Ngoài công viên.
Trời còn chưa có tối, mặt trời chiều nhuộm bầu trời rất sáng.
Thấy được đội hình chúng tinh vân tập này, dân chúng bên ngoài không có trấn định như nhân viên công vụ trong công viên, rất nhiều người đồng thời kinh hô lên.
Ellen!
Lưu Hàn!
A! Trần Oánh!
Chu lão sư đã đến!
Tôi không phải nhìn lầm chứ? Sao nhiều ngôi sao như vậy hả?
Các ngôi sao đã quen, đều tiếp tục tự chuyện trò vui vẻ, không có một chút cảm giác mất tự nhiên nào.
Đổng Học Bân thì vừa vặn ngược lại, rất cảnh giác, còn sớm tìm tới một ít nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân cùng đến đây, chỉ sợ gặp phải chuyện “fan cuồng” gì đó, cũng may sau khi tiến vào tiệm cơm loại chuyện này cũng không có phát sinh, dân chúng vẫn là rất biết kiềm chế, mới khiến cho Đổng Học Bân yên tâm.
Sau đó là người phục vụ của tiệm cơm kêu sợ hãi.
Đổng Học Bân tự động không nhìn, mang theo người đi phòng lớn, khoảng chừng bốn mươi người, đủ ngồi bốn bàn, phần lớn đều là đồng chí của ca vũ đoàn.
Ăn cơm.
Đổng Học Bân rót đầy rượu nâng ly, bỗng nhiên, Trương Đông Phương cũng đi vào, ông ta xã giao nhà đầu tư cũng là ở bên cạnh, khách sạn đều là ở xung quanh đây, tiện hoạt động.
Lão Trương, tới đúng lúc. Đổng Học Bân cười nói.
Trương Đông Phương trong tay cũng bưng ly rượu, Ha ha, tới sớm không bằng tới trùng hợp, vừa nghe nhân viên phục vụ nói các người tới, tôi nhanh chóng đến đây.
Đổng Học Bân nói: Vậy tôi cùng lão Trương kính mọi người một ly.
Trương Đông Phương cũng nói: Cảm ơn mọi người đến thăm huyện Tiêu Lân chúng tôi, vạn phần vinh hạnh.
Đổng bí thư Trương huyện trưởng quá khách khí, giúp một chút mà thôi, một cái nhấc tay. Mọi người cũng đều cầm lấy ly đứng lên, có người uống đồ uống, có người uống bia. Có người uống rượu vang, dù sao đều cùng Đổng Học Bân bọn họ cạn một ly, cũng đều rất vui vẻ, không ai hàm hồ.
Bầu không khí rất tốt.
Cuối cùng, Trương Đông Phương nhìn về phía Đổng Học Bân, Học Bân.
Đổng Học Bân thấy ông ta phía sau không nói, cũng rõ ràng, nói với Mạnh Hàn Mai: Lão Mạnh, chị ở với mọi người một chút. Tôi đi ra ngoài một hồi.
Tốt. Mạnh Hàn Mai nói.
Đổng Học Bân và Trương Đông Phương đi ra phòng.
Vừa ra bên ngoài Đổng Học Bân liền hỏi: Làm sao vậy lão Trương?
Trương Đông Phương hít vào nói: Trương tổng cùng đi với mấy người nước ngoài ngôi sao, là Trương Long Quyên Trương tổng của tập đoàn đầu tư bên nước M sao?
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, ông cũng biết cô ấy?
Trương Đông Phương nói: Đâu chỉ là biết, tập đoàn đầu tư ấy tại nước ngoài cũng là tiếng tăm lừng lẫy, tôi vừa mới bắt đầu còn không biết tình huống. Chờ lúc ăn có người nhận ra Trương tổng, vừa trò chuyện, tôi mới mơ hồ nghe thấy được một chút, còn có chút không thể tin được, cái tập đoàn đầu tư kia rất lớn, cậu cùng Trương tổng đã sớm nhận thức? Nếu như bọn họ công ty muốn đầu tư huyện chúng ta, vậy có thể. . .
Đổng Học Bân cười khổ.Không ổn, tốt nhất đừng ôm hi vọng, bất quá đến lúc đó nhìn đã, có thể tranh thủ tự nhiên tận lực tranh thủ một chút. Đổng Học Bân thật ra lần này là không muốn phiền phức Trương Long Quyên giúp bọn họ đầu tư. Lần trước mình tại huyện nghèo khó cũng là đem chị Trương tới hỗ trợ, đầu tư hơn trăm triệu, lúc này lại phiền phức chị Trương tìm tới nhiều ngôi sao nước ngoài như vậy, Đổng Học Bân cũng không dám yêu cầu cái khác. Tuy rằng đó cũng là công ty của hắn có cổ phần của hắn, nhưng Đổng Học Bân đối với những cổ phần này vẫn là không quá muốn thừa nhận. Trên đổ thuyền giúp chị Trương hoàn toàn là xuất phát từ giao tình tư nhân, tiền đó hắn căn bản không dự định muốn, Được rồi, nhà đầu tư bên kia tôi còn chưa bắt chuyện, đi thôi, tôi cũng đi kính rượu.
Phòng của nhà đầu tư ở bên cạnh.
Đổng Học Bân và Trương Đông Phương tiến vào.
Ồ, Đổng bí thư tới.
Ha ha, Đổng huynh đệ, chờ cậu đã nửa ngày.
Tới tới, chúng ta uống một ly, tôi kính Đổng bí thư.
Đổng Học Bân vội nói: Đừng, ly này hẳn là tôi kính mọi người.
Trương Đông Phương lúc ở đây, nhà đầu tư chỉ là nói khách khí vài câu, bầu không khí không náo nhiệt như vậy, thế nhưng Đổng Học Bân vừa tiến đến, Ngụy Chí Hiên và mấy người lãnh đạo huyện và cán bộ huyện dự thính đều cười khổ phát hiện, bầu không khí nhất thời thay đổi, mọi người hình như đều nhận thức Đổng Học Bân nhiều năm. Đây là tác dụng liên lạc tình cảm của Đổng bí thư tại sân bay, hắn quả thật rất có năng lực tại phương diện này.
Một ly. . .
Ba ly. . .
Năm ly. . .
Đổng Học Bân tuyệt không hàm hồ, cạn từng ly, thống khoái cực kỳ.
Tất cả mọi người thích người thống khoái, vừa nhìn Đổng Học Bân làm một người bí thư huyện uỷ lại có thể uống rượu với bọn họ như thế, ấn tượng của mọi người đối với hắn rất tốt, đó chính là rượu đế, là rượu Mao Đài.
Được!
Tiếp!
Đổng bí thư hảo tửu lượng nha!
Đổng Học Bân cười nói: Tửu lượng của tôi cũng không được, ngày hôm nay chủ yếu là mọi người tới nên tôi vui vẻ, chỉ có thể liều mình bồi quân tử, bao nhiêu ly tôi đều phải uống!
Trương Long Quyên cười dài nói: Ha ha, vậy tôi cũng kính một mình cậu.
Đến lúc này, Trương Đông Phương và rất nhiều lãnh đạo cán bộ không thừa nhận cũng không được, Đổng Học Bân tuy rằng tính tình rất thối, nhưng tại năng lực công tác quả thật là không ai có thể nói được, nói mấy câu đơn giản là có thể cùng nhà đầu tư kéo gần quan hệ, bao nhiêu ly rượu đều có thể mặt không đổi sắc uống cạn, Trương Long Quyên loại bà chủ của tập đoàn đầu tư đều tự mình đến đây, Lưu Hàn và ngôi sao trong nước đều tới cổ động, thậm chí ngay cả Trần Oánh không được mời cũng chủ động tới, thậm chí còn từ đoàn ca vũ tổng chính mời tới một nhóm người, mặt mũi của Đổng bí thư cái này bao nhiêu lớn hả? ?
Sau khi uống cạn hứng, Đổng Học Bân cũng tìm cớ đi.
. . .
Bên ngoài.
Một người khoa viên của phòng làm việc chính phủ huyện đang cùng nói cái gì ông chủ tiệm cơm.
Ông chủ, giảm giá cho chúng tôi đi, mấy ngày này đều ăn tại chổ các người, dù sao cũng phải có một ưu đãi. Khoa viên nói.
Cái này. . . Chúng tôi đã cho giá cả nội bộ, trước đó bàn cũng là nói như vậy rồi, căn bản không có ăn thêm tiền của huyện chúng ta, tất cả đều là giá thành phẩm. Ông chủ cũng là ăn ngay nói thật, mặt mũi của trong huyện q khẳng định là phải cho, nhưng cũng không thể thâm hụt tiền.
Đổng Học Bân đi ngang qua nghe thấy được, nghe hình như là trả giá, cũng nhìn qua, Làm sao vậy?
Người khoa viên vừa thấy là Đổng bí thư, sắc mặt lập tức nghiêm túc, sau đó mặt cũng khổ khổ, Bí thư, ặc, là. . . Tôi là muốn cho tiệm cơm giảm giá cho chúng ta, dù sao kinh phí của chúng ta lần này có chút. . . Thiếu, hiện tại trên cơ bản chưa không còn lại bao nhiêu. Có thể dùng chỉ hai triệu, mà sân khấu đã xài không khác biệt lắm, cùng với lộ phí và ăn ở của nhà đầu tư và ngôi sao, cho nên rất có chút thiếu trước hụt sau, có thể tiết kiệm một chút thì một chút đi.
Đổng Học Bân ừm một cái, cũng biết kinh phí lần này rất khẩn trương, Ông chủ.
Đổng bí thư. Ông chủ cũng biết hắn là vậy, trong lòng cũng là âm thầm kêu khổ, nếu như bí thư huyện uỷ mở miệng muốn nợ tiền, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý, loại chuyện này ông cũng nghe nói qua không chỉ một lần, lãnh đạo ăn cơm một bữa, nợ tiền là rất bình thường, tập mãi thành thói quen, chỉ bất quá lần này không phải số lượng nhỏ, vài người ăn vài bữa cơm ông chủ vẫn là chịu nổi, nhưng nhiều người như vậy ăn nhiều ngày như vậy thì có chút. . .
Nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không có ý nợ tiền, hắn cũng không phải người như thế, từ sau khi hắn tiến vào thể chế đến bây giờ, Đổng Học Bân đi bên ngoài ăn thậm chí không có một lần nào để đơn vị chi trả qua, đúng vậy, một lần cũng không có, tất cả đều là chính hắn ra tiền, hắn cũng không có loại thói quen này, cũng không thiếu chút tiền ấy, nói: Đồ ăn không tồi, mùi vị cũng tốt, hai ngày nay thức ăn của huyện chúng tôi đều làm tại tiệm cơm các người, ừm, có phải là miễn phí cho chúng tôi?
Hả? Ông chủ trợn tròn mắt, Miễn phí?
Mấy người của phòng làm việc chính phủ huyện xung quanh cũng thiếu chút té xỉu.
Đổng Học Bân lại nói: Cũng không để cho các người miễn phí không, ông xem như vậy được không, thấy ngôi sao chúng tôi mời tới chứ?
Ông chủ chớp mắt nói: Nhìn thấy, đều là tai to mặt lớn. Ông vừa rồi còn ưỡn nghiêm mặt đi xin chữ ký, hắn đặc biệt thích phim truyền hình của Trần Oánh diễn.
Đổng Học Bân gật đầu, cái này dễ làm, Một hồi chờ ngôi sao đi ra, tôi cho người ta mang bọn tên của tiệm cơm và mọi người cùng nhau chụp lại, báo sáng báo chiều ngày mai chúng tôi sẽ thêm ảnh vào bên trong, tin tức trên internet cũng sẽ có đăng lại.
Không cần nhiều lời.
Cái này cũng không cần nói tỉ mỉ.
Ông chủ nhất thời nghe rõ ràng, hai mắt sáng lên, không chút suy nghĩ nói: Được! Thức ăn của ngài và các vị lãnh đạo cùng khách quý ngôi sao mấy ngày nay chúng tôi đều bao!
Đổng Học Bân nói: Rượu nước cũng vậy?
Bao gồm rượu nước, toàn bộ miễn phí! Ông chủ rất vui vẻ nói.
Sau đó Trương Đông Phương đi ra và Trần Oánh muốn đi phòng vệ sinh cũng nghe thấy được.
Phòng làm việc chính phủ huyện và mấy người của cục chiêu thương ở đây cũng đều là không nói gì, cảm thấy Đổng bí thư quá con mẹ nó keo kiệt rồi, bọn họ cũng là muốn giảm giá tiết kiệm một chút, ai ngờ Đổng Học Bân mở miệng cũng là miễn phí, còn dùng chiêu bài của ngôi sao làm quảng cáo mềm mại, nghĩ như thế nào cũng không phải chuyện một người bí thư huyện uỷ nên làm, nhưng nhìn biểu tình hiển nhiên vẻ mặt không sao cả của Đổng Học Bân, mọi người đều lắc đầu bội phục, được, ngài mời tới nhiều ngôi sao như vậy không chỉ không ra một đồng tiền phí biểu diễn, bây giờ còn nương nhân khí của ngôi sao đem tiền cơm của bọn họ tiết kiệm luôn? Đem tiền cơm của nhà đầu tư và nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân bọn họ cũng tính chung?
Quá keo kiệt!
Chưa thấy qua ai keo kiệt như thế!
Hơn nữa sao nghe có chút thiếu đạo đức hả? ?
Đối phó xong, Đổng Học Bân cũng quay đầu lại đi, nhưng vừa mới chuyển thân thì thấy được Trần Oánh, trên mặt cũng có chút xấu hổ, Khụ khụ, Trần Oánh đã đến.
Trần Oánh dở khóc dở cười nói: Bạn học cũ, cậu cái này cũng quá. . .
Trương Đông Phương nhanh chóng nói một câu, Chúng tôi điều kiện có hạn, cũng là không có biện pháp.
Làm cho ngôi sao người ta còn nghe thấy được, người của huyện Tiêu Lân trên mặt toàn bộ có chút không nhịn được, có chút mặt đỏ, mất mặt.
Đổng Học Bân lại không cảm thấy xấu hổ, dù sao quan hệ của Trần Oánh cùng hắn không tầm thường, đó chính là bạn học, hai người đơn độc đi tới một bên cùng nhau đi phòng vệ sinh, Đổng Học Bân nói: Bạn học cũ, hiện tại không còn hâm mộ tôi rồi chứ? Bí thư huyện uỷ chổ nào dễ làm như vậy, tôi phải lo ăn lo uống lo cái này lo cái kia, không có tiền tôi phải nghĩ, tiền thiếu tôi phải tiết kiệm, khụ khụ, vừa rồi cô coi như không nghe thấy nha, đừng nói cùng người khác.
Trần Oánh vui vẻ, Được rồi, tôi biết, ha ha, cũng là cảm thấy rất buồn cười, cậu làm bí thư huyện uỷ thật đúng là không dễ dàng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh