buồn bực liếc nhau, làm sao vậy? Ai lại chọc tới ôn thần rồi? Trước đó thủ đoạn bá đạo thu thập phó chủ nhiệm Lưu Hán Khanh của phòng giám sát số một của Đổng Học Bân để lại cho mọi người ấn tượng rất sâu khắc, đụng phải xe của Lưu Hán Khanh, không cho Lưu Hán Khanh điều động, cuối cùng còn đem ba của Lưu Hán Khanh tra xét vi phạm kỷ luật làm cho rớt ngựa, cho dù là một kiểm tra kỷ luật cũng không có ác như thế, cho nên vừa nhìn thấy có người đắc tội Đổng Học Bân, trong lòng bọn họ đều có chút nói thầm.
Trên lầu.
Đổng Học Bân không đi mình phòng làm việc, mà là trực tiếp tới phòng thư tín.
Chủ nhiệm Lương Tuyền đang ở trong phòng làm việc tưới hoa, biểu tình rất nhàn nhã, "Ừm? Đổng chủ nhiệm?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Chủ nhiệm Lương, có chút việc."
Thấy hắn có cái biểu tình này, Lương Tuyền cũng thu hồi nụ cười, "Ngồi đi, tôi rót ly nước cho cậu."
"Cảm ơn, không cần." Đổng Học Bân mặt không biểu tình nói: "Tôi muốn biết phòng thư tín ủy ban kỷ luật chúng ta, mấy năm nay thu bao nhiêu tin cử báo của phó cục trưởng Vạn Tư Triêu cục thẩm kế khu Tây Bình."
Lương Tuyền sửng sốt, nhíu mày, "Vạn Tư Triêu?"
Đổng Học Bân ừm một cái, "Đúng vậy."
Lương Tuyền không khỏi im lặng xuống, "Đổng chủ nhiệm, tôi nói một câu, gần đây hình như không có nhiệm vụ, hơn nữa Vạn Tư Triêu đồng chí. . ."
Đổng Học Bân nhìn bà ấy, "Hắn thân phận đặc thù?"
Lương Tuyền cười khổ nói: "Tôi cũng không nói như a, ừm, tin cử báo của hắn khẳng định là có, chỉ cần là cán bộ, rất ít người không bị cử báo, mấy năm nay tin cử báo của tôi đều tồn đầy một hộp, bất quá đều là một ít tin đồn, cũng không cần phải. . . Cậu nói đi?" Lương Tuyền thật sự không rõ ràng Đổng Học Bân muốn cái gì, lẽ ra phòng giám sát số có cần, phòng thư tín khẳng định là phải phối hợp, phòng ban cảu Đổng chủ nhiệm cùng phòng thư tín căn bản là một chỗ, nhưng, muốn tra Vạn Tư Triêu thì quá nhạy cảm.
Đổng Học Bân nói: " Cù Vân Huyên đồng chí của đài truyền hình thành phố nhảy lầu, vụ án có quan hệ cùng Vạn Tư Triêu, chuyện này chủ nhiệm Lương hẳn là nghe nói?"
Lương Tuyền hơi gật đầu.
Đổng Học Bân nói cho bà ấy, "Cù Vân Huyên là chị họ của tôi."
Lương Tuyền kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ một chút, cái gì cũng chưa nói cầm lấy điện thoại gọi cho một người khoa viên, "Tiểu Lữ, có chuyện cậu đi làm một chút, đem tin cử báo vài năm nay của Vạn Tư Triêu đem đến phòng làm việc của tôi. . . Ừm, không cần hỏi nhiều, kêu cậu lấy thì cậu lấy, mau lên." Lương Tuyền thế mới biết Đổng Học Bân vì sao như vậy, người nhà của mình thiếu chút nữa bị Vạn Tư Triêu hại chết, không giận mới là kỳ quái, đổi lại ai khác đều như nhau. Hơn nữa mượn cái vụ án này lấy tin cử báo của Vạn Tư Triêu, trình tự cũng là nói thông, Lương Tuyền không thể không cho.
Không bao lâu, một người khoa viên đưa tới bảy tám phần tin cử báo, "Chủ nhiệm Lương, đều ở chỗ này."
"Ừm, cậu đi ra ngoài." Lương Tuyền cho hắn đi rồi, lấy ra một phần văn kiện tới viết vài nét, đưa cho Đổng Học Bân, "Phải ký một chữ."
Đổng Học Bân ký tên của mình.
Lương Tuyền đem văn kiện thu hồi, "Đổng chủ nhiệm, tôi biết tâm tình của cậu, bất quá chuyện này dính dáng. . . Cậu rõ ràng ý của tôi chứ?"
"Tôi biết." Đổng Học Bân cáo từ, cầm thư đi.
Lương Tuyền cũng sẽ không nói cái gì nữa, thở dài, bà ấy cũng là hảo tâm nhắc nhở một chút.
Nếu như người khác còn dễ nói, loại cán bộ cấp phó khoa trong khu này, phòng giám sát số một bên kia cũng không cần nhiều lời, một văn kiện gì phát ra có thể, để cho bọn họ phối hợp điều tra cũng được, tự mình tìm chứng cứ cũng được, chuyện tình rất nhanh là có thể điều tra rõ, nên làm sẽ làm, rất đơn giản, phòng giám sát số một của Đổng Học Bân tuyệt đối có cái quyền lợi này. Thế nhưng vấn đề hiện tại Vạn Tư Triêu là người thân của lãnh đạo thành phố, cũng không phải lãnh đạo thành phố bình thường, mà là người đứng đầu thị ủy, Lương Tuyền nghĩ loại thời điểm này đi trình tự tư pháp là ổn thỏa nhất, khiến cho pháp luật định tội Vạn Tư Triêu, dù sao hắn cũng chạy không được.
Nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không nghĩ như vậy, ngồi tù quá tiện nghi, hắn muốn nhiều hơn, khiến cho Vạn Tư Triêu đời này cũng không thấy được mặt trời!