Nói cái gì?
Ở đồn công an?
Đồn công an bọn họ sao ở hả?
Đổng Học Bân lời vừa nói ra, Hồ Hán Bân hít một ngụm lãnh khí, ngay cả Thường Lâm Thường cục trưởng đều sửng sốt một cái, đám cảnh sát nhân dân càng vẻ mặt ngạc nhiên.
Thường Lâm nhất thời nói: Cái này sao được.
Đổng Học Bân không khỏi phân trần, Cứ làm như thế đi.
Ở đây hoàn cảnh kém, cũng không có biện pháp ở. Thường Lâm dở khóc dở cười.
Đổng Học Bân một chút cũng không cười, nghiêm túc nói: Ở đồn công an cũng là tôi dùng từ ngữ văn vẻ mà thôi, ý của tôi là, chuyện này đồn công an nên thẩm tra xử lí như thế nào thì cứ thẩm tra xử lí như thế ấy, phòng tối cũng tốt, phòng tạm giam cũng được, tôi đều toàn lực phối hợp.
Hồ Hán Bân trong lòng nói ngài nói hay lắm nghe, chúng tôi đều biết rõ ngài là bí thư huyện ủy mới tới, ai con mẹ nó còn dám tạm giam ngài, bọn họ còn chưa có sống đủ, ông ta cũng lập tức nói: Đổng bí thư, lần này. . . Ặc, lần này là một hiểu lầm, thật sự là một hiểu lầm, xin lỗi, chúng tôi cái này. . . Là chúng tôi bắt sai người, bắt sai người.
Đổng Học Bân xua tay, Các người cũng không bắt sai người, tôi quả thật đánh cảnh sát.
Thường Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Hồ Hán Bân.
Hồ Hán Bân liên tiếp lau mồ hôi, Cái này. . .
Đổng Học Bân nói rõ là không có ý đi, Hồ Hán Bân bọn họ cũng không ngờ rằng bí thư huyện ủy mới tới sẽ vô lại như thế, cái này để cho bọn họ có loại cảm giác bó tay bó chân, lúc đầu sai bắt bí thư huyện uỷ, đồn công an bọn họ từ trên xuống dưới, thậm chí là toàn bộ thượng tầng của huyện Tiêu Lân đều rơi vào tình huống khó xử, cái này không phải việc nhỏ, nhưng kết quả? Bí thư huyện uỷ còn không chịu đi? Còn ở lại phối hợp điều tra? Thậm chí còn chủ động yêu cầu bị tạm giam? Cái này không phải chế giễu đồn công an bọn họ sao? Cái này không phải để cho bọn họ chịu không nổi sao?
Bầu không khí xấu hổ lên.
Cuối cùng, Đổng Học Bân mới nhìn bọn họ nói: Bất quá tôi cũng có nói trước rồi, tôi ở trên xe đánh người không sai, tôi đánh cảnh sát cũng không sai, nhưng những cái này chỉ là kết quả, nguyên nhân gây ra và quá trình là cái gì. Tôi có thể nói lại cho các người một lần, thật ra trước đó tôi cũng đã nói qua, nhưng Hồ đồn trưởng và đồng chí cảnh sát nhân dân của cũng không quá tin tưởng, cũng là không muốn tin tưởng, lời của tôi nói trực tiếp bị loại bỏ, vậy tôi lập lại lần nữa, tôi ở trên xe đánh người, cũng không phải đánh dân chúng bình thường , đó là xe dù vơ vét tài sản dân chúng. Tôi không đưa phí cao tốc, hắn muốn đánh tôi, tôi chỉ có thể phòng vệ chính đáng đá hắn xuống xe, tôi cái này không có làm sai chứ? Thường cục trưởng?
Thường Lâm nói: Đương nhiên.
Đổng Học Bân nhìn về phía Hồ Hán Bân, Nhưng Hồ đồn trưởng hình như không cho là như vậy. Tôi thấy ông cùng gã đàn ông đó và tài xế xe dù đều có quan hệ không tồi? Còn là ngồi cùng một chiếc xe cùng nhau đi tới ? Bất quá tôi tin tưởng Hồ đồn trưởng khẳng định không phải bởi vì quan hệ cá nhân mới không cho cảnh sát nhân dân không xử lý chuyện của xe dù cũng không đi giải tình huống ngược lại khởi binh vấn tội tôi trước, tôi tin tưởng đồng chí công an của huyện Tiêu Lân chúng ta vẫn là có cái giác ngộ này.
Hồ Hán Bân mồ hôi càng nhiều, Đổng bí thư, không phải!
Sắc mặt của Thường Lâm cũng càng ngày càng khó coi, ông trước đó lý giải, hiển nhiên là không được đầy đủ, là Hồ Hán Bân và đồn công an cố ý sàng chọn ra tin tức báo đi. Mà hiện tại thấy Đổng Học Bân nói, nhìn lại biểu tình của Hồ Hán Bân, Thường Lâm trong lòng cũng rõ ràng.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Chuyện đánh cảnh sát cũng là chuyện này dẫn ra, tôi không biết lúc đó nhiều dân chúng như vậy làm chứng cho tôi. Nhiều dân chúng như vậy ồn ào muốn cảnh sát đem người của xe dù bắt lại, đồng chí cảnh sát vì sao mắt điếc tai ngơ, nhưng tôi cảm thấy khẳng định là có lý do của đồng chí cảnh sát, tôi cũng tin tưởng bọn họ. Chỉ bất quá phía sau có dân chúng bị người của xe dù cướp đoạt tài sản, tôi muốn quay về đi cứu người. Đồng chí cảnh sát nhân dân của chúng ta không chỉ không đi hỗ trợ, ngược lại còn không cho tôi đi, thậm chí một cảnh côn đánh vào cánh tay tôi, cái này tôi không biết vì sao. Nói xong, hắn vỗ vỗ cánh tay của mình, Hồ đồn trưởng, ông có thể giải thích cho tôi được không?
Thường Lâm vừa nghe thì phát hỏa, cũng không biết là thật sự không nghe nói cái tình huống này, hay là cố ý biểu hiện ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía đám người Hồ Hán Bân, Các người còn dùng cảnh côn?
Đổng Học Bân cười nói: Không chỉ vậy, còn dùng cả súng, lên đạn nữa chứ?
Hồ Hán Bân bọn họ đều nói không ra lời, cái này căn bản không có biện pháp giải thích, quả thật là sự thật, trong lúc nhất thời tâm lạnh tới cực điểm.
Thường Lâm chỉ vào ông ta nói: Được lắm Hồ Hán Bân! Ông làm đồn trưởng như thế đấy! Hả?
Hồ Hán Bân vẻ mặt đau khổ nói năng lộn xộn: Thường cục trưởng, tôi lúc đó cũng không biết. . . Không phải, là chúng tôi tình huống không có lý giải rõ ràng, chỉ nghe người báo án nói, lúc này mới. . .
Thường Lâm nói: Vậy người của xe dù thật là bạn của ông?
Hồ Hán Bân kiên trì nói: Không, cũng là nhận thức, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân này, tôi cũng là nghe tin, muốn mau chóng đem vụ án xử lý tốt.
Thường Lâm châm chọc nói: Ông xử lý thật là được! Quay đầu nhanh chóng đi tới một bước, cực kỳ quan tâm nói: Đổng bí thư, thương thế của ngài thế nào? Tôi xem thử, tôi nhanh chóng gọi bác sĩ tới xử lý một chút.
Đổng Học Bân nói: Tố chất thân thể của tôi tốt hơn so với người bình thường, thương thế thì không có việc gì, nhưng một gậy này cũng không nhẹ, cũng là tôi, đổi thành người thường tám chín phần sẽ gãy xương, bất quá từ điểm đó tôi cũng thấy được thân thủ của đồng chí công an huyện Tiêu Lân chúng ta, vẫn là rất không tồi, đây là chuyện tốt, có tố chất thân thể vượt qua thử thách mới có thể đấu tranh cùng tội phạm. Nói rõ ràng là nói ngược mà.
Thường Lâm cũng cực kỳ ngượng ngùng, dù sao ông là cục trưởng cục công an, xảy ra việc này, ông cũng không trốn được trách nhiệm, nếu như Đổng Học Bân bởi vì chuyện này mà nhớ thù, Thường Lâm không biết ngày sau này của mình có thể khá giả hay không, dù cho Đổng Học Bân là một người tuổi tác không lớn, dù cho Đổng Học Bân sau này tại huyện Tiêu Lân khai triển công tác không tốt, nhưng bí thư huyện uỷ vẫn là bí thư huyện uỷ, thân phận vẫn ở chỗ này!
. . .
Mười phút sau.
Bên ngoài, trong sân đồn công an.
Thường Lâm một mình lặng lẽ đi ra, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ và tự hỏi, còn có chút bất ổn.
Lão Thường, thế nào?
Đừng nói nữa, đều trở về đi.
Trở về? Chuyện tình không xử lý tốt?
Ừm, Đổng bí thư căn bản sẽ không dự định đi.
Không đi? Vậy cũng không thể ở đồn công an được?
Cũng là ở đồn công an, Đổng bí thư nói là khiến cho tất cả mọi người trở về, hắn còn chưa có tiền nhiệm, hiện tại ai cũng sẽ không gặp, chuyện bên này không xử lý xong, hắn sẽ ở đồn công an, lúc nào xử lý xong lúc nào nói sau. Thường Lâm đem chuyện trải qua và sự thật tỉ mỉ kể lại cho bọn họ một chút.
Bọn họ còn ra tay với Đổng bí thư?
Hồ Hán Bân này, cũng quá đáng thật!
Lão Thường, nếu Đổng bí thư ai cũng không gặp, chúng ta cũng trở về công tác.
Mọi người lục đục đi, Thường Lâm lại không thể đi, chỉ để lại một mình ông đau đầu! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh