Viện nghiên cứu.
Tầng một, khu B
Chung Lệ Trân nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Cậu rốt cuộc là ai?
Lời này đã bị rất nhiều người hỏi qua rất nhiều lần, Đổng Học Bân cũng không biết nên trả lời sao, Tôi người nào cũng không phải, tổ chức gì cũng không phải, cũng là được người nhờ tới cứu ngài.
Tôi có thể tin tưởng cậu sao?
Ừm, tôi nghĩ có thể.
Tôi ngay cả cậu là ai thậm chí cũng không biết.
Chờ sau khi đi ra ngoài tôi sẽ nói cho của.
Hiện tại vì sao không được?
Tiếng súng vang lên, rất nhanh sẽ có người đến đây, ngài nghĩ hiện tại là thời cơ nói tốt sao?
Cậu thật nghĩ chúng ta có thể đi ra ngoài? Bên ngoài có quân đội đóng quân! Còn có rất nhiều quân nhân!
Tôi cho rằng có thể, tới một người tôi giết một người, dù sao lần này anh em là mặc kệ bất cứ giá nào, thích thì chích!
Đổng Học Bân cũng là cái tính cách này, lúc cần vũ lực giải quyết vấn đề, hắn cho tới bây giờ cũng không hàm hồ, chỉ cần thân phận của mình không bại lộ có thể.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên!
Âm thanh tựa như rất xa, hình như là trên lầu!
Chung Lệ Trân lập tức nói: Không kịp nói! Tôi tin cậu! Chúng ta đi mau!
Đổng Học Bân gật đầu, đi qua thi thể và vết máu của năm quân nhân, chuẩn bị từ phía sau bên kia của viện nghiên cứu tìm một con đường.
Nhưng đi tới đi tới, phía sau đột nhiên không tiếng động.
Đổng Học Bân vừa quay đầu lại, nhưng phát hiện Chung Lệ Trân vừa rồi còn chất vấn mình rất hung lại một lần che miệng nôn ra, phía sau cô ấy cũng là năm thi thể. Chung Lệ Trân có thể là thật sự không nhịn được, đỡ tường nôn khan, thật ra cái gì cũng không nôn ra.
Chung giáo sư!
Tôi. . . Không. . .
Đừng không có việc gì không có việc gì, đi được không?
. . . Ừm. . . Nôn. . .
Tôi cảm giác cửa đã bị vây quanh, ngài như vậy. . .
Tôi. . . Không có việc gì. . . Nôn. . . Nôn. . . Đi. . .. . .
Đổng Học Bân lắc đầu, biết cô ấy là miễn cưỡng chống đỡ, cho dù đi, thời gian cũng không đủ, cho dù thời gian đủ, sau đó hắn khẳng định còn lập lại hình ảnh này. Khi đó có muốn nôn, dưới mưa bom bão đạn Đổng Học Bân cũng không có khả năng lo lắng cô ấy nữa.
Đắc tội. Đổng Học Bân không nói hai lời thì có quyết định, khom lưng đem Chung Lệ Trân ôm lên trước ngực.
Chung Lệ Trân che miệng sửng sốt.
Đổng Học Bân nói: Ngài cái gì cũng không cần nhìn, nhìn tôi quần áo là được, tôi phải dùng một tay cầm súng, cho nên không có khả năng hai tay ôm ngài, ngài ôm tôi cái cổ đi. Đổng Học Bân hơi buông lỏng tay phải, nửa người trên của Chung Lệ Trân trong lòng hơi tụt xuống, cô ấy cũng theo phản xạ có điều kiện dùng cánh tay ôm lấy cái cổ của Đổng Học Bân, hơn nữa Đổng Học Bân đỡ lấy phía sau cô ấy, cô ấy mới vững thân hình.
Chung Lệ Trân có chút mất tự nhiên, Liên lụy cậu. Xin lỗi.
Không sao, ngài là tiến sĩ, là học vấn nghiên cứu, không giống với người thô lỗ như chúng tôi, thấy loại tràng diện này đương nhiên chịu không nổi. Rất bình thường.
Có quá nặng hay không?
Chuyện nhỏ, vóc người ngài rất tốt.
Chung Lệ Trân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Nói xong Đổng Học Bân cũng biết không tốt, nhanh chóng ho khan một tiếng, đều lúc nào rồi, còn có tâm tư khen vóc người của người ta tốt. Đổng Học Bân đối với bản thân cũng rất không nói gì. Nhưng là thói quen nói như vậy rồi, lập tức nói sang chuyện khác: Vậy đi, ngài nắm chặt tôi, cái gì cũng đừng nhìn.
Tốt. Chung Lệ Trân nắm thật chặt tay.
Đổng Học Bân ôm cô ấy đi.
Vóc người của Chung Lệ Trân quả thật không tồi, không phải gầy, mà là cái loại rất cân xứng, sờ nơi tay vô cùng đầy ắp, xúc cảm đặc biệt thoải mái. Tuy rằng chỉ là một tay ôm phía sau cô ấy, nhưng Đổng Học Bân vẫn cảm giác được đùi của Chung Lệ Trân nở nang, ngay cả chổ trước ngực của bị bộ ngực của Chung Lệ Trân chạm vào, trong quá trình bước đi hai ngọn núi hùng vĩ đè nặng trên ngực Đổng Học Bân, hơn nữa Chung Lệ Trân bởi vì buồn nôn mà hô hấp gấp gáp thở từng hơi một lên cổ áo của hắn, khiến cho Đổng Học Bân tâm tư cũng có chút rối loạn.
Dì họ của Tuệ Lan cũng quá mê người.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, tận lực tách suy nghĩ ra, không đi nghĩ bậy. Bất quá nhìn hình dạng suy yếu và sắc mặt tái nhợt của Chung Lệ Trân như vậy, Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cũng nổi lên một cảm giác thương hoa tiếc ngọc, mẹ nó, một phụ nữ xinh đẹp nhu nhược như thế các người lại cách ly người ta mấy tháng, các người bị điên hả? Hả? Đổng Học Bân tâm cũng khùng lên, ngày hôm nay hắn muốn đại khai sát giới!
Cửa sau viện nghiên cứu.
Hai người lúc đến, cửa sau dĩ nhiên mở ra.
Đổng Học Bân cau mày, Cánh cửa không khóa?
Chung Lệ Trân chịu đựng nôn khan nói: Vậy càng phải. . . Cẩn thận.
Tôi rõ ràng. Đổng Học Bân cúi đầu nói: Ngài nhắm mắt lại đi, tôi không cho ngài mở, ngài tốt nhất không mở, có thể chứ?
Tốt! Chung Lệ Trân đáp ứng, sau đó thì đem con mắt nhắm lại.
Đổng Học Bân lấy lại bình tĩnh, đi nhanh theo cửa sau đi ra ngoài, một tia sáng chói mắt chiếu đến đây, con mắt hắn hơi nhíu lại, thì thấy được bên ngoài.
Người!
Rậm rạp quân nhân!
Đến sơ sơ, đại khái có hai mươi mấy người!
Thậm chí còn có một chiếc xe thiết giáp và vài xe jeep quân dụng!
Đổng Học Bân không có một tia khẩn trương, ngược lại còn nở nụ cười một chút, nhìn một cái, đây mới là tràng diện lớn, không khỏi dùng tiếng Anh nói: Nhiều người như vậy vây một mình bắt tôi, các người cũng quá để mắt tôi? Những quân nhân này đều giơ súng nhắm ngay Đổng Học Bân, có thể nghĩ cái này vây quanh hắn khẳng định chạy không được, cho nên không ai nổ súng, tựa như muốn bắt sống, cũng tựa hồ là sợ làm bị thương tới Chung Lệ Trân ảnh hưởng kế hoạch nghiên cứu.
Tiểu Đổng, bị vây quanh? Chung Lệ Trân vẫn nhắm hai mắt.
Đổng Học Bân trấn an nói: Không có gì, vài người mà thôi.
Đứng đối diện ra một người nước M, hình như là một quan quân, nói một chuỗi tiếng Anh với Đổng Học Bân, giọng điệu rất là nghiêm khắc.
Đổng Học Bân nghe không hiểu, chỉ nghe hiểu mấy từ.
Chung Lệ Trân phiên dịch nói: Hắn bảo chúng ta buông vũ khí đầu hàng.
Đổng Học Bân nói: Vậy ngài nói cho bọn họ, tôi muốn nhìn một chút là bọn họ đầu hàng hay là tôi đầu hàng.
Cậu xác định muốn nói như vậy?
Tôi xác định, ngài nói đi.
Chung Lệ Trân cũng không mở mắt. Lớn tiếng phiên dịch một lần.
Đám quân nhân vừa nghe, biểu tình đều có chút dị dạng, nhìn Đổng Học Bân như nhìn kẻ ngu si, một chiếc xe thiết giáp, hơn mười quân nhân hơn mười khẩu súng, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình mày? Mày không phải nói giỡn sao! Vì vậy có một vài quân nhân đều không nhịn được nở nụ cười!
Quan quân mặt trầm xuống, cánh tay vung lên!
Vòng vây nhất thời rút nhỏ. Còn có mấy người quân nhân dẫn đầu đi ra, nhìn qua là muốn đi tới tước súng của Đổng Học Bân, đi bắt người.
Ngài ngồi ổn. Đổng Học Bân nói.
Ừm! Chung Lệ Trân cũng cảm thụ được bầu không khí gấp gáp.
Còn nữa. . . Đổng Học Bân thản nhiên nói: Ngày hôm nay vô luận ngài thấy cái gì. Sau khi trở về đều tốt nhất đừng nói với bất luận người nào, vậy tôi rất cảm ơn ngài.
. . . Tôi sẽ.
Được, đừng mở mắt.
Nói xong câu đó. Thân thể của Đổng Học Bân bỗng nhiên động!
Chiến đấu bắt đầu! Đoàng đoàng đoàng! Tiếng súng phô thiên cái địa vang lên!
. . .
. . .
Chung Lệ Trân lại bắt đầu có nôn khan, bất quá không phải bởi vì nhìn thấy gì, mà là bởi vì quá xóc nảy, có chút cảm giác say xe, thế nhưng cô ấy sợ ảnh hưởng đến Tiểu Đổng, cô ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cầm lấy cái cổ của Tiểu Đổng bị hắn mang theo chạy tới chạy lui. Chung Lệ Trân thật ra ngay cả con mắt cũng không có mở qua, cho dù mở cũng chỉ có thể thấy ngực của Đổng Học Bân, cho nên tình huống xung quanh cô ấy cũng không rõ ràng. Nhưng không thấy thì không thấy, chỉ là âm thanh cũng đủ để cô ấy nhận thấy được nguy cơ của tình huống. Bởi vì tiếng súng đã không thể đủ dày đặc tới hình dung, từ đầu tới đuôi tiếng súng căn bản là không có ngừng qua, Chung Lệ Trân thậm chí còn nghe được âm thanh phát nổ, cũng cảm thụ được khí lãng trùng kích thân thể, những cái này đủ để cho Chung Lệ Trân lý giải tình huống.
Hơn mười người!
Vây quanh bọn họ ít nhất có hơn mười người!
Viên đạn. Súng tự động, thậm chí còn có tiếng hoạt động của xe thiết giáp!
Nghĩ tới đây, Chung Lệ Trân thì không nhịn được liên tiếp hít vào, trong lòng nổi lên một tia tuyệt vọng, dưới cái trận thế này, bọn họ sao chạy? Sao có thể chạy?
Xong!
Dừng ở đây!
Chung Lệ Trân rất nhanh nắm tay. Tùy thời làm tốt chuẩn bị trúng đạn hi sinh.
Không nói cái khác, hơn mười quân nhân cho dù một người bắn năm phát, hai người bọn họ cũng sớm thành thịt nát, ngay cả đầu đều bị đục lổ!
Một phút đồng hồ trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Nhưng mà, Chung Lệ Trân vẫn không cảm giác mình có một chút dấu hiệu trúng đạn, cảm giác Đổng Học Bân di động rất nhanh, hiển nhiên hắn cũng không có trúng đạn.
Ầm ầm!
Đoàng đoàng!
Nổ súng đi!
Sao làm của?
“****! Đây là người gì?
Mẹ kiếp! Sao đạn không bắn chết hắn?
Tiếng mắng và tiếng quát không ngừng vang lên, tràng diện hình như rất loạn.
Chung Lệ Trân không nhìn thấy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, còn chưa có kết thúc? Bọn họ còn chưa chết? Không phải sớm bị vây quanh sao? ?
Tiểu Đổng! Chung Lệ Trân không nhịn được lớn tiếng nói.
Tiếng súng quá lớn, bất quá Tiểu Đổng tựa như vẫn nghe thấy, Ừm?
Thế nào? Không được chính cậu chạy đi!
Ha ha, chuyện nhỏ, ngài đừng mở mắt là được rồi.
Tiểu Đổng còn có thể cười, điều này làm cho Chung Lệ Trân trong lòng ngưng trọng, cũng không biết nên có tâm tình gì.
Tôi muốn nhìn!
Chờ một chút.
Rốt cuộc thế nào?
Lập tức được rồi, đợi lát nữa.
Chung Lệ Trân thân thể xốc nảy liên tục, còn đang bị Tiểu Đổng mang theo chạy.
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang vọng ở tại bên tai, làm lổ tai của Chung Lệ Trân bị chấn sinh đau!
Cũng không biết là tác dụng của tiếng nổ mạnh hay là cái khác, xung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại, âm thanh gì cũng không có.
Sau đó, chợt nghe âm thanh của Tiểu Đổng, Ừm, tôi hiện tại không đề nghị ngài mở mắt, bất quá nếu như ngài muốn thấy, cũng có thể.
Chung Lệ Trân con mắt khép hờ, rốt cục vẫn là không nhịn được hiếu kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau đó, cô ấy thấy được một hình ảnh khiến cho cô ấy vĩnh viễn không thể tin được!
Thi thể!
Đầy đất đều là thi thể!
Vết máu đã nhuộm đỏ mảnh đất trước viện nghiên cứu! Nhuộm đỏ không chừa chổ!
Một chiếc xe jeep bị lật mình! Ngay cả chiếc xe thiết giáp lúc này cũng lộn một vòng trên mặt đất dưới ánh lửa!
Người sống tại hiện trường. . . Chỉ còn lại có Chung Lệ Trân và Đổng Học Bân hai người! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh