Trong văn phòng Cục Trưởng, Đổng Học Bân đang chăm chú quan sát mấy tấm hình.
Cái cô Lý Hồng này hôm qua không để ý, cái manh to tròn thế không biết.
Cửa bổng nhiên mở toang, Lữ Đại Phát khuôn mặt tối sầm hồng hộc bước vào không thèm gõ cửa, bây giờ làm sao hắn có thể giữ bình tĩnh được chứ, lòng hắn đang như lửa đốt, những bức hình đó đã được gửi đến chỗ hắn chứng tỏ là đang uy hiếp hắn, muốn làm cho hắn phải khốn đốn, còn người có thể làm ra những chuyện này ngoài Đổng Học Bân ra thì không còn ai khác, từ góc chụp và thủ pháp chụp có thể nhìn thấy người chụp không phải thuộc hạng bình thường, còn tên Đổng Học Bân có danh xưng ôn thần này, lại hoàn toàn là người tà môn, Lữ Đại Phát có thể đã khẳng định chính Đổng Học Bân bày ra trò này.
Đổng Học Bân ngẩng đầu lên liền nói: “Lão Lữ, tâm trạng anh lúc này tôi hiểu, nhưng lần sau anh phải nhớ gõ cửa trước khi vào nhé. Đây là phép lịch sự tối thiểu”.
Lữ Đại Phát xanh mặt không nói gì.
Đổng Học Bân vứt mấy tấm hình lên bàn: “Những tấm hình này là thế nào đây, anh giải thích cho tôi nghe xem”.
Lữ Đại Phát đỏ bừng mặt, hắn bước lên trước cầm lấy mấy tấm hình rồi xé ra thành từng mảnh nhỏ.
Đổng Học Bân nhìn hắn rồi nói tiếp: “Đồng chí Lữ Đại Phát! Anh đang làm loạn cái gì vậy hả? Bản thân là lãnh đạo Cục Chiêu Thương thì phải gương mẫu chứ, như vậy mới có thể quản được cấp dưới. Còn anh xem anh đi, nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy đừng nói với tôi là anh không biết gì! Còn để cho người ta gửi đến tận cơ quan? Gửi đến tận văn phòng làm việc? Giờ làm sao anh làm việc được đây? Anh đang làm cho cả Cục Chiêu Thương phải mất mặt đấy! Đang bôi nhọ lên cả Cục Chiêu Thương đấy! Anh có còn ý thức tập thể nữa không?”
Lữ Đại Phát cuối cùng cũng nói một câu: “Việc này trước đây tôi không hề biết!”
Đổng Học Bân vỗ vỗ bàn: “Lão Lữ, tôi phê bình anh cũng chỉ muốn tốt cho anh, anh nên giải quyết nhanh đi, đứng để cho ảnh hưởng mở rộng”.
Lữ Đại Phát thở hồng hộc nói: “Tôi biết!”
“Không phải tôi nói anh...” Đổng Học Bân nói tiếp: “Vợ và em trai của anh đúng là không ra gì, coi sóc việc nhà cũng là một phần công việc, Lão Lữ, anh đừng có mà chủ quan, theo tôi được biết thì những tấm hình này chỉ mới được gửi đến Cục Chiêu Thương thôi, nếu chẳng may mà tất cả các cơ quan trong huyện đều nhận được thì đến tôi cũng không biết xử lý thế nào đâu, ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn”.
Lữ Đại Phát sắc mặt nhất thời lo ngại, chân mày nhích lên mấy cái, nghe ra một tia uy hiếp.
Đổng Học Bân khoát tay: “Thôi được rồi, tôi chỉ nói đến vậy thôi, anh đi làm việc đi”.
“…Tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày” Thực sự Lữ Đại Phát không còn mặt mũi nào đi làm nữa, lúc nãy trên đường đến văn phòng của Đổng Học Bân, không ít người khi chào hắn thì ánh mắt cũng không đúng, đa phần là đang cười nhạo hắn, hậu viện bốc lửa, vợ và em ruột ngoại tình với nhau, chuyện xấu này đặt vào ai cũng không thể chịu đựng nổi, không gì có thể nhục nhã hơn nữa, Lữ Đại Phát thậm chí còn có xúc động muốn đâm nhát dao chết cả hai người đó luôn cho xong. Bây giờ hắn xin nghỉ cũng có nghĩa là chịu lùi một bước.
Đổng Học Bân nói: “Được, tôi sẽ cho anh nghỉ, anh về lo thu xếp việc nhà đi”.
Lữ Đại Phát bước ra khỏi văn phòng, trong lúc nhất thời, cảm giác bản thân tâm lực tiều tụy, lúc này hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi đấu với Đổng Học Bân nữa.
Đổng Học Bân vốn dĩ không tung mấy tấm hình này ra khắp nơi cũng có nguyên do của hắn, thứ nhất nếu làm lớn chuyện không chỉ gây ảnh hưởng đến Lữ Đại Phát mà còn gây ảnh hưởng đến bản thân hắn, thủ đoạn này chắc sẽ có người nghĩ là do hắn làm, cho dù chỉ là nghi ngờ mà thôi, nếu Đổng Học Bân làm như vậy sẽ làm cho người ta có ấn tượng quá mức tàn nhẫn, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta có điểm thấy mà tránh xa. Hai là, cả cục Chiêu Thương biết chuyện là được rồi, như vậy cũng đủ để phá vỡ uy tín và hình tượng của Lữ Đại Phát, huống chi còn có thể nắm được điểm yếu của hắn, điểm yếu đó là gì? Chỉ khi nắm giữ trong tay mới là điểm yếu, một khi điểm yếu đã phơi bày thì không còn gì để khống chế Lữ Đại Phát nữa, ai biết là hắn có thể nổi điên cùng mình liều mạng hay không?
Vì vậy giữ mấy tấm hình lại là cách lựa chọn tốt nhất.
Nếu Lữ Đại Phát vẫn còn muốn đối đầu với mình thì Đổng Học Bân sẽ không khách khí mà tung mấy tấm hình này ra cho bàn dân thiên hạ đều biết chuyện xấu ở trong gia đình hắn.
Reng reng reng, chuông điện thoại chợt reo.
Là Tạ Tuệ Lan gọi đến, Đổng Học Bân bắt máy cười nói: “Tạ Huyện trưởng, có gì sai bảo sao?”
“Nói chuyện không tiện à?”
“Ha ha, không phải, tôi sợ chị nói chuyện không tiện đó chứ”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nghe nói là anh kiếm ra mấy tấm hình để xử lý hai vợ chồng Lữ Đại Phát hả?”
Đổng Học Bân hơi bất ngờ: “Tình báo của chị thông tin cũng nhanh đó chứ”.
“Tuy là tôi không đến đó nhưng vẫn dõi theo phía bên anh, ha ha, việc này anh làm tốt lắm, làm rất đẹp” Tạ Tuệ Lan rất ít khi khen ngợi hắn như vậy, “Tôi bây giờ rất muốn xem biểu hiện của mấy lãnh đạo huyện như thế nào, cử một tên Lữ Đại Phát đến đối đầu với anh, hắn vừa mới tìm vài người cảnh sát để đi đối phó anh, ai ngờ bị anh tóm gọn trước, chưa đầy nửa ngày mà Lữ Đại Phát bị anh làm cho khốn đốn, tôi đoán sau này hắn sẽ không làm loạn nữa đâu, một nước cờ hay, Tiểu Đổng anh lần này coi như là đã đi một nước cờ chính trị rất đẹp, nó không chỉ đánh vào mặt Lữ Đại Phát mà còn đánh vào mặt những người muốn đối phó với chúng ta, ha ha...”
Đổng Học Bân cũng hơi đắc ý: “Đã thay đổi cách nhìn rồi chứ?”
“Thay đổi cách nhìn rồi, chỉ có anh mới có thể làm được những chuyện khiến người ta phải tròn mắt”.
Tắt máy, Đổng Học Bân cười cười, anh biết Tạ tỷ nói vậy cốt để làm anh vui, trên thực tế cuộc đấu tranh chính trị lần này có thể nói là thành công, nhưng vẫn chưa được gọi là “đẹp mắt”. Mà thôi, thành công là được rồi, đẹp hay không đẹp, anh em quản làm cái gì cơ chứ!
Cả buổi sáng, không khí Cục Chiêu thương đều lộ ra một sự quỷ dị.
Chuyện Lữ Đại Phát làm cho mọi người phải kinh sợ, hình tượng của hắn trong lòng mọi người giờ đã giảm sút đi rất nhiều.
Bồ Dương, Quách Tuấn Bảo cùng mấy chủ nhiệm thường trú cục Chiêu Thương đều bắt lấy sự thay đổi này, chủ nhiệm La Hải Đình, phó chủ nhiệm Đơn Anh Quốc, các cán bộ nghiệp vụ khoa một khoa hai lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Lữ Đại Phát không thể đấu lại Đổng Học Bân.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lữ Cục trưởng vẫn chưa kịp xuất chiêu đã bị Đổng cục trưởng triệt để thu thập rồi?
Mới chỉ có một hiệp? Đã thua nhanh như vậy sao?
Sắp đến giờ nghỉ trưa, Đổng Học Bân đi dạo quanh nơi làm việc một vòng.
“Đổng Cục trưởng”.
“Cục trưởng”.
Mọi người vội vàng chào hỏi mà trong lòng vẫn đang tiêu hóa chuyện mấy tấm hình lúc nãy.
Đổng Học Bân giơ tay ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc, La Hải Đình nghe tiếng vội vàng đi ra chào: “Cục trưởng” Thần sắc cung kính hơn lúc trước một chút.
Đổng Học Bân cười nói: “Cô làm việc của cô đi, tôi đi quanh xem một lúc”.
La Hải Đình nói: “Tôi đang xử lý mấy chứng từ thanh toán, năm nay ngân sách tài chính của cục ta rất eo hẹp”.
Đổng Học Bân cũng biết, tài chính Cục Chiêu Thương luôn rất eo hẹp, không thể trách người khác, chỉ có thể nói là do thành tích trước đây quá kém, huyện trợ cấp cũng không được bao nhiêu, nhưng Cục Chiêu Thương thì lại cần rất nhiều khoản chi tiêu, ví dụ như mời nhà đầu tư ăn cơm, liên hệ tình cảm với các nhà đầu tư, rồi lộ phí… Có cái gì là không cần tiền không? Theo như tình hình trước đây, dưới một nghìn tệ có thể báo, nhưng trên một nghìn phải thanh qua xét duyệt nhằm tránh nhân viên khai gian.
Đổng Học Bân nói: “Cho tôi xem mấy tờ đơn thanh toán một chút”.
La Hải Đình hơi ngạc nhiên rồi cầm xấp chứng từ tới đưa cho hắn.
Đổng Học Bân liền lật xem mấy trang, đa phần đều là phí tiếp khách, đây cũng là một phần chi trả lớn của tài vụ, “Ừm, ngân sách tài chính không nhiều, vì vậy các đơn thanh toán đều phải xem xét kĩ, thế này đi La chủ nhiệm” Đổng Học Bân nhìn cô, “Từ nay về sau, đơn thanh toán trên năm trăm tệ đều phải đưa cho tôi ký”.
La Hải Đình ánh mắt chợt động nói: “Vâng”.
Các nhân viên đều rất bất ngờ, trên năm trăm tệ là phải trình ký? Thế này...
Chuyện của Lữ Đại Phát, rồi chuyện thanh toán, chỉ trong một ngày mà Đổng Học Bân đã đốt đống lửa thứ hai và thứ ba, sau đó hắn rời văn phòng đi ăn cơm.
Chuyện năm trăm tệ trở lên phải trình ký nhanh chóng được La Hải Đình viết thành thông báo gửi đến các phòng ban, mọi người nghe xong đều sầu não, đặc biệt là nhân viên nghiệp vụ, điều này có nghĩa là sau này chuyện thanh toán sẽ không còn dễ dàng nữa, có muốn trục lợi cũng khó.
Lúc này mọi người mới nhận thức ra được một vấn đề - Đổng Cục trưởng mới chính là người đứng đầu!
Lữ Đại Phát đã trực tiếp xin nghỉ sớm, người đi lên người đi xuống. Sự uy nghiêm của Đổng Học Bân lập tức được gây dựng, cộng thêm thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Đổng Cục Trưởng đã làm thay đổi lớn nội bộ Cục Chiêu Thương, đặc biệt là lãnh đạo các phòng ban, đến lúc này bọn họ mới bừng tỉnh, mới biết được lời đồn chỉ là bịa đặt, Đổng Cục trưởng không phải là người làm việc không dùng đầu óc như người ta vẫn nói. Chuyện của Lữ Đại Phát là một ví dụ, có ai dám dẫm lên vết xe đỗ đó nữa.
Trong cả buổi chiều.
Văn phòng Đổng Học Bân không ngừng vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.
“Đổng Cục trưởng, tôi đến báo cáo công việc”.
“Cục trưởng, có công văn cần ngài xét duyệt, là vấn đề liên quan đến...”
“Cục trưởng, tôi là Quách Tuấn Bảo ở ngoại ban, tôi chuẩn bị ngày mai về Kinh thành triển khai công việc, vì vậy muốn báo cáo với anh phương hướng làm việc trong năm nay...”
Rất nhiều cán bộ lãnh đạo đều đến phòng làm việc của Đổng Học Bân, đầu tiên là bàn về công việc, sau đó là biểu thị Đổng Học Bân đi đâu bọn họ sẽ theo đó. Đổng Học Bân đương nhiên là giơ cả hai tay ra đón chào, cười ha ha bàn chuyện với bọn họ, ngoài Phó Cục trưởng Tôn Thụ Lập ra, hầu như người đứng đầu các phòng ban đều đến, thái độ đều rất tích cực, còn họ có mưu đồ gì đen tối hay không thì phải đợi quan sát một thời gian đã.
Quan mới nhận chức đốt ba đống lửa đã bị Đổng Học Bân trong vòng hai ngày đã đốt xong.
Đến lúc này Đổng Học Bân đã chính thức gây dựng uy tín cho mình, nắm trong tay cả Cục Chiêu Thương!