Buổi tối.
Trên đường.
Thời gian còn sớm?
Ừm, còn có hơn nửa tiếng đồng hồ mới tập hợp.
Đứng cũng là đứng, bằng không mọi người tự do hoạt động?
Được, xung quanh cũng không ít cửa hàng, có thể đi dạo.
Tốt, vậy chúng ta gặp lại lúc tập hợp?
Trần phu nhân, Trương phu nhân, ha ha, chúng ta cùng nhau đi.
Thương lượng xác định, mọi người liền tốp năm tốp ba đi ra, đi bắc có d1 bắc, đi tây có đi tây, đều đi dạo phố, không thể không đến một lần.
Bên này chỉ còn Đổng Học Bân Hàn Phương mấy người tuổi trẻ bọn họ.
Đám người Tống công tử cũng không nói, chuyện trước đó bọn họ còn chưa có hấp thu hoàn toàn.
Hàn Phương hỏi: Chúng ta đi nơi nào?
Hầu Văn cười nói: Bằng không cũng đi thương trường?
Đổng Học Bân vừa muốn nói, reng reng reng, điện thoại vang lên, là Tạ Tuệ Lan gọi tới, vì vậy hắn cáo ột từ, đi xa tiếp điện thoại.
Tuệ Lan. Đổng Học Bân nói.
Đầu kia của Tạ Tuệ Lan cười cười, Còn đang ở sòng bạc à?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Không có, đi ra.
Tạ Tuệ Lan nói: Nhanh như vậy? Vậy vừa lúc, đến tìm Tạ tỷ anh đi.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Làm sao vậy? Em cũng đi xong?
Ha ha, còn chưa có, thấy mấy thứ đồ cũng không tệ lắm, thật vất vả tới Ma Cao một lần, cơn nghiện mua sắm của Tạ tỷ anh cũng bị kích thích ra. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân cũng vui vẻ, Vậy mua đi, anh đi tìm em làm gì?
Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: Tiền của Tạ tỷ anh trong tài khoản nếu như đủ, vậy không gọi điện thoại cho tên nhóc anh. Mấy tháng nay tốn không ít, mua đồ cho đứa nhỏ, bên em cũng có không ít xã giao các loại, sớm hết tiền rồi, mau tới, biết tên nhóc anh còn tiền.
Đổng Học Bân: . . .
Tạ Tuệ Lan nói thẳng: Đến thương trường phía bắc khoảng năm trăm mét, ngoài sòng bạc là có thể thấy, chờ anh.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, Không có tiền em mới nhớ tới anh, được rồi được rồi. Anh đi qua. Ở cửa chờ anh.
Lười xuống lầu, anh lên đây đi, tầng ba, bên thời trang nữ. Ha ha. Cúp. Nói xong, điện thoại di động cũng cúp.
Đổng Học Bân cũng không có cách, đi trở về thấy bọn họ còn đang thảo luận đi nơi nào, hắn nói: Các người đi trước đi. Vợ tôi gọi, có chút việc.
Hầu Văn nhìn hắn, Đào ngũ phải không?
Đổng Học Bân phủi tay, cười nói: Chuyện của vợ mới là đại sự, tôi rút.
Hắn vừa đi xa, Tống công tử nhìn về phía Hầu Văn, Bạn học đại học của cậu có lai lịch gì?
Hầu Văn nói: Tôi sao biết, cái gì mà lai lịch?
Lại một thanh niên khác nói: Vừa rồi chuyện trong sòng bạc, cậu không cảm thấy kỳ quái à?
Không cảm thấy, nhận sai người thôi. Hầu Văn khẳng định là hướng về Đổng Học Bân, ý cũng như hắn.
Hàn Phương cũng nói: Ha ha, không phải tôi nói sau lưng người, nhưng Đổng sở trưởng quả thật lớn lên tương đối. . . Không có đặc điểm, nhận sai là khó tránh khỏi.
Hầu Văn thu xếp nói: Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng mua đồ đi, cũng muốn mua đôi giày, nghe nói bên này rẻ hơn, vừa lúc đi nhìn.
. . .
Thương trường.
Trên lầu tầng ba.
Bên này người không nhiều như kinh thành bên kia, không phải cái loại cảm giác chật chội, bất quá cũng rất náo nhiệt, rất có nhân khí, khách hàng xách theo bao lớn túi nhỏ tùy ý có thể thấy được. Đổng Học Bân lên lầu thì nhìn trái nhìn phải, tìm vài phút, mới thấy được thân ảnh của Tạ Tuệ Lan trước một quầy hàng.
Tuệ Lan. Đổng Học Bân xa xa kêu một tiếng.
Tới? Tạ Tuệ Lan hí mắt vẫy tay, Giúp Tạ tỷ anh nhìn.
Đổng Học Bân đi qua nói: Anh không nhìn, em thích cái gì thì mua cái đó đi. ( Ước mong được một lần nói câu này với người yêu _._! )
Tạ Tuệ Lan cười nói: Ồ, đây là không coi em ra gì hả? Không coi trọng?
Nào có. Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nói: Em yêu cầu cao, được được được, anh nhìn cho em, cái gì thế? Quần áo hả? Ừm, đẹp đẹp.
Thật sự đẹp? Tạ Tuệ Lan cầm quần áo lên đo.
Thật đẹp, vợ của anh mặc cái gì đều đẹp. Đổng Học Bân khen tặng nói.
Được, vậy lấy nó. Tạ Tuệ Lan đem quần áo cho cô nhân viên, nói với Đổng Học Bân: Quét thẻ đi.
Đổng Học Bân đi quét thẻ tính tiền, sau khi trở về thấy Tạ Tuệ Lan trong tay còn có hai ba bao và túi xách, liền tiếp nhận tới, Còn mua cái gì?
Tạ Tuệ Lan hỏi: Chúng ta còn bao nhiêu tiền?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Anh cũng không tính, năm nay chi tiêu không ít, xài cũng không ít, dù sao trong tài khoản của anh còn. . . Ừm, còn khoảng mấy chục triệu.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, Nhiều như vậy?
Đổng Học Bân ừm một cái, Bên em hết luôn rồi à?
Chỉ còn mấy ngàn, chờ tháng sau nhận lương. Tạ Tuệ Lan nói.
Đổng Học Bân nói: Vậy lát anh chuyển qua một chút cho em, mười triệu nha?
Tạ Tuệ Lan cười ha hả nói: Không cần phải, Tạ tỷ anh có tiền lương mà, đủ xài.
Mấy ngàn còn đủ xài? Mua tã một tháng đều không đủ, dù sao tiền chúng ta đều là đến không, em đừng quản, lát anh chuyển cho em. Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan nhìn hắn nói: Tên nhóc anh kiếm tiền thật đúng là dễ, ha ha, chỉ lộ mặt mà thôi, người ta liền tặng không cho anh một trăm ngàn đô? Vẫn là ông xã nhỏ của em có bản lĩnh, người ta kiếm tiền cực khổ, còn anh thì người khác còn tranh nhau giành đưa, đúng không?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Em tin tức còn rất nhanh.
Tạ tỷ anh tuy rằng mới tiền nhiệm, nhưng cũng nhận thức vài người. Tạ Tuệ Lan cười nói: Có người mật báo cho em, thế nào? Nói một chút?
Ở đây không tiện nói.
Ha ha, vậy đi phía trước đi một chút.
Phía trước, một góc không có người, hai người ngừng.
Đổng Học Bân nhìn xung quanh, mới nói với vợ: Thật ra cũng không có đại sự gì, đều là nửa năm trước, quốc an có một nhiệm vụ, một người bạn tốt đã cứu mạng của anh có chuyện, con người anh em cũng biết, tương đối trọng tình cảm mà, sao có thể nhìn người ta mạo hiểm, anh đi qua, cuối cùng trên một đổ thuyền giúp người ta, vì tra ra ông chủ phía sau chiếc thuyền, anh thắng bọn họ một chút tiền, mới đem người nọ ra.
Không phải chỉ là một chút tiền đâu? Tạ Tuệ Lan híp đôi mắt nhìn hắn, Nếu như một chút tiền, sòng bạc Bồ Kinh người ta sao có thái độ với anh như vậy?
Đổng Học Bân ho khan nói: Được rồi, thắng bọn họ mười mấy tỷ, em yên tâm đi, chuyện này liên lụy không được anh đâu, anh cũng là chiếu cố giúp quốc gia mà thôi, anh là cống hiến vì giữ gìn trị an và hòa bình mà, thật có ảnh hưởng, quốc an bên kia cũng sẽ chùi đít cho anh.
Tạ Tuệ Lan nói: Sao có thể thắng nhiều như vậy?
Lúc trước ở huyện Duyên Đài, anh làm phó cục trưởng cục công an lúc ấy cũng điều tra qua hoạt động đánh bạc phạm tội, học chút đổ kỹ. Đổng Học Bân nói bừa.
Tạ Tuệ Lan nhếch khóe miệng, Không có cái gì anh không biết à?
Đương nhiên, chồng của em lợi hại mà. Đổng Học Bân nói khoác.
Còn nói được à, không nghe ra em phê bình anh sao? Tạ Tuệ Lan nói.
Em phê bình anh hả? Không nghe ra nha, ai da, cái áo kia đẹp ghê, đặc biệt thích hợp với em! Đổng Học Bân bật người nói sang chuyện khác.
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, vung tay lên nói: Được rồi, em cũng lười tính toán với anh, tên nhóc anh không phải là một người làm cho bớt lo, đi tới chổ nào đều phải làm ra động tĩnh, ha ha, sớm biết như vậy, Tạ tỷ anh lần này sẽ không gọi anh đến, tránh cho em thêm phiền.
Đổng Học Bân cả giận: Hắc, em đây là mượn ma giết lừa mà, chồng em vừa mua quần áo cho em xong, cái bộ váy kia cũng mấy chục ngàn đấy.
Anh không phải thắng hơn mười tỷ sao? Mấy chục ngàn cũng coi là tiền?
Ặc, tiền đó anh cũng không lấy, đều nhập cổ phần công ty của bạn anh, công ty của người ta đưa ra thị trường, anh chiếm hai mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa.
Nữ à?
Trời, có quan hệ gì với nam nữ?
Nếu như nam, tên nhóc anh cũng sẽ không dốc sức như thế.
Em xem em xem, đa tâm rồi, người ta là đại tỷ hơn bốn mươi tuổi, bọn anh cũng là quan hệ tương đối tốt, cô ta còn cứu mạng của anh, được rồi, cũng là lần kia vì cứu Chung giáo sư dì họ của em, người ta vừa tiếp anh vừa hỗ trợ, anh giúp người ta một chút thì có là cái gì?
Tên nhóc anh thật biết nói.
Đi thôi, chúng ta đi xem quần áo trang sức, hai vợ chồng ta thật vất vả đi ra du ngoạn một chuyến, mua cho em nhiều một chút, thiệt ai cũng không thể để vợ của anh thiệt.
Được rồi, mua nhiều sẽ bị nói xấu.
Em cư cố kỵ, không nói nhiều như vậy, muốn mua thì mua, chúng ta ai tới tra cũng không sợ, anh mấy năm nay còn ít bị ủy ban kỷ luật tra qua tài sản sao? Anh đều quen rồi, bọn họ muốn tra thì tra, dù sao tiền của chúng ta tất cả đều có nguồn gốc, đều hợp pháp, không sợ cái này, hơn nữa, chồng em hiện tại tốt xấu cũng là cán bộ của ủy ban kỷ luật trung ương, ai tra hai ta? Tiền của anh quang minh lỗi lạc, mua chút đồ thì có là cái gì?
Đổng Học Bân biết sau khi từ Ma Cao trở về, khẳng định phải có một thời gian rất dài không thấy được vợ cùng đứa nhỏ, dù sao hắn còn có công tác ở kinh thành, không thể cứ xin nghỉ đi thăm vợ, cho nên cũng muốn mua nhiều chút đồ cho Tuệ Lan, căn bản là đền bù, hầu như là thấy cái gì thì quét thẻ đóng gói cái đó.
Túi xách LV mấy cái.
Nước hoa của Pháp vài chai.
Quần áo cũng đều là sản phẩm quốc tế.
Nếu không phải thời gian tập hợp sắp đến, Đổng Học Bân còn mua nưa, cuối cùng vẫn là bị Tạ Tuệ Lan lôi đi, đi xuống chỗ xe buýt.
. . .
Người nhà và cán bộ phần lớn đã trở về.
Tất cả mọi người xách bao lớn túi nhỏ, tất cả đều mua sắm không ít, đương nhiên cũng không nhiều lắm, bởi vì cái này không phải công khoản, tất cả đều là tự mình bỏ tiền túi.
Ồ, chị Trương, mua túi xách à?
Đúng vậy, sớm muốn thay đổi, cũng được chứ?
Được, rất thích hợp với chị.
A, chị Lý, mua cái gì nhiều vậy?
Ha ha, cũng không đắt, nên nhiều mua chút.
Hầu Văn và Hàn Phương bọn họ cũng từ thương trường đi ra, tâm tình đều rất cao, mọi người thảo luận lẫn nhau mua cái gì, túi xách bao nhiêu tiền, quần áo bao nhiêu tiền.
Sau đó, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đi tới.
Khi thấy Đổng Học Bân trên hai cánh tay và trên tay xách theo mười mấy bao lớn túi nhỏ, tất cả mọi người trừng to mắt ra, lúc này Đổng Học Bân hầu như đều bị bao phủ phía dưới, ngay cả thân mình đều thấy không rõ!
Cái đệch!
Cái này phải mua bao nhiêu hả?
Hơn nữa nhìn nhãn hiệu trên túi xách, cũng khiến cho mọi người nhìn nhau không nói gì!
Tất cả đều là sản phẩm quốc tế nổi tiếng, với một đống đồ này, ít nhất cũng phải mấy triệu? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh