Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ban công lộ thiên của biệt thự.

Đổng Học Bân tim đập loạn, cúi thắt lưng cởi bỏ nút thắt áo ngực ở sau lưng Tạ Tuệ Lan, nhẹ nhàng lật sang hai bên, cầm áo ngực của cô trong tay, hoa văn trên áo ngực cũng rất đẹp, viền màu đen, trên mặt còn thêu hình mấy bong hoa hồng hông tím tím, sờ vào còn có cảm giác nong nóng, Đổng Học Bân nhẹ nhàng đặt trên ghế, cùng lúc đó, trước ngực Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng nhảy lên một chút, rồi dần dần bình tĩnh trở lại.

Tròng mắt Đổng Học Bân nhất thời nhìn thẳng.

Da thịt trắng nõn, bộ dáng rất đầy đặn, mười phần đàn hồi.

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn cười ha ha, cũng không che gì, còn thản nhiên uống rượu hỷ, cốc có chân dài trên tay đưa lại rất có tiết tấu.

“Đẹp không?”

“Ừm, đẹp!”

“Tạ tỷ của anh đỏ mặt đấy”.

“Em có đỏ mặt anh cũng phải xem, Tuệ Lan, dáng người em thật đẹp”.

“Có sao? Cảm ơn khích lệ, ha ha”.

Hiện tại, trên người Tạ Tuệ Lan chỉ có một chiếc quần lót, còn lại đều trần trụi, toàn bộ thân thể đều tản mát ra một trận mê hoặc thành thục, thơm ngào ngạt, mùi của người con gái bay vào mũi Đổng Học Bân, một mảnh da thịt trắng từng đợt từng đợt đâm vào ánh mắt Đổng Học Bân. Gần gũi như vậy, thời gian dài như vậy nhìn Tạ Tuệ Lan hở nửa người như thế, đối với Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên, tâm tình thế nào cũng không cần phải nói, kích động nói không nên lời, ngực và tim đều nóng hầm hập, ngay cả ánh mắt đều luyến tiếc chớp chớp một chút.

Vẫn còn một chiếc cuối cùng.

Cởi nốt chiếc quần dưới mới thật sự là hết.

Ánh mắt Đổng Học Bân nhìn cô nóng lên: “Tạ tỷ, lại thưởng cho anh cởi một cái nữa được không?”

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Anh nói xem có được không?”

“…Ừm, anh nói được”.

“Anh cảm thấy thích hợp sao?”

“Thích hợp”.

“Ha ha, vậy anh mau cởi đi”.

“Em đồng ý?”

“Xem biểu hiện của anh hôm nay thật không tồi, Tạ tỷ đồng ý”.

“Vậy nhưng nói thì được rồi, đừng đợi đến lúc anh cởi rồi lại đổi ý nhé?”

“Tiểu tử anh còn nói lời vô nghĩa nữa, Tạ tỷ đã có chút đổi ý rồi đấy , vậy để em suy nghĩ thêm đi, ha ha”.

Đổng Học Bân cũng mặc kệ. Chạy nhanh lên phía trước, mặc kệ cô đổi ý hay không. Đổng Học Bân đều cởi hết, nói xong liền cúi đầu nhéo vào dây thun quần trong của Tạ Tuệ Lan, ngón tay đi xuống, hơi hơi sáp vào, Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nhìn chăm chú. Đổng Học Bân chậm rãi đem quần trong của cô kéo đến dưới xương hông, xoa cặp mông đẹp của cô một chút, thấy Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích, Đổng Học Bân đành phải dùng đầu gối nâng chân cô lên, mới kéo được quần trong của cô xuống dưới, trượt xuống đầu gối cô. Cuối cùng kéo chiếc quần đen ra khỏi cặp chân bong loáng của Tuệ Lan, miết ở trong tay, còn nóng hổi.

Tạ tỷ lúc này đã bị cởi hết.

Trần như nhộng, vô che vô chắn.

Tạ Tuệ Lan cười ha ha giơ chân lên, uống hết ngụm rượu đỏ cuối cùng, lập tức để chiếc cốc chân dài lên chiếc bàn ở bên cạnh, giương mắt xem xét Đổng Học Bân, “Cái tên tiểu tử này vừa lòng chưa?”

Học Bân đương nhiên vừa lòng, nháy mắt nhìn xuống.

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Thể diện của Tạ tỷ hôm nay xem như mất hết rồi”.

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: “Được rồi, em còn ngượng ngùng cái gì chứ, anh thấy em đang rất cao hứng?”

“Tạ tỷ rất khó coi có phải không?” Ánh mắt Tạ Tuệ Lan nhíu lại. Cao thấp đánh giá Học Bân từ trên xuống dưới một cái: “Một mình em như vậy anh cảm thấy được không? Ha ha, anh cũng cởi đi, cho Tạ tỷ cũng nhìn xem”.

Đổng Học Bân mặt đỏ lên: “Anh cởi cái gì chứ”.

“Em là một nữ nhân mà đều cho anh nhìn hết rồi, anh là một đại nam nhân còn ngượng ngùng cái gì chứ?”

“Ai da, da mặt anh không dày bằng em, khụ khụ, vào trong phòng rồi anh cởi”.

“Ngay tại đây đi, nếu anh còn xấu hổ vậy để Tạ tỷ giúp anh cởi, thế nào?”

“Em như thế là yêu cầu gì chứu?” Cho tới hiện tại Đổng Học Bân còn chưa cởi trần trước mắt Tạ Tuệ Lan, cho nên rất là xấu hổ, không có mặt mũi nào cởi đồ.

Tạ Tuệ Lan cười chỉ chỉ hắn: “Nhìn một cái, không có ý gì đâu?”

“Ừm, vậy anh sẽ cởi một cái”.

“Được, cởi đi cho Tạ tỷ thưởng thức”.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ, liền cởi áo ra, lột ống tay áo.

Tạ Tuệ Lan híp mắt nhìn trên người hắn, mỉm cười: “Dáng người anh cũng không tồi đâu, ha ha, đến gần một chút được không? Tạ tỷ thấy không rõ lắm”.

Đổng Học Bân bước lên hai bước: “Được chưa?”

Tạ Tuệ Lan ừ một tiếng, nhịn cười nói: “Không tồi”.

Đổng Học Bân cười khổ, đời này hắn chưa thấy qua Tuệ Lan không giữ mặt mũi như vậy.

Lúc này Tạ Tuệ Lan tuy rằng quần áo gì cũng không mặc, nhưng biểu tình và dáng người lại vẫn là đoan trang vô cùng, tiểu thư khuê các lẳng lặng ngồi, hai chân thỉnh thoảng di chuyển một chút, dáng bộ thực tùy ý, tuy không mặc quần áo nhưng trên người cô cũng không có một tí xíu dấu vết nào, giống như tư thế bình thường vẫn hay ngồi, hoàn toàn không có nhân tố nào ảnh hưởng, trên mặt vẫn là một nụ cười nhè nhẹ.

Lão yêu tinh chính là lão yêu tinh, thật có thể thông đồng với người.

Một lát sau, Tạ Tuệ Lan quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng ngủ: “Ô, đã sắp mười giờ rồi?”

Dứt lời, Tạ Tuệ Lan cười vẫy tay với Đổng Học Bân: “Đến đây đi, ôm Tạ tỷ vào nhà, ha ha”.

Đổng Học Bân thần sắc chấn động: “Được”.

Rốt cuộc có thể cùng Tuệ Lan ngủ!

Đổng Học Bân dị thường phấn chấn, lập tức cúi đầu bắt tay ôm đi, ôm ngang người trơn trượt của Tạ Tuệ Lan đặt ở trước ngực mình, trên tay cánh tay nhất thời bị một mảnh da thịt mềm mại dán sát vào, lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của Tạ Tuệ Lan rõ ràng thấp hơn so với chính mình. Thấy thế, Tạ Tuệ Lan liền mỉm cười dùng một bàn tay ôm lấy cổ Đổng Học Bân, ổn định thân hình, tay kia thì sờ sau lưng Đổng Học Bân, năm ngón tay xinh đẹp ở sau lưng hắn từ từ đánh vòng, một chút, hai vòng, ba vòng, làm cho Đổng Học Bân rất ngứa.

“Em làm gì vậy?” Trong lòng Đổng Học Bân như có lửa.

“Sờ tiểu tử anh, không được sao?”

“Được, được”.

“Ha ha, đi mau, bên ngoài có điểm lạnh”.

“…Ừm!”

Đổng Học Bân ôm thân mình thon thả của cô, rất nhẹ, nhắm chừng bốn mươi lăm ký, rồi sau đó ôm cô bước nhanh vào cửa trở về phòng ngủ, dùng chân đá cửa, xuyên qua ánh nến đi tới trước chiếc giường đôi lớn trong phòng ngủ, thật cẩn thận đem Tạ Tuệ Lan đặt xuống chiếc đệm giường mềm mại. Tạ Tuệ Lan lộ vẻ ung dung cười, thoáng nghiêng người, lật chăn thong thả chui vào, Đổng Học Bân cũng theo sau, một tay sở vào trong ổ chăn, sờ vào cặp mông Tạ Tuệ lan, cúi thấp đầu vào người cô.

“Chờ một chút” Tạ Tuệ Lan cản hắn lại, cười nói: “Tiểu tử anh có phải nên đi tắm rửa một cái không?”

Đổng Học Bân vỗ ót: “Nhất thời bận việc nên quên, vậy em chờ chút, anh lập tức xong thôi”.

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng: “Mau đi đi, đừng quên tháo nhẫn, cho dù là kim cương cũng sợ chất hóa học”.

“Anh biết rồi, quên sao được” Đổng Học Bân lưu luyến bước xuống giường: “Vậy em xem sách đi, đừng ngủ đấy, nhất định chờ anh”.

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười: “Vậy xem tâm tình của em thế nào đã”.

“Hừ hừ, dù sao nếu em ngủ, anh cũng sẽ đánh thức em dậy”.

“Gan của anh thật ra không nhỏ đâu, vậy anh thử một lần đi”.

Đổng Học Bân không nói nữa, chạy nhanh chui vào phòng tắm, không dùng bồn tắm lớn, mà mở vòi phun ào ào về phía trên người.

Gội đầu.

Xoa xà phòng tắm.

Đánh răng sức miệng.

Sau khi xong hết đã là mười giờ.

Đêm nay Đổng Học Bân đều là bị Tạ Tuệ Lan như có như không khiêu khích, đã có chút chịu không nổi, vừa tắm xong ngay cả tóc đều lười sấy, bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra, tâm tình kích động xông lên giường, chui vào trong ổ chăn.

“Tuệ Lan, anh tới đây”.

Nhưng mà lần này lại ôm cái chăn không.

Ặc, lật chăn lên, bên trong làm sao lại không có bóng dáng Tạ Tuệ Lan?

Đổng Học Bân kêu một tiếng, nhìn chung quanh phòng tìm kiếm: “Tuệ Lan? Tuệ Lan? Em ở đâu vậy?” Lớn tiếng kêu cô.

Hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Không lâu, phòng ngủ cửa vừa mở ra, lộ ra khuôn mặt và thân mình Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: “Em đi đâu vậy? Không phải anh bảo em chờ sao”.

“Không phải em nói xem tâm tình của em thế nào sao?” Tạ Tuệ Lan vẫn thân mình trần như vậy, cái gì cũng chưa mặc, dưới chân đi duy nhất một đôi dép lê mà thôi: “Ha ha, vừa rồi tâm tình không tồi, phải đi xuống dưới lầu tìm một ít đá uống chút rượu hỷ, như thế nào? Ông chồng nhỏ của tôi chờ sốt ruột sao?”

Đổng Học Bân nói: “Vậy tốt xấu gì sao em không mặc quần áo vào”.

“Không phải tiểu tử anh bảo tôi em sao? Còn hỏi Tạ tỷ này sao?”

“Vạn nhất có người đến thì làm sao bây giờ? Vạn nhất có người nhìn qua cửa sổ thấy làm sao bây giờ?”

“Hôm nay sẽ không có người đến, rèm cũng đều buông rồi”.

“Ài, em cũng thật là”.

“Ha ha, được, vậy Tạ tỷ mặc vào”.

“Đừng, mau vào trong chăn đi, em mặc cái gì nữa”.

Đổng Học Bân biết mình nói không nổi cô, dù sao nói cái gì đều là Tuệ Lan có lý, rõ ràng cũng không so đo với cô, lật chăn lên nói: “Mau tới đây, vào trong chăn đi”.

Tạ Tuệ Lan cười bất động, đứng ở bên giường cúi đầu nhìn hắn.

Đổng Học Bân mới từ phòng tắm đi ra không mặc quần áo, một món đồ cũng chưa mặc, cho nên vừa thấy Tạ Tuệ Lan nhìn chằm chằm vào phía dưới mình, mặt Đổng Học Bân liền đỏ lên một chút, trừng mắt nói: “Nhìn cái gì?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nhìn nam nhân của tôi xem có được không?”

“Vậy em liếc mắt qua là được rồi, sao lại nhìn chằm chằm thế, mau vào đi”.

Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, bỏ dép lê nằm lên giường, cười tủm tỉm nhìn Đổng Học Bân lật ổ chăn liền chui vào, nằm cùng hắn, sau đó Tạ Tuệ Lan nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Học Bân, khóe mắt mang theo cười, nháy mắt nhìn ánh mắt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cũng nhìn đôi mắt trăng rằm của cô, há mồm, nghĩ đến cái gì đó

Nhưng ai biết, Tạ Tuệ Lan lại nói trước: “…Muốn làm không?”

Đổng Học Bân ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ừm”.

“Ha ha, cũng không còn sớm nữa, vậy hiện tại liền làm đi”.

Bị Tạ Tuệ Lan đề suất trước, Đổng Học Bân ngược lại có điểm ngượng ngùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK