Trong đại viện.
Tràng diện có chút yên tĩnh.
Ngay cả không ít người trên cửa sổ ký túc xá cũng đều bị khuôn mặt đẹp của người thiếu phụ đang mang thai này làm cho chấn động, cái đó không phải là đẹp bình thường nữa.
Đây là ai hả?
Không biết nữa
Khương huyện trưởng sợ rằng cũng không đẹp như cô ấy?
Đây là cán bộ sao? Sao còn có cán bộ đẹp như vậy?
Tất cả mọi người trên lầu không khỏi nói nhỏ, vô cùng ngạc nhiên.
Mọi người ai cũng thích cá đẹp, cho nên người thiếu phụ ấy liền trở thành tâm điểm của mọi ngừi.
Thế nhưng làm cho bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau, một người đàn ông trung niên nhìn Mông Duệ và Trương Vạn Thủy, tiện tay giới thiệu người thiếu phụ ấy : Đây là Tạ thị trưởng phân công quản lý giáo dục của thành phố Phần Châu
Cái gì?
Tạ thị trưởng?
Đây là phó thị trưởng mang đội sao?
Khi nhìn thấy người thiếu phụ này, Mông Duệ biết người này rất đẹp, nhưng cũng không có dao động bởi khuôn mặt đẹp của người ta, chút tu dưỡng ấy Mông Duệ vẫn phải có, nhưng nghe người thiếu phụ này mới ba mươi tuổi mà đã là phó thị trưởng, ánh mắt của Mông bí thư rốt cục đã ngây ra, có chút không tin được. Cái này cũng quá trẻ tuổi rồi? Ba mươi mốt ba mươi hai mà đã là lãnh đạo cấp phó phòng? Còn là phó thị trưởng vào thường ủy thị ủy thực chức thực quyền? Mông Duệ đều đã sắp năm mươi rồi, mà chỉ mới là cán bộ cấp chính xử, chênh lệch quá lớn!
Rất nhiều người đều không biết nói gì!
Cấp phó phòng hơn ba mươi tuổi! Quá khoa trương!
Cho dù là Đổng huyện trưởng của huyện Trinh Thủy bọn họ, cán bộ cấp phó xử hai mươi sáu tuổi, phỏng chừng tốc độ lên chức cũng không khác biệt?
Hồi trước trên internet có một tin tức rất ầm ĩ, nói về một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi làm phó thị trưởng, tiếng nghi vấn không ngừng, đều nghĩ cô ta quá trẻ tuổi, cũng không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng còn đem lý lịch của người ta ra mà tra một lần, nhưng hiện tại so với người thiếu phụ mang thai trước mắt này, người nữ thị trưởng kia là cái gì? Thành phố Phần Châu chính là thành phố cấp một trực thuộc tỉnh! Còn thành phố của nữ phó thị trưởng ấy chẳng qua chỉ là thành phố cấp huyệ, phó thị trưởng của thành phố cấp huyện thì chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp phó xử, hơn nữa phó thị trưởng ấy còn chưa tiến vào thường ủy nữa!
Một là thành phố cấp huyện, một là thành phố cấp một trực thuộc tỉnh.
Một phó thị trương cấp phó xử, một phó thị trưởng cấp phó phòng.
Một người trên trời một người dưới đất, căn bản là không cách nào so sánh, kém nhau quá xa!
Lúc đó người nữ phó thị trưởng ấy đã gây ra khiếp sợ lớn như vậy, thì cũng có thể nghĩ tâm tình của mọi người trong sân bây giờ.
Cô làm sao mà thăng chức?
Sao có thể nhanh như vậy hả?
Cái này phải có bối cảnh lớn bao nhiêu?
Tất cả mọi người nhìn người thiếu phụ mang thai ấy mà có chút ngây người.
Cửa xe đóng lại, Tạ Tuệ Lan cũng cười dài đi qua, vươn tay tại trước mặt của Mông Duệ, Ha ha, là Mông bí thư huyện ủy huyện Trinh Thủy phải không?
Mông Duệ cũng điều chỉnh tốt tâm tính, cười nắm tay với cô ấy, Là tôi, hoan nghênh Tạ thị trưởng tới huyện Trinh Thủy điều tra nghiên cứu thị sát.
Tạ Tuệ Lan hơi sửa áo một chút. Thành tích giáo dục của quý huyện mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy, chúng tôi không phải tới thị sát, mà là tới học tập.
Mông Duệ mỉm cười.Chúng ta giao lưu lẫn nhau.
Tạ Tuệ Lan nói: Lúc này tới. Thêm phiền phức cho các người.
Không phiền phức, chúng tôi cũng muốn từ giao lưu học tập tiến bộ. Ừm, lúc đầu muốn đi tiếp các người, bất quá mới nhận được tin tức, cũng không kịp chuẩn bị. Mông Duệ nói.
Tách tách tách, ký giả đem màn này chụp lại.
Sau đó, Tạ Tuệ Lan giới thiệu cán bộ của thành phố Phần Châu bên này cho bọn họ, Vị này là cục trưởng cục giáo dục của thành phố chúng tôi Liêu Nhất Dân. . .
Mông Duệ cũng giới thiệu cán bộ của huyện Trinh Thủy cho bọn họ, Đây là Trương bí thư của huyện ủy, còn có Từ huyện trưởng và lữ huyện trưởng của chính phủ huyện. . .
Mọi người nắm tay nhận thức lẫn nhau một chút.
Tràng diện đi xong, Mông Duệ quay lại thư ký dặn dò một tiếng.
Trương Phong lập tức đi hướng đài truyền hình và ký giả toà soạn, cho rút đi, một hồi còn có thị sát an ủi, còn muốn bọn họ đi chuẩn bị.
Người tản không ít.
Trương Phong cũng đến đây nói: Mông bí thư, một hồi an ủi. . .
Mông Duệ gật đầu, nói với Tạ Tuệ Lan: Tạ thị trưởng, tôi còn có chút việc, phải đi trước một chuyến, để cho Lữ huyện trưởng đi cùng các người vậy.
Tạ Tuệ Lan nói: Ông bận của ông, đừng chậm trễ công tác.
Mông Duệ nói: Trước vài ngày xảy ra chút chuyện, nên quyết định đi an ủi, thật sự không có thời gian, nếu không khẳng định sẽ đón gió cho các người.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: Không cần khách khí như vậy, ngược lại khiến cho chúng tôi thấy ngại, ha ha.
Thời gian không khác biệt lắm, bên kia, bí thư chính pháp uỷ Sở Bành và chủ nhiệm huyện ủy Giang Hải cũng đi ra.
Giang Hải nói: Mông bí thư, hiện tại xuất phát?
Mọi người đủ chưa? Chuẩn bị xong? Mông Duệ hỏi.
Giang Hải nói: Đều chuẩn bị, bất quá. . . Đổng huyện trưởng hình như không tới.
Diêu Thúy vừa nghe, nhanh chóng nói: Tôi gọi điện thoại cho Đổng huyện trưởng, hẳn là đang đến, có thể trên đường kẹt xe làm trễ.
Tất cả mọi người tới, còn thiếu một mình Đổng Học Bân một người, quả thật có chút không thể nào nói nổi.
Nhưng ở trước mặt mọi người, Mông bí thư vẫn có khí độ, Chờ Đổng huyện trưởng một chút đi, thân thể hắn còn chưa có hồi phục, hành động cũng không tiện.
Trương Vạn Thủy nhíu mày nói với Diêu Thúy: Hỏi lại đi.
Diêu Thúy lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại cho Đổng Học Bân, bất quá không thông.
Bên cạnh, thấy đồng chí của thành phố Phần Châu cũng không có ý đi, Lữ Chí nói với bọn họ: Nếu không chúng ta đi ăn cơm trước, đều an bài được rồi.
Liêu Nhất Dân nói: Chúng tôi xuống máy bay vừa ăn, đừng phiền phức.
Lữ Chí nói: Vậy hành lý đều còn ở trên xe? Nếu không đi nhà khách cất đồ trước một chút? Ngày hôm nay cũng không sớm, các người thấy điều tra nghiên cứu có phải là ngày mai?
Liêu Nhất Dân nhìn về phía Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, Ngày mai đi.
Lữ Chí nói: Huyện chúng tôi điều kiện tương đối kém, hoàn cảnh của nhà khách bên kia cũng. . . Ông cũng sợ người ta cho rằng chiêu đãi không chu toàn, nên nói trước một tiếng.
Không quan hệ, ở chổ nào đều như nhau, được rồi, chổ dừng chân của tôi cũng đừng phiền phức. Tạ Tuệ Lan nói.
Vậy ngài? Lữ Chí chớp chớp con mắt, đây là chê điều kiện dừng chân của chúng tôi kém, muốn đi tự mình ở khách sạn?
Tạ Tuệ Lan cười nhìn nhìn ông ta, Buổi tối tôi đến chổ của Đổng huyện trưởng các người ở.
Lữ Chí không có phản ứng, Đổng huyện trưởng? Đổng huyện trưởng cái gì?
Mông Duệ và Trương Vạn Thủy cũng nghe được, đều là sửng sốt.
Rất nhiều cán bộ và nhân viên công tác ở đây cũng đều không nghe rõ ràng.
Đổng huyện trưởng?
Ngài đến chổ của Đổng huyện trưởng ở làm gì? ?
Cái này hoàn toàn là một câu nói không đầu không đuôi! ?
Đúng rồi! Thành phố Phần Châu? Đổng huyện trưởng hình như cũng là cán bộ từ thành phố Phần Châu điều động tới? Ngài nhận thức Đổng huyện trưởng? Nhưng nhận thức cũng không thể ở cùng nhau chứ? ?
Cái đệch!
Ngài là phó thị trưởng! Còn là nữ!
Ngài muốn ở nhà của Đổng huyện trưởng? Quan hệ cho dù tốt cũng không được!
Tất cả mọi người nghe mà đầu óc choáng váng, không rõ ràng nữ phó thị trưởng trẻ tuổi này sao đột nhiên nói ra một câu như thế! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh