Phòng thứ tám.
Trong phòng làm việc chủ nhiệm.
Thời gian đã là buổi chiều hai giờ, cách lúc chuyện xảy ra cũng đủ một giờ, bất quá chuyện tình rốt cuộc xử lý ra sao, tới hiện tại cũng còn chưa có một định luận, ngược lại, Đổng Học Bân vừa cùng Dương Chân xung đột xong, hiện tại lại cùng phó chủ nhiệm Chu Đại một lời không hợp ồn ào lên, thằng nhãi này quả thật là đấu tới cực điểm, ý niệm điệu thấp trong đầu từ khi bị hắn ném xuống, Đổng Học Bân liền biến trở về ôn thần trước đây, quả nhiên là thấy ai thì cắn người đó, ai đến cũng không cự tuyệt, căn bản mặc kệ bạn là cán bộ hay là lãnh đạo!
Chu Đại rất tức giận.
Đổng Học Bân lẽ thẳng khí hùng.
Dương Chân ở một bên nhìn lúc đầu là tức giận, không ngờ rằng Đổng Học Bân tới bây giờ còn không biết hối cải, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại hài lòng.
Ồn ào với lãnh đạo?
Cái này không phải tìm đường chết sao!
Nếu như nói thái độ nhận sai của mày tốt một chút nói trước đó có thể còn có chút dư địa, nhưng hiện tại, cho dù là xử phạt cảnh cáo bình thường cũng phải biến thành tạm thời cách chức, lãnh đạo cũng có tính tình, mày không đem cục tức của lãnh đạo vuốt xuống, không may khẳng định là chính mày! Dương Chân hiện tại không suy nghĩ cái khác, cũng là nuốt không được cục tức xe bị đụng bụng bị đá, muốn Đổng Học Bân nhận được xử lý nên có, bằng không khó giải mối hận trong lòng hắn, trên mặt mũi cũng khó coi, lúc đó nhiều người như vậy đều ở đấy xem náo nhiệt, hắn khẳng định muốn đem mặt mũi tìm trở về!
Chu Đại lười nhiều lời cùng Đổng Học Bân, quay đầu nói: Chủ nhiệm, ngài xem!
Chu Vĩ Nghiệp cũng lộ ra vẻ không vui nhìn Đổng Học Bân, trầm giọng nói: Sao lại nói như thế với Chu chủ nhiệm? Phê bình cậu vài câu không được hả?
Đổng Học Bân nói: Cũng có thể.
Hẳn là cậu nên nghe. Chu Vĩ Nghiệp nói.
Mặt mũi của người đứng đầu, Đổng Học Bân vẫn là phải cho. Hơn nữa Chu chủ nhiệm cũng không có tận lực nhằm vào hắn, Đổng Học Bân cũng sẽ không nói cái gì.
Trước tiên là nói về vấn đề của Dương Chân, đợi lát nữa nói cậu. Chu Vĩ Nghiệp lại nhìn về phía Dương Chân, Trở lại viết một phần kiểm điểm, trong ngày hôm nay giao cho tôi!
Dương Chân đáp: Tôi đã biết chủ nhiệm.
Được rồi, cậu đi về trước đi. Chu Vĩ Nghiệp nói.
Dương Chân liền tố từ, lui đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc Đổng Học Bân, trong lòng hẳn là có tâm tình hả hê.
Đổng Học Bân nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
Trong phòng yên tĩnh, Chu Vĩ Nghiệp nhìn Chu Đại.Lão Chu. Ông cũng đi về trước đi, văn kiện họp ông bố trí đi, thời gian rất gấp.
Chu Đại vừa nghe, cũng đứng dậy nói: Đi. Vậy tôi đi bố trí.
Một lát sau. Phòng cửa đóng lại. Trong phòng làm việc chỉ còn Đổng Học Bân và Chu Vĩ Nghiệp hai người.
Đổng Học Bân đã làm tốt chuẩn bị nghe mắng, nhưng ai biết Chu Vĩ Nghiệp mở miệng nhưng không có mắng chửi người, ngược lại là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ hắn.Tên nhóc cậu, chỉ biết gây sự cho tôi!
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Chu chủ nhiệm. . .
Chu Vĩ Nghiệp ngữ khí bất đắc dĩ nói: Lúc cấp trên đem cậu điều đến chổ của tôi, đã có người chào hỏi tôi, tôi cũng nghe nói tên nhóc cậu rất có thể gây họa, nhưng tôi vẫn không để ở trong lòng, tôi còn nghĩ thầm, một người cán bộ cấp chính xử, có gây họa có thể gây ra cái dạng gì? Nhất là ở đây còn là ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng cậu thì ngược lại, lúc này mới chính thức đi làm bao nhiêu ngày, cậu liền làm ra chuyện lớn như vậy cho tôi! Sớm biết tên nhóc cậu là cái tính tình thối này, tôi có thể đem cậu an bài đến đây mới là lạ, khẳng định cho cậu đi phòng ban khác!
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân liền rõ ràng, Chu Vĩ Nghiệp nhận thức mình, hắn vừa còn rất cường ngạnh ngược lại thấy ngại, Xin lỗi chủ nhiệm.
Chu Vĩ Nghiệp phê bình nói: Còn đánh người, cậu thật là được!
Đổng Học Bân giải thích một câu, Thật ra là hắn động tay với tôi trước, con người tôi tính tình không tốt, nhưng tôi làm việc cũng là rất có nguyên tắc, người lý giải tôi đều biết rõ.
Đừng giở chiêu này ra với tôi! Chu Vĩ Nghiệp khoát khoát tay cắt đứt hắn, Được rồi, trở lại viết kiểm điểm, như Dương Chân, trước tan tầm giao cho tôi!
Đổng Học Bân hỏi: Chỉ viết kiểm điểm?
Vậy cậu còn muốn thế nào? Chu Vĩ Nghiệp nói.
Đổng Học Bân ho khan nói: Tôi cho rằng phải cho tôi xử phạt chứ. Chu Vĩ Nghiệp vui vẻ, Vậy được, cậu muốn xử phạt vậy cho cậu xử phạt!
Đừng, tôi chỉ hỏi như thế. Đổng Học Bân lập tức nói.
Kiểm điểm viết phải sâu một chút, viết đến khi tôi thoả mãn mới thôi. Chu Vĩ Nghiệp nhìn hắn, Còn nửa, phí sửa xe của Dương Chân và tiền thuốc men, cậu chủ động giải quyết.
Đổng Học Bân cũng rất nhanh nói, Được, tôi nghe ngài.
Tên nhóc cậu! Chu Vĩ Nghiệp lại chỉ chỉ hắn một lần, Chỉ lần này!
được, vậy ngài bận, tôi không quấy rối. Đổng Học Bân cũng không ngờ chuyện tình lại giải quyết như thế, hắn cho rằng còn phải lao lực một phen, thậm chí đều làm tốt chuẩn bị và đối sách xử phạt, hiện tại, kết quả chuyện tình rất khiến cho hắn thoả mãn, nói xong cũng đi ra.
. . .
Trong lúc nhất thời.
Tất cả mọi người còn đang nghị luận chuyện này, cũng đều suy nghĩ cấp trên sẽ cho Đổng Học Bân cái xử phạt gì, nhưng ai biết chuyện tình hình như tắt hỏa, không còn âm thanh.
Chu Đại nhận được tin tức sớm nhất, cũng đi tới phòng làm việc của Chu Vĩ Nghiệp trước tiên, mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng, Chủ nhiệm! Sao chưa cho Đổng Học Bân xử phạt?
Chu Vĩ Nghiệp lắc lắc tay, Không đến mức.
Chu Đại ngạc nhiên nói: Đều đánh người, cái này. . .
Cũng là một chút tranh cãi giữa đồng sự, không đến mức, ma sát đều là khó tránh khỏi, cũng đều là người tuổi trẻ, không thể một cây gậy đánh chết, cho người tuổi trẻ một cơ hội sửa đổi, đúng hay không? Chu Vĩ Nghiệp thản nhiên nói: Thái độ nhận sai của tiểu Đổng vẫn là tốt, phí sửa xe và phí dụng tương quan cũng sẽ bồi thường, tôi thấy chuyện tình đến đây thì không khác biệt lắm, cho xử phạt, ngược lại chuyện bé xé ra to, làm phòng tám chúng ta trên mặt cũng nhục nhã. Thấy Chu Đại còn muốn nói, Chu Vĩ Nghiệp nói: Được rồi, xác định như vậy, ông bận của ông đi.
Nghe tới đây, Chu Đại cũng không nói cái gì nữa, trong lòng cũng hơi căng thẳng, tựa như từ thái độ của Chu Vĩ trên rõ ràng rất nhiều.
Đổng Học Bân này là ai?
Ngay cả chủ nhiệm cũng không muốn động hắn? ?
Chu Đại đoán đúng rồi, Chu Vĩ Nghiệp không phải không thể động Đổng Học Bân, mà là thật sự không muốn động hắn, cái gọi là không thấy mặt tăng cũng thấy mặt phật, cho dù là cán bộ của ủy ban kỷ luật, vậy cũng là người trong thể chế, chỉ cần trong thể chế, loại quan hệ rắc rối phức tạp giữa người với người cũng là không thể tránh khỏi, Chu Vĩ Nghiệp cùng Tạ gia cũng không có giao tình quá sâu gì, bằng không trước khi Đổng Học Bân tiền nhiệm mẹ vợ hoặc là vợ hắn sẽ sớm chào hỏi, cho nên Chu Vĩ Nghiệp không phải người của Tạ hệ, nhưng cái này không làm khó ông biết thân phận của Đổng Học Bân, Chu Vĩ Nghiệp là một trong số ít người của ủy ban kỷ luật trung ương biết Đổng Học Bân.
Cha vợ Đổng Học Bân là bí thư thị ủy kinh thành!
Tứ gia gia của Đổng Học Bân là bí thư ủy ban kỷ luật trung ương!
Một người phó quốc, một người chính quốc, hai người đều là người đứng đầu!
Cho nên giống như cha của Hàn Phỉ là Hàn Chính Hà nói trong điện thoại, ở kinh thành, tại địa giới của ủy ban kỷ luật trung ương, chỉ cần không vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, ai dám động Đổng Học Bân? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh