Tứ Trung.
Vốn dĩ cổng trường đang rất ồn ào lập tức câm như hến!
Rất nhiều người đều bởi vì sau khi thấy Đổng Học Bân giật mình, còn có rất nhiều người lại không biết xảy ra chuyện gì, dù sao không phải tất cả mọi người có thể nhận ra người nọ.
Ặc, làm sao vậy?
Hả? Xảy ra chuyện gì?
Không tiếng động? Tình huống gì?
Lão Lưu! Lão Vương! Các người làm gì thế?
Này! Hỏi ông đấy! Sao không nói?
Lão Lưu và lão Vương bị kêu tên thiếu chút nữa một cước đá chết người nọ, trong lòng nói còn con mẹ nó nói cái gì, không thấy được ai tới sao? ?
Không người ồn ào, tràng diện cũng cấp tốc yên tĩnh xuống!
Lúc này ngoại trừ tiếng hít thở, trong sân trường cũng không ai dám lớn tiếng!
Một gia trưởng không rõ cho nên lôi kéo một người quen bên cạnh, thấp giọng hỏi nói: Chuyện gì xảy ra? Bọn họ sao đều nhìn người thanh niên ka hả?
Đúng vậy, ý gì vậy? Bên cạnh cũng có người nói chuyện.
Người nọ cổ quái nhìn nhìn bọn họ, Các người không nhận ra hắn hả?
Người gia trưởng kia kỳ quái nói: Nhận ra hắn? Hắn là ai vậy hả?
. . . Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm vừa điều đi!
Đổng chủ nhiệm? Cái gì! Hắn cũng là Đổng chủ nhiệm kia? ?
Ngoại trừ hắn còn có ai! Không thấy tất cả mọi người không dám hé răng sao!
Mấy người gia trưởng kia cũng tối sầm hai mắt, lập tức ngậm miệng, mở mắt nhìn về phía Đổng Học Bân, hiển nhiên, cho dù có những người này không nhận ra Đổng Học Bân, cũng đều là nghe qua đại danh của ôn thần! Thành phố Phần Châu hầu như không có ai không nhận ra Đổng Học Bân! Đổng Học Bân ở đây công tác đã nhiều năm. Ầm ĩ ra qua động tĩnh thật sự quá lớn! Muốn không nhận ra hắn đều khó! Cái này đã là một nhân vật truyền kỳ của thành phố Phần Châu bọn họ!
Hắn làm sao tới hả?
Tiêu rồi, muốn tiêu rồi!
Cái này làm sao bây giờ hả?
Đúng vậy, cái này sao đòi tiền?
Đông đảo gia trưởng học sinh đều nhỏ giọng, ngoài miệng mặc dù đang oán giận, nhưng hai chân vẫn rất tự giác tránh ra cho Đổng Học Bân một con đường.
Đổng Học Bân đi vào.
Tạ Tuệ Lan bọn họ trước đó bị vây cũng đều thấy được Đổng Học Bân bên ngoài.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, Đã trở về?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, ôn nhu nói: Vừa xuống máy bay.
Liêu Nhất Dân lập tức lộ ra màu sắc kinh hỉ.Đổng chủ nhiệm!
Liêu cục trưởng. Đổng Học Bân gật đầu.
Người của cục giáo dục và hiệu trưởng Tứ Trung cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình chào hỏi, Đổng huyện trưởng!
Ấy, ngài bị thương sao?
Đúng vậy, đây là gãy xương?
Không đại sự, bị thương một chút.
Thấy Đổng Học Bân tới, Liêu Nhất Dân và hiệu trưởng Tứ Trung bọn họ đều rất kích động. Không phải là bọn họ thấy Đổng Học Bân vui vẻ, mà là bọn họ biết Đổng Học Bân vừa đến. Chuyện này có thể giải quyết!
Khách khí với nhau mấy câu. Đổng Học Bân mới nói với Tuệ Lan: Không có việc gì chứ? Có bị thương không?
Tạ Tuệ Lan cười cười, Em có yếu ớt như vậy sao? Ha ha, không sao cả.
Nghe vậy, Đổng Học Bân cũng yên tâm, quay đầu nhìn về phía đám người Liêu Nhất Dân, Lúc đầu tôi đã điều đi, lúc này cũng không nên nói cái gì. Bất quá chuyện này tôi thấy vẫn là tôi phối hợp một chút?
Liêu Nhất Dân lập tức nói: Vậy phiền phức ngài Đổng huyện trưởng!
Tứ Trung hiệu trưởng cũng nói: Đổng huyện trưởng, lúc này thật sự phải nhờ ngài ra tay mới được. Chúng tôi thật sự. . .
Đổng Học Bân lại nhìn về phía Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, Chú ý đúng mực.
Đổng Học Bân mới lên tiếng.Anh rõ ràng.
Quay người lại, Đổng Học Bân đi vài bước hướng gia trưởng học sinh, đám gia trưởng cũng vô thức lui về phía sau hai bước, đều cẩn thận nhìn Đổng Học Bân. Đổng Học Bân rất chú ý ảnh hưởng, thậm chí ngay cả nói cũng không nói một câu, chỉ đứng ở chỗ đó, móc ra một gói thuốc lá rút ra một điếu, mồi thuốc, bắt đầu hít vào một hơi, ánh mắt chậm rãi nhìn đám gia trưởng, đảo qua trên mặt bọn họ.
Năm giây. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Một phút đồng hồ. . .
Đổng Học Bân tuy rằng điều đi, nhưng chỉ mới hơn một tháng mà thôi, dư uy vẫn còn, căn bản là không cần phải nói cái gì, chỉ là lộ mặt thôi cũng đã đủ làm mọi người kinh sợ.
Gia trưởng học sinh hai mặt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Nói đi mọi người.
Ài, tôi thấy vẫn là trở về đi.
Khụ khụ, tôi cũng nghĩ vậy, đi về trước đi, đi về trước đi.
Đổng chủ nhiệm đều tới, chúng ta cái này. . . Ặc, đi trước đi.
Đám gia trưởng mới vừa rồi còn gào to lúc này cũng phát sợ, khí cũng tiêu, ngược lại cả đám còn có chút thấp thỏm bất an.
Đổng Học Bân!
Đổng chủ nhiệm!
Không nói cái khác, riêng cái tên này là có thể khiến cho rất nhiều người trong lòng run run một chút!
Đối nghịch với ôn thần? Đầu bị bò đá rồi hay sao vậy hả! Vì mười ngàn tám ngàn đồng tiền, đáng giá sao?
Mọi người trong lòng cũng đều có suy nghĩ, là lợi là hại, cũng đều suy nghĩ rất rõ ràng, ai cũng không phải kẻ ngu.
Đi thôi vậy.
Ừm, sau này rồi nói, sau này rồi nói.
Nói cái gì nữa, lần tới tôi thấy đừng tới!
Đổng chủ nhiệm đã trở về, sao không người nói một tiếng vậy!
May mà vừa rồi không có động thủ, nếu không. . . Ài, thật may.
Đều nói nhỏ chút, đừng cho người nghe, đều đi nhanh lên.
Phần phật một chút, đoàn người nhất thời tản đi, đám gia trưởng học sinh đều bắt đầu đi ra ngoài.
Mấy người cảnh sát đều thấy cười khổ không thôi, bọn họ nhiều người như vậy cầm cảnh côn cầm súng, gia trưởng người ta cũng không để vào mắt, nhưng Đổng Học Bân chỉ là nhìn vài lần mọi người đều tản đi.
Đây là cái gì?
Đây là chênh lệch!
Nhưng mà, Đổng Học Bân tựa như còn chưa có dự định thả người, Chờ một chút.
Đoàn người nhất thời bị kiềm hãm, tất cả mọi người dừng chân lại, quay đầu lại kinh ngạc bất định nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân chậm rãi bước đi lên hai bước, dùng cằm chỉ vài người, Anh, đúng vậy, người tóc dài, còn có anh, nhuộm tóc vàng đấy, cậu, anh nữa, mấy người các người ở lại!
Tổng cộng bốn người.
Đều là đám người ồn ào vừa rồi Đổng Học Bân nhớ kỹ trong đầu.
Gia trưởng còn lại vừa nghe. Cũng mặc kệ vài người bị Đổng Học Bân điểm danh, lập tức giải tán.
Bốn người kia hiển nhiên đều là một nhóm người, vừa nghe bị ôn thần điểm danh, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh!
Người nam đi đầu trên chân có chút nhũn ra, nhưng không dám nhúc nhích vẻ mặt đau khổ, không dám đi.
Ba thanh niên còn lại liếc nhau, bọn họ xen lẫn trong đám người bước nhanh chân hơn đi ra ngoài, thậm chí còn có người chạy!
Đổng Học Bân nở nụ cười.Chạy? Vậy chạy đi!
Lời này vừa ra, ba thanh niên đều dừng chân lại, suy nghĩ một chút, vẫn là vẻ mặt cầu xin đi trở về, không dám chạy!
Người nam đi đầu xoa mồ hôi cẩn thận đi tới trước mặt Đổng Học Bân, Chúng tôi, chúng tôi cái này. . .
Đổng Học Bân liếc nhìn mấy người bọn họ.Đều nhận thức tôi?
Nhận thức, nhận thức. Người nam vội nói: Ngài là Đổng. . . Đổng chủ nhiệm!
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi nhìn các ngươi nửa ngày. Cả đám hô rất hăng hái. Đúng không?
Không có, không có. Mấy người này liên tiếp lau mồ hôi, đều luống cuống.
Tôi gọi các người ở lại là có ý gì, trong lòng các người hẳn là rõ ràng chứ?
Rõ ràng, rõ ràng.
Ừm, vậy là tốt rồi, các người nhận thức tôi. Cũng nên biết tính tình của con người tôi.
Đừng đừng đừng. . . Người nam trong lòng phát sợ, Ngài đại nhân có đại lượng. Đừng chấp nhất cúng tôi, chúng tôi cũng là được người nhờ đến đây giúp đỡ ồn ào. Nhiều gia trưởng học sinh ra tiền mời chúng ta, cho chúng tôi đến hô, cái khác chúng tôi cái gì cũng không biết, thật sự.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, Đi cục công an nói đi.
Người nọ nói: Đổng chủ nhiệm, ngài, ngài tha cho chúng tôi một lần đi!
Đổng Học Bân nói: Không phải vấn đề tôi không tha các ngươi, tôi cũng không phải người của cục công an, có cái gì giữ lại đến cục công an nói đi, cứ như vậy.
Đổng chủ nhiệm!
Đổng chủ nhiệm! Đừng!
Mấy người cảnh sát phía sau vừa nghe, đi tới mang người đi.
Một phút đồng hồ!
Đổng Học Bân chỉ dùng một phút đồng hồ đem chuyện tình giải quyết!
Bên cạnh có mấy người giáo viên mới tới thành phố Phần Châu đều nhìn mà choáng váng, bọn họ hiện tại cũng không rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người này rốt cuộc ai hả?
Không nói một lời chỉ đứng ở chỗ đó!
Cảnh sát nhìn thấy cả đám đều sắc một run run?
Gia trưởng gây sự đều đi về?
Ngay cả mấy tên côn đồ muốn chạy trốn cũng cũng không dám chạy? Ngược lại còn quay đầu lại tự thú nhận sai? ?
Thầy giáo Tôn, người nọ là. . . Sao. . . Mấy người giáo viên mới tới đều hỏi một tiếng.
Thầy giáo họ Tôn nhìn hắn, cúi đầu nói: Các người vừa tới, không biết tình huống, đây là chồng của Tạ thị trưởng.
Hả? Chồng của Tạ thị trưởng? Trẻ tuổi như thế?
Ừm, trước đây cũng là lãnh đạo ủy ban kỷ luật của thành phố Phần Châu chúng ta.
Thế nhưng, Tạ thị trưởng đứng ra đều không có tác dụng, mười mấy cảnh sát đến đây cũng không khống chế được, sao chồng của Tạ thị trưởng vừa đến thì người tản đi? Cái này cũng. . .
Đúng vậy!
Tạ thị trưởng không có cái mặt mũi này!
Sao chồng của Tạ thị trưởng lại có lực uy hiếp lớn như vậy? ?
Thầy giáo Tôn cười khổ một tiếng, Đổng chủ nhiệm không phải người bình thường, trước đây từng có vô số chuyện, đều. . . Quên đi, nói các người cũng lý giải không được, tôi nói như thế. Ông ta nhỏ giọng đến cực điểm, Thành phố Phần Châu có người dám đắc tội Tạ thị trưởng, nhưng có rất ít người dám ho he với chồng của Tạ thị trưởng.
Vì sao?
Ặc, là chuyện gì xảy ra?
Nghe bọn họ gọi là Đổng huyện trưởng? Hắn hiện tại là phó huyện trưởng hay là huyện trưởng? Cấp bậc không cao như Tạ thị trưởng.
Thầy giáo Tôn nói: Không phải vấn đề cấp bậc, bởi vì Tạ thị trưởng sẽ nói đạo lý, lãnh đạo thành phố khác cũng đều là như vậy, nhưng. . . Đổng chủ nhiệm làm việc chưa bao giờ nói đạo lý.
Trời.
Hơn nữa. . .
Hơn nữa cái gì?
Sức chiến đấu của Đổng huyện trưởng. . . Ai dám đối nghịch với hắn!
Thân thủ hắn rất lợi hại? Nhưng tôi nhìn hắn bị thương, bước đi đều khập khiễng, gãy xương thì phải?
Thầy giáo Tôn không nói gì nói: Các người biết cái gì chứ, cho dù là gãy xương, năm mươi người này phỏng chừng cũng không phải đối thủ của Đổng chủ nhiệm.
A!
Không thể nào?
Vậy hắn cũng không dám đánh người a, cái này có ảnh hưởng lắm?
Thầy giáo Tôn liếc nhìn bọn họ, Then chốt là Đổng chủ nhiệm dám đánh! Trước đây hắn cũng không phải không đánh qua! Sớm không phải lần đầu tiên! Cho nên mọi người mới sợ hắn! Nếu không vì sao nhiều người như vậy vừa thấy hắn cũng không dám mở miệng? Thành phố Phần Châu có người có thể không biết bí thư thị ủy gọi là gì, nhưng không ai không biết Đổng Học Bân là ai! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh