Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên núi.

Mấy người nhân sĩ chuyên nghiệp bắt đầu công tác.

Đem gương đồng cất vào, Sở lão sư nói: Lão Mục?

Mục Chính Trung ừ một tiếng, Không thành vấn đề, không sai được.

Mạnh lão sư nói: Lão mục là chuyên gia của phương diện này, ông ta nói không sai được thì khẳng định không thành vấn đề.

Sở lão sư hiển nhiên cũng biết, sau đó xem vị trí của ngọn núi này, nhìn ánh trăng, cuối cùng còn đem kim chỉ nam lấy ra coi, Có ai quen thuộc tình huống của địa phương hay không?

Đổng Học Bân nhìn về phía bí thư thôn, Tiểu Tiêu.

Tiêu Thành đi qua, Tôi cũng tính quen thuộc.

Tới đây, tôi phải hỏi cậu một vài sự tình, cậu cũng kể lại với tôi lịch sử của núi Thanh Loan. Sở lão sư nói.

Tiêu Thành ặc một tiếng, cười khổ không ngớt nói: Núi này cũng không có lịch sử gì, vẫn đều như vậy, cơ bản cũng là thừa thải thảo dược, nhưng không nhiều lắm.

Sở lão sư lại hỏi nửa ngày.

Tiêu Thành tự nhiên có hỏi có đáp, cuối cùng còn đem bản đồ địa phương lấy ra.

Sở lão sư cầm ở trong tay mở ra trên mặt đất, cùng Mạnh lão sư nghiên cứu vài cái, lại quay trên núi chỉ trỏ một hồi.

Mục Chính Trung hỏi: Làm sao?

Sở lão sư gật đầu, Rất có ý tứ, phong thuỷ bên này có rất nhiều chú ý.

Mạnh lão sư nói: Vậy đào trước xem đi, kiểm chứng một chút, xác định trước rồi nói.

Đổng Học Bân thấy ba người thương lượng một chút rồi muốn đào, tuy rằng hắn cũng sốt ruột, nhưng vẫn nói: Ba vị lão sư, ngày hôm nay cũng không sớm, trời đã tối rồi, có phải là để ngày mai rồi nói? Tôi an bài chổ dừng chân cho mấy vị nghỉ ngơi trước một đêm?

Sở lão sư lắc tay, Hiện tại đào, nhìn xem còn có thể ra cái gì, hiện tại trở về tôi ngủ không yên, không tận mắt thấy trong lòng tôi ngứa.

Mục Chính Trung cười ha ha nói: Học Bân, đèn pha phối hợp giúp chúng tôi một chút đi.

Được. Đổng Học Bân phân phó xuống.Toàn lực phối hợp, mọi người giúp mấy vị lão sư cùng nhau khai quật.

Mạnh lão sư lại nói: Không cần, chúng tôi tự mình tới là được, không phải học qua khai quật khảo cổ, ngàn vạn lần không nên tùy tiện ra tay. Nếu như là mộ bình thường, cũng không cần chú ý như thế, dù sao còn chưa có đào đến mộ thất, lúc đầu khai quật chỉ phải chú ý một ít là được, không nhất định cần phải để ý như vậy. Thế nhưng, mấy người lão sư lại yêu cầu như thế, ai tới cũng lo lắng, từ điểm này cũng có thể nói rõ cái mộ này tuyệt đối không tầm thường.

Ba lão sư liền tiến vào tuyến cảnh giới.

Phòng văn hóa của huyện Tiêu Lân trình độ có hạn, cho tới bây giờ chưa từng có giao tiếp cùng phương diện cổ mộ, không có kinh nghiệm của phương diện này. Bất quá vài người do nhà văn hoá phái tới cũng là có một ít tri thức khảo cổ học, cái khác không được, trợ thủ cho mấy vị lão sư vẫn không vấn đề.

Đèn pha chiếu đến đây.

Ba lão sư tìm được công cụ, một người phụ trách một khu vực, còn mang theo mấy người của tổ công tác huyện Tiêu Lân, bắt đầu khai quật.

Một cái xẻng.

Hai cái xẻng.

Ba cái xẻng.

Bên này không có thiết bị và công cụ quá chuyên nghiệp, mọi người chỉ có thể dùng xẻng và cuốc do người ta mang tới. Cái độ mạnh yếu này cần khống chế, bằng không nếu mạnh tay, nếu như phía dưới có văn vật khẳng định sẽ bị phá hư, không nói hoàn toàn hư. Cho dù chỉ bị hỏng một chút vậy cũng là tổn thất thật lớn. Mặc dù loại tình huống này trong công tác khai quật khẳng định là không cách nào tránh khỏi, nhưng ít nhất phải cố gắng chú ý bảo hộ mức độ lớn nhất.

Đổng Học Bân và Trương Đông Phương ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Các nhân viên công tác khác không giúp được gì của cũng thẳng thắn đứng nhìn.

Bầu không khí hiện trường có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng cạch cạch của cái xẻng xúc vào đất vang lên.

Một lát trôi qua, vẫn không có một chút phát hiện. Đổng Học Bân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, gọi Tô Nham đi tới một bên.Cậu xuống núi trước đi, an bài chổ dừng chân cho mấy vị lão sư, chuẩn bị hậu cần của thành viên tổ công tác cũng xác nhận một lần, dù sao bắt đầu ngày hôm nay phải có người trên núi, đồ và cái khác nhất định phải chuẩn bị đủ, ăn, mặc, dùng, tất cả đều lo lắng chu đáo, đừng làm cho mọi người có buồn phiền.

Tô Nham lập tức nói: Được.

Trên núi không có tín hiệu, chỉ có thể để Tô Nham xuống núi chạy đi an bài.

Thư ký vừa đi, Đổng Học Bân đã muốn đi xa hút một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ, mà khi hắn vừa đi ra ngoài không được vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng hô.

Có!

Có cái gì!

Lão Mạnh, lão Mục, đến đây hỗ trợ!

Là Sở lão sư phát hiện, ở đây chỉ một mình ông là khảo sát khảo cổ chuyên nghiệp, người khác giống như Mục Chính Trung và Mạnh lão sư thật ra cũng không tính trong nghề khảo cổ, lĩnh vực chuyên nghiệp của bọn họ tương đối nghiêng về giám định và phân tích phương diện văn vật, hiệu suất khai quật tự nhiên so ra kém Sở lão sư.

Hai người lão sư đều đi tới, phối hợp rất ăn ý, không cần nhiều lời Mạnh lão sư liền bắt đầu giúp Sở lão sư cùng nhau khai quật, Mục lão sư ở đối diện dùng một bàn chải nhỏ quét sạch từng lớp đất trên văn vật, thứ lộ ra trên cơ bản đã có thể thấy một mặt, hình như là một chuôi kiếm.

Sau vài phút, một bảo kiếm đầy vết rỉ sét lộ ra.

Đổng Học Bân và tất cả mọi người đi tới vây quanh, Thế nào? Đây là. . .

Để cho lão Mục nhìn trước. Sở lão sư cẩn thận đưa thanh kiếm cho ông ta.

Mục Chính Trung tiếp nhận tới, sắc mặt ngưng trọng lật xem thanh bảo kiếm, lúc này vừa nhìn đủ hai phút.

Mạnh lão sư bên cạnh kỳ quái nói: Tuy rằng ăn mòn không khác biệt lắm, nhưng văn sức này sao. . . Lão Sở, ông trước đây gặp qua loại văn sức này chưa?

Sở lão sư lắc đầu, Cho tới bây giờ chưa thấy qua, lão Mục?

Mục Chính Trung xem xong, đem kiếm nhẹ nhàng đặt xuống đất, Tôi đã thấy qua văn sức cùng loại, tuy rằng không quá giống nhau, nhưng phong cách và thời kì trên cơ bản là tương đồng.

Sở lão sư vội nói: Thấy ở vật nào vậy?

Không phải đồ thật. Mục Chính Trung nói: Là trên tư liệu.

Ba người cùng một chỗ giao lưu rất lâu, cuối cùng, vẫn là Mục Chính Trung đứng lên, cho Đổng Học Bân một ánh mắt, hai người đi qua một bên, Trương Đông Phương thấy thế cũng cùng đi qua.

Tìm một chổ không người, Mục Chính Trung mới nói, Học Bân, Trương huyện trưởng, đồ chúng tôi xem qua, chỗ chúng tôi cũng phân tích, chúng tôi hiện tại đã có thể cơ bản kết luận, phía dưới có một mộ táng của đế vương đời Hán, dưới chân chúng ta lúc này hẳn là mộ chôn cùng, trải qua suy đoán vị trí, bên kia, còn có chỗ đó, hẳn cũng đều là cụm mộ của mộ chôn cùng, lão Mạnh vừa rồi đã thăm dò xung quanh, không có vết tích bị trộm mộ, mộ thất phía dưới hẳn là hoàn chỉnh, có ý nghĩa lịch sử và giá trị lịch sử cực kỳ trọng đại, tôi hiện tại kiến nghị lập tức phong tỏa khu vực này. . . Sai, để bảo hiểm..., tốt nhất là phong tỏa cả núi Thanh Loan, một hồi sau khi xuống núi lão Sở chỗ đó sẽ liên hệ đội khảo cổ quốc gia, không cần đi trình tự thành phố, khiến cho lão Sở từ trên trực tiếp điều người xuống khảo sát khai quật.

Trương Đông Phương vừa nghe thì kích động, Có thể xác định là mộ đế vương?

Mục Chính Trung cũng có vẻ có chút hưng phấn, Tám chín phần mười, cái này tuyệt đối là một phát hiện trọng đại của lĩnh vực khảo cổ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK